TIÊU RỒI, THANH MAI TRÚC MÃ THÍCH THẦM TÔI??!!

Chương 2:


3 tuần


11.

Lúc Giang Ly đưa tôi về đến nhà đã gần mười hai giờ rồi. Tóc tai quần áo của tôi đã ướt hết, mặc trên người rất không thoải mái. Vậy nên tôi vội mở vali ra, cầm quần áo để thay ra ngoài. Giang Ly thì đứng nhìn tôi bận rộn, rảnh thật.

Trước khi vào phòng tắm, tôi lắc lắc đầu cậu ấy.

“Nếu cậu không có việc gì làm thì giúp tôi sắp xếp đồ đi, tôi tắm xong muốn đi ngủ luôn, dù gì cậu cũng rảnh mà.”

Không đợi cậu ấy từ chối tôi đã đóng cửa một cái “rầm”. Dùng sức mạnh đến mức như muốn nói: “Nếu cậu không đồng ý thì sẽ có kết cục y như cái cửa này.”

Vậy mà Giang Ly lại đến gõ cửa, mặc dù nước đang chảy rất ồn bên tai nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng cậu ấy lên lớp dạy bảo.

“Lần sau đóng cửa nhẹ một chút. Cái cửa này đắt lắm.”



Ai muốn nói Giang Ly phá của nữa tôi sẽ liều với người đó.

12.

Giang Ly thật sự rất biết tận hưởng cuộc sống. Các thiết bị trong phòng tắm đều là hàng tốt, xem ra sự tinh tế của cậu ấy đều là có nguồn gốc cả. Chẳng hạn như cậu ấy đã xé hết mấy lá rau mùi tôi trồng ngoài ban công thành hình con dao. Có lẽ cậu ấy có lúc đã muốn chém tôi thật.

Tôi tắm rửa xong đã là chuyện của một tiếng sau. Lúc bước ra thấy đèn trong nhà đã tắt hơn nửa, tôi nghĩ Giang Ly đã ngủ mất rồi nhưng ngọn đèn vàng trong phòng khách vẫn còn sáng. Giang Ly nằm trên sô pha, quần áo trên người đã đổi thành bộ khác. Một cái quần thể thao màu xám, áo cộc tay màu trắng trông rất giản dị.

Như bị mất kiểm soát, tôi bước đến bên cạnh cậu ấy. Sô pha rất rộng nhưng cả người Giang Ly đã chiếm hơn nửa. May mà thân hình tôi cũng đẹp.

Tôi chầm chậm ngồi xuống bên cạnh Giang Ly, nghiêng người nhìn xuống người trúc mã này của mình. Ai cũng nói đàn ông môi mỏng bạc tình, không biết Giang Ly có phải ngoại lệ không. Lông mi dày, mắt hai mí, lúc mở mắt ra nhìn cái gì cũng rất thâm tình. Những đường nét trên khuôn mặt đã mất đi vẻ hồn nhiên của thiếu niên, thay vào đó là sự chững chạc.

Tay tôi đê tiện muốn nhổ một sợi lông mi xuống xem thử. Còn chưa kịp thành công Giang Ly hình như đã cảm giác được gì đó mở mắt ra. Ánh mắt mơ màng mang theo ý cười. Bàn tay ấm áp kéo cổ tay tôi, nhiệt độ ấm áp không ngừng truyền vào mạch máu khiến tôi có chút mềm lòng.

Tôi định giải thích hành vi ngu ngốc của mình thì cậu ấy đã kéo một cái, tôi bị mất thế nằm tựa lên lồng ngực cậu ấy nghe tiếng tim đập. Cậu ấy vuốt ve eo tôi. Mặt tôi đỏ bừng thấy rõ, tai nóng ran. Giọng Giang Ly khàn khàn gợi cảm.

“Đừng quậy nữa, Scarlett Johansson.”

Hả? Ai cơ?

Cậu cậu cậu ấy tưởng tôi là Scarlett Johansson á? Hoá ra là đang nằm mơ.

Tôi thẳng thừng đẩy tay cậu ấy ra, quả nhiên Giang Ly bị động tác của tôi đánh thức. Tôi vỗ vỗ vị trí lúc nãy cậu ấy sờ, xui xẻo. Có lẽ cậu ấy cũng hiểu có chuyện gì xảy ra: “Ngại quá, lúc nãy hình như nhận nhầm rồi, hèn gì tôi thấy cảm xúc chân thật đến vậy.”

Sao không chân thật cho được? Đó là cái eo mềm dẻo trắng ngần của bà đây đó.

Nhưng mà…

“Scarlett Johansson là ai?”

Khoé môi cậu ấy khẽ cong lên, nhướng nhướng mày: “Cậu không biết à? Black Widow trong Avengers đó.”

Ồ… Chị Black à.

Thời đại này nằm mơ còn nói rõ được cả họ tên luôn sao?

“Dáng cô ấy đẹp lắm nhỉ?” Tôi làm như không quan tâm gì hỏi cậu ấy.

Giang Ly cười cười, co chân trái lại, lấy tay che mắt, trong giọng nói còn mang theo ý cười.

“Cô ấy à, trông đỉnh lắm.”

Quả nhiên là trọng sắc khinh bạn.

13.

Ở nhà Giang Ly tuy vẫn đưa tiền thuê nhưng tôi cũng được ăn ngon ngủ kĩ. Bây giờ đã bảy giờ rồi, chắc cậu ấy đã tan ca. Tôi phải gửi tin nhắn cho cậu ấy thôi.

Đá mạnh vào cái chân lành của người què(1): [Tối nay cậu có về nhà không?]
(1): tên trên mạng dùng để miêu tả người con gái dịu dàng hướng nội.

Vừa đi giao bánh quay về thì thấy Giang Ly trả lời tin nhắn.

Giang Ly: [Về.]

Đá mạnh vào cái chân lành của người què: [Ok, cậu có đói không?]

Giang Ly: [Đói, chiều nay tôi chưa ăn nữa, bận lắm. Cậu xuống bếp à? Nhắc trước một tiếng, tôi thà chết đói còn hơn ăn đồ đặt ngoài.]

Khá bướng đấy.

Đá mạnh vào cái chân lành của người què: [Đương nhiên rồi, ăn lẩu đi, tôi chỉ biết làm món đó thôi.]

Giang Ly: [Được.]

Đá mạnh vào cái chân lành của người què: [Vậy chút nữa cậu đi đón tôi rồi bọn mình đi siêu thị dưới lầu nhà cậu mua đồ ăn.] Tiện tay gửi thêm biểu cảm gấu trúc kiêu ngạo.

Giang Ly: [Được, tôi vừa tan ca, bây giờ đi đón cậu.]

Tôi chưa kịp trả lời đã có giọng nam sinh trong trẻo vang lên: “Chị Trình Trà, bây giờ chị còn đi giao bánh ạ?”

Là Tống Trì Vũ. Hai ngày trước cậu ấy giới thiệu bản thân với tôi xong cũng không nhắn thêm gì nữa. Cậu ấy có đăng vài tấm ảnh chơi bóng rổ nữa nhưng thật sự tôi không thấy hứng thú gì với nam sinh cấp ba. Trả lời lại vài câu cũng vì lịch sự thôi. Xem vòng bạn bè thì thấy cậu ta đúng là nam sinh đơn thuần.

Tôi mỉm cười: “Ngại quá, bánh kem chanh vani cậu thích hôm nay đã bán hết rồi.”

Tống Trì Vũ có chút tiếc nuối: “À~ vừa hết luôn hả chị?”

Tôi cười gượng: “Tôi thấy vòng bạn bè cậu đăng rất nhiều ảnh vận động, ăn bánh kem không ảnh hưởng gì đến cơ bụng của cậu à?”

Sau khi con chuột bạch Giang Ly ăn đến mức béo lên thì cậu ấy không ăn bánh kem nữa. Cậu ấy liên tục đến phòng gym luyện vài tháng mới tìm múi lại được, còn kéo tôi đi theo vài lần nữa. Lúc đó cậu ấy còn lắc vòng nữa, toàn thân mặc đồ đen bó sát lắc rất nhiệt tình, video tôi vẫn còn giữ trong điện thoại đây này.

Vài ngày nay, tần suất tôi nghĩ đến Giang Ly thật sự có hơi nhiều rồi. Tôi hồi thần lại, Tống Trì Vũ dường như đã nói gì đó.

“Lúc nãy cậu vừa nói gì vậy?”

Cậu ta cười lên lộ ra hai lúm đồng tiền: “Em nói là chị ơi, em đã mang bánh kem chia cho bạn cùng phòng ăn cùng đó.”

Tôi nên nói gì tiếp nhỉ?

… Sao cậu lại chia cho bạn cùng phòng?

… Bởi vì chị.

Chỉ tiếc là chị đây đã già rồi, tạm thời không muốn vướng bận yêu đương, chỉ muốn kiếm tiền thôi.

“Vậy cậu có muốn xem thử…”

Tôi còn chưa dứt lời đã thấy có bóng người xuất hiện trên kính cửa sổ. Giang Ly mặc áo khoác màu xanh đậm, khăn choàng quanh cổ rũ xuống. Bây giờ đã là tháng 11 âm lịch rồi, gió bên ngoài hơi mạnh, mũi Giang Ly đã đỏ cả lên, đôi môi mỏng khẽ cong lên nhìn tôi cười cười trêu chọc.

Giọng tôi ngừng lại, sao đột nhiên cảm thấy ngượng mà còn hơi lạnh gáy nữa?

Giang Ly thẳng thừng đẩy cửa bước vào, nhìn vào mắt Tống Trì Vũ nói: “Cậu có thể thử món bánh kem việt quất cô ấy làm, cũng khá ngon đó.”

Cậu ấy cười nhẹ, xoay sang tôi: “Về nhà chưa? Bây giờ về luôn hay còn đi mua đồ ăn?”

Cảm giác có gì đó kì kì.

“Ừm, bây giờ chúng ta đi mua trước đi.”

Lỗ tai của Tống Trì Vũ đỏ lên, cậu ta cắn môi, gọi món bánh kem việt quất mang về. Tôi đẩy gói bánh về phía cậu ta: “Cái này là tôi tặng cho cậu, cứ thử đi, nếu ngon thì hoan nghênh lần sau lại đến mua nhé.”

Tống Trì Vũ chán nản thở dài. Cậu ta đúng là cậu em trai ngoan ngoãn mà. Tôi xoa xoa tóc cậu ta: “Tạm biệt, tôi phải đi rồi.”

Đợi Tống Trì Vũ rời đi, tôi dặn dò Tiểu Mỹ vài câu rồi cùng Giang Ly đi siêu thị dưới lầu nhà cậu ấy.

14.

Trong xe mở điều hoà nên rất ấm áp. Tôi bước lên xe, cởi khăn choàng cổ xuống để sau gáy dễ chịu hơn một chút. Bây giờ tôi mới nhớ ra bộ đồ hôm nay là tôi ra chợ mua vội, đến cả mác quần áo còn chưa kịp gỡ nữa.

Quần áo quá nhiều lớp, tôi nhấc tay lên không được bèn xoay lưng về hướng Giang Ly: “Giang Ly, giúp tôi gỡ mác quần áo xuống với.”

Bàn tay phía sau vỗ một cái vào vô lăng phát ra tiếng “bốp”. Tôi khó hiểu nhìn cậu ấy. Cậu ấy không hề ngại ngùng lấy tay giữ đầu tôi, xoay lại. Giọng nói khàn khàn lười biếng vang lên: “Đừng cử động, vừa nói muốn tôi giúp cậu gỡ mác quần áo à?”

Ngón tay cậu ấy hơi lạnh, cả người tôi run lên.

Giọng nói cậu ấy nặng nề thêm một chút: “Run cái gì?”

Tôi không nói gì. Giang Ly chậm rãi dùng ngón tay lướt qua cổ áo, sờ vào mác quần áo bên trong. Mỗi lần vuốt như vậy, cảm giác tê dại cứ chạy dọc sống lưng tôi. Tiếng dây đứt vang lên, mác quần áo xuất hiện trước mắt tôi.

Chỉ là ánh mắt vừa rồi của Giang Ly hình như có chút… thâm sâu khó dò.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play