TIÊU RỒI, THANH MAI TRÚC MÃ THÍCH THẦM TÔI??!!

Chương 1:


3 tuần


1.

Lâm Đạo Triệt sắp kết hôn với Chu Miên rồi, nhóm lớp cấp ba muốn nổ tung.

Tôi cắn một miếng táo: “Vừa tốt nghiệp đã kết hôn rồi.” Vậy phải tốn tiền mừng nữa, đã nghèo còn mắc cái eo. Tôi gọi điện thoại cho Giang Ly.

“Alo?”

“Nói.”



“Chuyện Lâm Đạo Triệt sắp kết hôn cậu có biết không?”

“Tôi là phù rể.”

Tôi sắp khóc thành tiếng: “Vậy có phải cậu không cần mang tiền mừng không?”

“Đúng rồi.”

Có lẽ do nghe thấy tiếng khóc của tôi mà cậu ấy bắt đầu không kiên nhẫn.

“Trình Trà, đừng có nói với tôi là cậu vẫn còn tơ tưởng Lâm Đạo Triệt.”

“À…hả?” Tôi ngây ra.

“Người ta sắp kết hôn rồi đó, cậu đừng có mà thiếu đạo đức!”

Giọng nói của Giang Ly rất khó chịu, trong điện thoại còn có tiếng nước xối xả trong phòng tắm. Tôi vừa định nói chuyện thì bên kia đã cúp máy, tôi nắm chặt nắm đấm nhe răng nghiến lợi với cái điện thoại. Sau đó gọi lại.

“Cái gì?” Nước ngừng rồi? Sao giọng nói còn khó chịu dữ vậy?

“Cho tôi mượn năm trăm làm tiền mừng đi.”



Không ngoài dự đoán, cậu ấy càng khó chịu hơn rồi.

2.

Nhắc đến mới nhớ, tôi đơn phương Lâm Đạo Triệt. Hồi cấp hai cậu ta chuyển đến Nhất Trung, vừa vặn ngồi bên cạnh Giang Ly, hai anh đẹp trai ngồi kế nhau. Mỗi ngày đều có vô số thư tình được gửi đến. Hồng hồng, thơm thơm, tình nồng ý mật.

Đừng hỏi, hỏi thì bảo là đã từng viết rồi, viết cho Lâm Đạo Triệt đó. Kết quả là Giang Ly trực tiếp mang đi vứt giúp tôi.

Tôi… Thật cảm ơn cậu quá.

Vậy nên tôi đành đổi sang chiến thuật chặn đầu. Lúc tan học về nhà, tôi chi một khoản lớn mua socola cho Giang Ly. Cậu ấy nghi ngờ nhìn tôi: “Làm cái gì?”

Tôi cười nịnh nọt: “Hihi, xây dựng mối quan hệ hài hoà với hàng xóm.”

“Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ tôi?”

Tôi bĩu môi, cố ý đứng bắt chéo chân.

“Cái đó… bạn cùng bàn của cậu hình như cũng khá đẹp trai đó?”

Cậu ấy cười mỉm: “Tròng đen của cậu rớt ra rồi hay sao mà không biết tự nhìn?”

Người thì đẹp trai mà sao có cái miệng lạ quá? Không cần thì trả đây. Cách này sai rồi, phí tiền.

Tôi tiếp tục làm dáng, kiễng chân lên ngại ngùng nói nhỏ vào tai cậu ấy: “Tôi thích Lâm Đạo Triệt nhưng mà cậu đừng nói với cậu ấy nha.”

Sau đó thì xấu hổ chạy đi. Bạn có biết con thằn lằn chạy kiểu gì không? Tôi mắc cỡ chạy y chang kiểu vậy đó.

Nhìn đi, ngày mai Lâm Đạo Triệt sẽ biết thôi. Theo kinh nghiệm của tôi thì chắc chắn Giang Ly sẽ nói cho Lâm Đạo Triệt. Dù gì nhỏ bạn thân tiểu học qua ngày hôm sau cũng đã nói với lớp trưởng rồi. Sau đó, tôi đợi một ngày, hai ngày, ba ngày…

Cho đến hôm nay Lâm Đạo Triệt kết hôn mà Giang Ly vẫn chưa nói.

Thật sự là miệng – kín – như – bưng.

3.

Hôn lễ, tôi lề mề đến trễ. Nghi thức cũng đã sắp xong xuôi hết rồi.

Bạn thân Hứa Giai hỏi tôi: “Sao bây giờ cậu mới đến? Còn nữa, đầu tóc cậu sao lại thành thế này?”

Tôi hất hất tóc, trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt với nhân sinh: “Vừa mới đi tìm Hồ Đức Lộc ở Thạch Khất Tiết công xã làm giúp một kiểu thời thượng đấy.”

Chém gió đó. Tôi vốn chỉ muốn đi cắt mái nên đến tiệm cắt tóc bên phố, ai ngờ thợ cắt tóc đó lại tranh thủ lúc tôi ngủ quên mất tự tạo kiểu luôn. Vậy nên bây giờ mới mang cái đầu như ổ gà này qua đây.

Giang Ly mặc tây trang bước đến, cậu ấy sờ sờ tóc tôi rồi nói với Hứa Giai: “Em gái cậu đã lớn thế này rồi à?”

Tôi né khỏi bàn tay cậu ấy, vô lực mắng: “Em gái cậu đấy.”

Giang Ly chậc lưỡi một tiếng: “Ai cắt cho cậu thành cái kiểu này vậy? Tôi đi tìm người đó.”

Sự kinh ngạc trong giọng nói không giả tí nào.

“Thôi bỏ đi, anh ta đền cho tôi 500 tệ rồi, lát nữa tôi chuyển cho cậu.”

Nói thật thì sau khi tốt nghiệp đúng là nghèo đến mức chua xót, đến cả tiền mừng cưới còn phải mượn của Giang Ly.

Hứa Giai nghiêng người sang, đưa video lúc nãy Lâm Đạo Triệt hôn cô dâu cho tôi xem, tôi vừa bóc tôm vừa nhìn. Lâm Đạo Triệt đẹp trai quá, Chu Miên cũng rất xinh. Tôi thì không tiền, vụ này phải nói hai lần.

4.

Nửa đêm sau khi hôn lễ kết thúc, tôi cùng với Hứa Giai đi uống rượu chúc mừng tôi độc thân được 21 năm.

Còn có một bí mật khác mà tôi chưa nói cho bọn họ. Hôm nay tôi đạp xe đạp công cộng thì bị té ngã trước mặt một thầy bói mù. Ông ta nói mặt tôi không có tướng đào hoa, ít nhất phải đến 30 tuổi mới tìm được bạn trai. Nếu muốn thay đổi vận mệnh thì phải đổi kiểu tóc, như vậy mới có duyên một lần với tình yêu.

30 tuổi, lúc đó đã thành phú bà mất rồi mà còn không tìm được bạn trai à? Nhưng tôi nghe vậy sợ quá nên đành vào cắt tóc. Giờ nghĩ lại, làm gì có thần tiên nào mà đứng trước cửa tiệm cắt tóc bấm quẻ chứ?

Tôi thất tha thất thểu bước đến trước cửa nhà Giang Ly. Rầm rầm rầm. Bên trong có âm thanh Giang Ly ra mở cửa: “Trình Trà? Trễ vậy rồi cậu đến đây làm gì?”

Tôi bị rượu che mắt, nhảy một phát qua đó đu lên người cậu ấy. Tôi nhéo môi cậu ấy, mềm mềm, còn lành lạnh nữa.

“Miệng cậu kín thật đấy. Tôi đã nói với cậu biết bao nhiêu bí mật mà một cái cậu cũng không làm lộ ra ngoài, cậu hại tôi rồi!”

Tôi phải đến 30 tuổi mới có người yêu đó!

Giang Ly chậc một tiếng: “Cậu mà còn dám nói với tôi cậu thích ai nữa thì ông đây đập cậu luôn, có tin không?”

Có lẽ là hồi quang phản chiếu rồi, tôi dùng đầu đập mạnh lên đầu cậu ấy. Nhận thức cuối cùng hình như là tôi đã ăn được một miếng đậu hũ mềm mềm, lành lạnh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play