Tiếng chuông tiết tự học buổi tối vang lên , Lê Dung tạm thời trở về lớp, Sầm Hào lại đi ra ngoài, không biết có phải đi tìm Giản Phục hay không.
Hơn nửa giờ sau, Giản Phục và Sầm Hào cùng nhau trở về, quần áo Sầm Hào sạch sẽ, còn Giản Phục mở áo khoác, đĩnh đạc nghịch ngợm bọt nước đọng trên ngọn tóc, không biết là do sương mù dày đặc vào buổi tối hay vì vận động quá lớn mà đổ mồ hôi.
Giản Phục bước vào lớp học, cái khí thế hừng hực chưa tan của cậu ta tràn vào không khí, cho đến khi có vài người ngồi ở hàng ghế đầu im lặng nhìn cậu ta một lúc thì cậu ta bĩu môi, không tự nhiên thu lại vẻ ngông nghênh đó.
Cậu ta không lập tức trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi, ngược lại đi thẳng đến chỗ Lê Dung ở bên cạnh, nhịn không được càu nhàu: “ Không phải tôi nói chứ, nhà cậu toàn họ hàng gì đâu, ăn cơm người mà không biết nói tiếng người, xui xẻo.”
Giản Phục còn tức giận hơn Lê Dung.
Cậu ta thực sự có thành kiến với Lê Dung, cũng không muốn Sầm Hào thân thiết với Lê Dung quá, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, cậu ta thật sự khinh thường đám người đâm bị thóc chọc bị gạo kia, đặc biệt là những kẻ trước đây lợi dụng nhà họ Lê, khi xảy ra chuyện lại giẫm đạp không thương tiếc.
Súc sinh cũng không bằng.
Lê Dung đã sớm trải qua một lần, phẫn nộ và bi thương kiếp trước đã bị ký ức nghiền nát thành phấn, một chút dấu vết cũng tìm không thấy, hiện tại ngay cả sự đồng cảm của Giản Phục cũng không khơi dậy nửa phần uất ức trong lòng cậu.
Đối với người cô độc mà nói, uất ức là cảm xúc vô dụng nhất.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT