11.
Mùa xuân năm Lâm An thứ 16.
Thành Mạc Bắc cuối cùng cũng giành lại được.
Một nhóm binh lính đang trở về từ Mạc Bắc.
Vào ngày họ quay trở về kinh thành, ta đã chạy lên tường canh cùng mọi người ngắm nhìn.
Các cô nương cầm giỏ hoa đầy cánh hoa và lá cây, họ tung lên khi thấy những người lính diễu hành trên con ngựa đi vào thành.
Mọi người đều cười vỗ tay, bầu không khí rất ấm áp.
Ta nhìn hết những người lính này tới người lính khác đi qua trước mặt mình.
Nhưng lại không nhìn thấy hắn…
Tạ Lâm nói ta đợi hắn hai năm, ta đã đợi rồi, nhưng hắn lại thất hứa.
Ta tự dưng vô cớ tức giận.
Ta chạy xuống khỏi cổng thành, tóm lấy một tên lính đi ở phía cuối.
“Xin hỏi, ngươi có biết một người đàn ông tên Tạ Lâm không?”
Vị huynh đệ kia trông khoảng 17, 18 tuổi, khuôn mặt khá non nớt.
Nghe ta hỏi vậy, hắn nghi hoặc nhìn ta, “Có ai từng ra chiến trường Mạc Bắc mà không biết Tạ Lâm chứ?”
“Chỉ với một con dao nhỏ, ngài ấy đã có thể giết bảy tên trong ngoài doanh trại của kẻ địch mà, ngài ấy còn có thể chặt đầu kẻ thù trong nháy mắt nữa!
“Ngài ấy còn có kỹ năng võ nghệ tuyệt vời, hơn nữa lại vô cùng chính nghĩa…”
Ta ngắt lời khen ngợi Tạ Lâm một cách sùng bái của hắn, chỉ hỏi: “Sao không thấy hắn đâu.”
Tiêu Băng sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu: “Ngài ấy sao, ngài ấy sẽ không về.”
Ngón tay ta nắm chặt ống tay áo hắn khẽ siết chặt, hốc mắt nóng lên, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ.
“Này? Đừng khóc!” Tiêu Băng sốt ruột, “Ta còn chưa có nói xong mà!”
“Bây giờ ngài ấy chưa thể về là bởi vì ngài ấy đã theo tướng quân tới Tây Quận rồi!”
“Giờ ngài ấy đã là đội trưởng Tạ! Sao có thể bỏ đi được?”
Tôi: “…”
Ghét mấy thằng nhóc cứ nói lưng trửng thế nhở.
Bàn tay nắm lấy tay áo hắn buông thõng xuống, ta thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Băng tò mò nhìn tôi, rồi lại ngó tôi lần nữa.
Tôi ngẩng đầu lên: “Nhìn cái gì?”
Tiêu Băng xấu hổ gãi đầu: “Nhìn cô quen quen.”
“Cô rất giống với bức chân dung nhỏ mà đội trưởng Tạ hay mang bên người.”
“Ta chỉ vô tình nhìn thấy bức chân dung đó thôi, Tạ đội trưởng luôn giữ nó ở bên người. Mọi người đều nói rằng đó là cô vợ nhỏ của ngài ấy.”
Hắn lại nhìn ta, “Thật sự là giống đấy.”
“Cô là thê tử của Tạ đội trưởng sao?”
Ta nóng tai, cau mày giả vờ tức giận: “Hỏi nhiều thế làm gì.”
Sau đó, ta chỉ về phía trước, “Nếu ngươi còn chưa đi thì sẽ không kịp đâu.”
Tiêu Băng giật mình, vội vàng đuổi theo.
Ta vỗ vỗ má, quay về nhà mà trong lòng đầy cảm xúc hỗn độn.
12.
Về tới phủ chưa được bao lâu, nương đã gọi ta tới.
Khi ấy, ta chỉ cảm thấy đau cả đầu.
“Liên Nguyệt à, một tháng nữa là sinh thần của con rồi.”
Ta ngây ngô gật đầu.
“Sau sinh thần là con sẽ hai mươi.” Mẹ ta lo tới mức tóc đã bạc trắng, tôi có chút xót xa.
Bà thăm dò hỏi lại ta: “Lúc trước, Tề phu nhân của con có mời mẹ uống trà, nói là Tề Khang nhà bà ấy đã đi du ngoạn về rồi.”
“Hắn với con là thanh mai trúc mã, vì chờ con mà còn chưa có lập gia đình, con có muốn suy xét hắn một chút không?”
Những năm đầu, nhà họ Tề sống rất gần nhà ta, khi còn nhỏ ta thường chạy theo sau lưng Tề Khang nhưng cũng chỉ coi hắn như huynh trưởng mà thôi.
Sau đó, Tề gia chueyern đi, ta và Tề Khang cũng không gặp lại nhau nữa.
Hắn không che giấu suy nghĩ của mình với ta, và ta tự nhiên cũng cảm nhận được điều đó.
Ta luôn tránh hiềm nghi, nhưng hắn lại vờ như không biết gì.
Ngoài lần này, mẹ ta đã bốn lần nhắc tới chuyện này rồi.
Thấy dáng vẻ thận trọng của bà, cuối cùng ta cũng mềm lòng.
Rốt cuộc, có một số thứ phải nói trực tiếp.
…
Không biết vô tình hay cố ý, Tề Khang mời ta đi thuyền trên hồ Nam An vào hôm sinh thần ta.
Khi gió đêm thổi qua, đèn lồng hai bên bờ sông đủ màu sắc, nước hồ sẫm màu đỏ rực, rất đẹp mắt.
Tề Khang ngồi đối diện ta, có vẻ hơi dè dặt.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn nói thật: “Tề công tử, ta đã có người mình thích rồi.”
Không ngờ ta lại thẳng thắn như vậy, Tề Khang sửng sốt một lát, sau đó trong mắt có thể thấy rõ sự ủ rũ của hắn ta.
Hắn nhìn xuống mặt hồ một lúc rồi ngẩng đầu lên, mỉm cười với ta.
“Ta có thể biết hắn là người như thế nào không?”
Ta suy nghĩ một lúc, chợt nhận ra số lần Tạ Lâm xuất hiện trong ký ức của tôi không nhiều lắm.
Nhưng lần nào cũng phong phú vào nhiều màu sắc, rất ấn tượng.
Ta nhịn không được cười: “Hắn trông rất hung dữ, hay nói bậy, đầu óc cũng không tốt lắm.
Nhưng ở trong lòng ta, hắn rất dễ thương.
Tề Khang dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta, “ Ta biết rồi.”
Ta thắc mắc: “Biết gì?”
Tề Khang: “Muội hẳn là rất thích hắn.”
“Ta có thể nhìn thấy được, thông qua đôi mắt của muội.”
Ta hơi xấu hổ, chỉ có thể đột ngột chuyển chủ đề.
Sau khi nói chuyện, ta với Tề Khang đã trở nên quen thuộc hơn.
Hắn kể cho ta nghe về những giai thoại mà hắn đã gặp trong chuyến du ngoạn của mình, nó khiến tôi cảm thấy rất thích thú.
Tôi nhịn không được cười rộ lên.
Ta nhìn người đàn ông đang đứng trên cầu, trang phục mạnh mẽ, toát ra khí chất không gần gũi với người lạ khiến ta cảm thấy choáng váng.
Người này trông quen quen.
Giống như Tạ Lâm.
Tôi cũng không dám chắn chắn.
Con thuyền dần dần đi vào lỗ cầu, ta càng ngày càng gần hắn hơn.
Sau đó ta đã nghe thấy.
[Ba ngày ba đêm ta vội vã trở về, để tặng quà sinh nhật cho nàng ấy.]
[Sao nàng ấy có thể đi du thuyền với gã đàn ông khác chứ!]
[Còn cười vui vẻ thế nữa!]
Xác nhận rồi! Là Tạ Lâm!
Trong khi ta nhìn chằm chằm vào hắn, ta đã lập tức chỉ đạo người chèo thuyền nhanh chóng cập bến.
Thuyền cập bến, ta liền vội vàng xách vách chạy lên.
Tề Khang sửng sốt: “Sao thế?”
Ta không quay đầu lại, chỉ nói: “Ta gặp con nợ của mình, nên phải đi đòi nợ!”