Vầng trăng bạc tựa như lưỡi liềm.
Bảy giờ tối, Quang Niên.
Quang Niên là tên salon xe của nhà Tạ Chân, nhưng Quang Niên nổi tiếng không phải vì salon này bán nhiều loại xe moto độ, mà vì nhà bọn họ còn mở câu lạc bộ xe mô tô phân khối lớn, cũng đặt tên là Quang Niên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Câu lạc bộ Quang Niên nằm ngay sát vách salon xe.
Phòng khách ở tầng hai được trang trí theo phong cách kim loại nặng, trong phòng có đặt một chiếc sô pha đỏ, màu sắc đối lập mạnh mẽ.
Lâm Nhiên đang lười biếng ngồi trên sô pha, lúc có lúc không nghịch bật lửa, thỉnh thoảng anh lại nhìn về phía phòng nghỉ ngơi ở đối diện.
Từ hướng anh ngồi có thể nhìn xuyên qua lớp cửa kính trong phòng nghỉ, thấy được tình hình bên trong phòng. Lâm Yên Yên đang ngồi trong đó làm bài tập.
Hà Mặc tắm xong đi xuống, phát hiện Lâm Nhiên vẫn chưa thay quần áo thì ngẩn ra một lúc. Cậu ta duỗi chân đá đá chiếc sô pha Tạ Chân đang ngồi, cúi người nhỏ giọng hỏi: “Sao anh Nhiên còn chưa thay quần áo vậy? Trận đấu sắp bắt đầu rồi mà nhỉ?”
Tạ Chân đang đeo tai nghe nghe nhạc remix, đầu lúc lắc như điên, hoàn toàn không chú ý Hà Mặc đã đi xuống, kể cả khi Hà Mặc đá ghế cũng không thể làm cơ thể khổng lồ của Tạ Chân lay động một tí xíu nào.
Hà Mặc không nhịn được tháo tai nghe của Tạ Chân ra: “Tôi đang hỏi ông đấy! Ông thật sự nên giảm béo rồi A Chân, không khác gì quả núi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Chân trừng mắt nhìn cậu ta một cái, giằng lại tai nghe của mình: “Ông có hiểu câu tình cha như núi không?”
Hà Mặc trợn trắng mắt: “Tình cha như núi không hề nhúc nhích ấy hả? Tôi không có ông bố nào như ông!”
Hai người ầm ĩ một lúc mới bắt đầu nói đến chuyện rốt cuộc Lâm Nhiên có tham gia cuộc đua không, dẫu sao đêm nay, đội xe lão làng trong giới xe phân khối lớn ở Sơ Thành – Thượng Ẩn, sẽ đến đây. Đội xe này có hứng thú với Lâm Nhiên, nghe nói tối nay, bọn họ đặc biệt đến để xem Lâm Nhiên.
Tạ Chân ngó Lâm Nhiên một cái, lẩm bẩm: “Anh ấy ngồi đó một tiếng rồi mà chưa thấy chuyển vị trí. Bình thường, giờ này anh ấy phải đi chơi với chiếc xe yêu quý của mình từ lâu rồi, bây giờ xe yêu của anh ấy vẫn đỗ trong bãi đỗ xe kìa.”
Hà Mặc nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Gần đây quả thực anh Nhiên rất kỳ lạ. Nhất định là đã có chuyện gì chúng ta không biết.”
Tạ Chân gãi đầu: “Nếu dám thì ông đi hỏi đi!”
Hà Mặc: “Hỏi thì hỏi!”
Coi thường ai vậy hả?
Hà Mặc đứng thẳng người dậy, nhanh chóng liếc nhìn Lâm Nhiên một cái, sau đó lớn tiếng ho khan, ánh mắt nhìn đông nhìn tây cũng không dám nhìn thẳng vào Lâm Nhiên: “Anh Nhiên, tối nay chúng ta làm gì?”
Lâm Nhiên dừng hành động đùa nghịch chiếc bật lửa lại, chẳng thèm ngẩng đầu lên, trả lời: “Cậu làm xong bài tập rồi à?”
Hà Mặc: “Dạ?”
Tạ Chân: “...”
Từ trước đến nay Hà Mặc và Tạ Chân không bao giờ mang thứ gì liên quan đến bài tập về nhà sau khi tan học, có một thời gian bọn họ thậm chí còn chẳng tìm thấy cặp đâu. Hai người nào có biết bài tập là cái chi?
Trước khi Hà Mặc và Tạ Chân không nhịn được truy hỏi đến cùng, Lâm Nhiên tiện tay đặt bật lửa vào trong túi. Anh đứng dậy, đi về phía câu lạc bộ bên cạnh salon Quang Niên. Hiện giờ anh vẫn đang mặc đồng phục của Nhất Trung, Hà Mặc thấy Lâm Nhiên không chuẩn bị thay quần áo là biết tối nay, chắc anh không chuẩn bị tham gia đua.
Tạ Chân đau đầu nhìn theo bóng lưng của Lâm Nhiên. Rõ ràng hồi đầu năm, Lâm Nhiên còn có ý định gia nhập nhóm xe phân khối lớn đó nhưng không biết từ lúc nào, anh trở nên có phần xa lạ. Sự thay đổi này không phải từ từ theo thời gian, mà là đột nhiên biến thành như vậy.
...
Tống Thi Mạn nhíu mày ngồi trên ghế sau xe. Cô lặng lẽ liếc nhìn Thịnh Thanh Khê đang ngồi bên cạnh mình.
Ánh sáng ngoài cửa sổ xe lúc sáng lúc tối khiến quá nửa người Thịnh Thanh Khê đều bị bao trùm bởi bóng tối, nhưng dù vậy vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia của cô. Cô đang quay mặt qua, lặng lẳng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa trầm tĩnh vừa xinh đẹp.
Tống Thi Mạn cảm thấy Thịnh Thanh Khê giống như một món đồ sứ cao cấp. Cô đẹp đẽ, nhưng cũng yếu đuối.
Tống Thi Mạn ảo não thầm tự mắng mình một câu. Sao mình lại nhất thời mềm lòng mà dẫn Thịnh Thanh Khê đi cùng chứ? Tống Thi Mạn loáng thoáng nhận ra mình đã hơi mất lí trí. Cô ấy thấy mình quả là bị điên, kết bạn với tình địch riết đến nghiện luôn rồi.
Tống Thi Mạn bảo lái xe tiện đường mang hai bộ quần áo thường ngày đến cho bọn họ, cô ấy không muốn đến câu lạc bộ chơi mà còn mặc đồng phục trường, như vậy quá low. Cô muốn mình lớn nhanh một chút, lớn rồi cô sẽ có nhiều sự tự do hơn.
Chiếc xe sang trọng dừng lại trước cửa câu lạc bộ xe phân khối lớn Quang Niên. Tống Thi Mạn xuống xe, cầm theo túi, quen đường quen nẻo kéo Thịnh Thanh Khê rẽ vào phòng thay đồ nữ. Tống Thi Mạn là hội viên, cũng là khách quen nên gần như tất cả nhân viên ở đây đều biết cô.
Hai người thẳng đường mà đi.
Trong túi là hai bộ đồng phục JK*. Đây đều là báu vật của Tống Thi Mạn, trước giờ cô đều không nỡ cho người khác mặc. Một bộ màu xanh lam, một bộ màu hồng.
*Đồng phục JK: Đồng phục của nữ sinh Nhật Bản.
Tống Thi Mạn chớp mắt nhìn hồi lâu, vô cùng “âm hiểm” đưa bộ màu hồng cho Thịnh Thanh Khê. Bởi vì năm ngoái, có một nữ sinh đưa thư tình màu hồng cho Lâm Nhiên, lúc đó lý do Lâm Nhiên từ chối nữ sinh kia là do anh không thích màu hồng.
Tống Thi Mạn im lặng nhận lấy bộ quần áo Tống Thi Mạn đưa cho: “Thực ra em không cần thay quần áo, mặc đồng phục của trường cũng không sao.”
Tống Thi Mạn: “Không được, em mà mặc đồng phục thì chị sẽ không đi cùng em nữa.”
Thịnh Thanh Khê: “...”
Đây là lần đầu tiên Thịnh Thanh Khê mặc đồng phục kiểu này. Đến khi thay đồ xong, cô mới phát hiện ra bộ quần áo này có hơi không vừa người mình, áo bên trên có chỗ cực kì chật, cạp váy lại rất rộng, còn ngắn nữa.
Thịnh Thanh Khê cúi đầu kéo váy xuống dưới một chút. Cô không quen với độ dài váy thế này lắm. Khi còn nhỏ, thỉnh thoảng cô cũng mặc váy, Thịnh Lan thích cho cô ăn mặc giống như búp bê. Đến khi bắt đầu đi học, phần lớn thời gian cô đều mặc đồng phục của trường, đi đâu cũng phù hợp. Sau khi đi làm rồi, vì lí do công việc nên cô gần như không mua váy nữa.
Tống Thi Mạn ngồi trên sô pha đợi Thịnh Thanh Khê nghe thấy tiếng động, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa nhìn một cái, Tống Thi Mạn thoáng ngơ ngẩn. Cô ấy vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ liếc ngực Thịnh Thanh Khê rồi lại cúi đầu nhìn ngực mình.
Tống Thi Mạn: “...”
Cô hận!
...
Rõ ràng giờ đã là buổi tối nhưng sân của câu lạc bộ xe phân khối lớn vẫn sáng trưng như ban ngày.
Lâm Nhiên thản nhiên mặc đồng phục trường Nhất Trung đứng trên khán đài, chỉ sợ người ta không biết anh còn là một học sinh.
Đường đua bên dưới có không ít người đứng. Những chiếc xe phân khối lớn bên cạnh giống như những con mãnh thú đang nằm phục, bất cứ lúc nào cũng có thể gào thét xông ra khỏi lồng.
Lâm Nhiên rũ mắt nhìn một người trong số đó. Người đàn ông đứng ở trung tâm đám người có thân hình cao gầy, mái tóc ngắn lộn xộn màu hạt dẻ ánh lên tia sáng nhàn nhạt. Cặp mắt hắn nhỏ dài, lúc cười lên, đôi con ngươi màu hổ phách khẽ híp lại, độ cong khóe môi rất dịu dàng. Thế nhưng người đàn ông trông có vẻ lịch sự tao nhã này lại là đội trưởng của Thượng Ẩn – Tống Hành Ngu.
Lâm Nhiên biết, đó chẳng qua chỉ là dáng vẻ Tống Hành Ngu bộc lộ ra bên ngoài.
Đời trước, chính vào ngày hôm nay, Lâm Nhiên đồng ý với lời mời của Tống Hành Ngu gia nhập Thượng Ẩn. Một tháng sau, Thượng Ẩn có một trận đấu với đội xe phân khối lớn khác tên là Độc ở Sơ Thành. Trong cuộc đua đó, Lâm Nhiên vào sân giành được điểm, đội bọn họ bỏ xa đối thủ.
Lâm Nhiên tuổi trẻ ngông cuồng không chú ý đến ánh mắt âm u lạnh lẽo như rắn độc của đối thủ, hoặc anh nhìn thấy nhưng không để ý, dù sao bọn họ cũng chỉ là bại tướng dưới tay anh mà thôi.
Ngày hôm đó, Lâm Yên Yên cũng có mặt. Bọn họ không thể làm Lâm Nhiên bị thương, thế là hèn hạ chuyển mục tiêu sang Lâm Yên Yên.
Tất cả những gì Lâm Yên Yên phải chịu đều do anh mà ra.
Bàn tay buông thõng bên người của Lâm Nhiên không tự chủ nắm chặt lại thành nắm đấm, dùng sức mạnh đến nỗi xương ngón tay trắng bệch ra. Mọi việc xảy ra đời trước tựa như một cơn ác mộng quấn lấy anh. Có lúc anh còn cảm thấy liệu có phải đó chỉ là một giấc mơ, tất cả đều do anh tưởng tượng, chứ những chuyện này kỳ thực không hề xảy ra hay không.
Lâm Nhiên không dám đánh cược, anh sợ những chuyện như vậy sẽ xảy ra lần nữa, vậy nên lần này, anh sẽ không gia nhập Thượng Ẩn. Đối với Lâm Nhiên bây giờ, điều quan trọng nhất là Lâm Yên Yên.
Cách đó không xa.
Tống Thi Mạn nấp sau cây cột trên khán đài lén lút nhìn Lâm Nhiên. Cô ngóng trông một hồi rồi mới quay đầu lại, chẳng có chút sức lực nào nói với Thịnh Thanh Khê: “Tiểu Khê, em... em biết chuyện chị thích Lâm Nhiên chứ?”
Vẻ mặt Thịnh Thanh Khê không thay đổi, gật đầu: “Em biết.”
Tống Thi Mạn: “...”
Đậu xanh rau má! Sao Thịnh Thanh Khê lại phản ứng như vậy? Thế này thì cô ấy biết nói tiếp kiểu gì?
Toàn bộ những lời Tống Thi Mạn đã chuẩn bị suốt nửa ngày đều bị nuốt ngược về bụng. Ban nãy cô ấy còn tưởng tượng trong đầu một lượt cuộc nói chuyện giữa mình và Thịnh Thanh Khê, không ngờ vừa mới bắt đầu đã thất bại rồi.
Ánh mắt Thịnh Thanh Khê lướt qua Tống Thi Mạn và cây cột, nhìn vào Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên như thế này và Lâm Nhiên trong ký ức của cô có một chút khác biệt. Trong lòng cô, Lâm Nhiên giống như một thanh kiếm sắc bén, vừa nguy hiểm lại vừa bắt mắt, anh chưa bao giờ che giấu ánh sáng chói mắt của mình. Còn Lâm Nhiên của lúc này dường như đã quay vào trong vỏ kiếm của mình.
Thịnh Thanh Khê đột nhiên muốn biết anh đang nhìn những gì.
Bên cạnh Tống Thi Mạn có rất nhiều bạn bè. Thịnh Thanh Khê nói với Tống Thi Mạn một câu rồi đi một mình đến trước khán đài. Cô không để ý rằng quá nửa ánh mắt trên khán đài đều đang nhìn mình.
Thịnh Thanh Khê quét mắt nhìn đường đua một lượt. Sau khi nhìn thấy Tống Hành Ngu, ánh mắt cô bỗng chốc dừng lại. Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Đời trước, sau khi bắt đầu thích Lâm Nhiên, cô đã từng lên diễn đàn trường Nhất Trung tìm kiếm các bài viết liên quan đến anh. Phần lớn các bài viết đó đều nói về vẻ ngoài và gia thế của Lâm Nhiên, hoặc là ai lại tỏ tình với anh. Chỉ có một bài viết mơ hồ nhắc đến chuyện nửa học kỳ hai năm lớp 11, Lâm Nhiên suýt nữa đã bị đuổi học. Người đăng bài nói Lâm Nhiên đánh mấy người phải vào bệnh viện, còn chảy máu nữa.
Lúc đó, Thịnh Thanh Khê không hiểu Lâm Nhiên đã gặp chuyện gì. Mãi đến rất rất lâu về sau, Lâm Yên Yên mới nói cho cô biết, tháng ba năm đó, Lâm Yên Yên suýt nữa đã bị mấy tên côn đồ bắt nạt.
Nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ đội xe. Lâm Nhiên đã mất khống chế, anh vẫn luôn tự trách mình. Dù Lâm Yên Yên đã nói rất uyển chuyển, nhưng Thịnh Thanh Khê vẫn hiểu nghĩa của hai chữ “bắt nạt” này.
Thịnh Thanh Khê mím môi, cô sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nữa.
...
Lúc này, trận đấu vẫn chưa bắt đầu. Người của Thượng Ẩn biết hôm nay đại ca của bọn họ đến Quang Niên để xem Lâm Nhiên, nhưng bọn họ đợi cả nửa ngày vẫn không thấy Lâm Nhiên đi xuống.
Một người trong đội bọn họ đột nhiên liếc thấy thiếu niên mặc đồng phục đứng trên khán đài, hắn ta huýt sáo thật to. Những người bên dưới đều nhìn về phía Lâm Nhiên.
Sắc mặt Lâm Nhiên khẽ trầm xuống. Những chuyện từng xảy ra với Lâm Yên Yên đời trước vẫn đang lăng trì trái tim anh hết lần này qua lần khác. Một luồng tà hỏa đột ngột bùng lên, anh quay người đi khỏi đó.
Đám người bên dưới tưởng Lâm Nhiên chuẩn bị ra sân, đều huýt sáo.
Đúng lúc đám người sắp quẩy hết mình, câu lạc bộ đang sáng trưng như ban ngày đột nhiên chìm trong bóng tối, tiếng hỗn loạn dần dần vang lên.
Mất điện rồi.
Có nhân viên cuống quýt cầm loa ra kêu: “Mọi người đừng hoảng sợ, chỉ bị chập cầu dao thôi, trong vòng hai phút nữa sẽ trở lại bình thường. Xin các vị khách hãy ngồi nguyên vị trí.”
Lâm Nhiên thoải mái đi trong bóng tối. Đời trước cũng từng xảy ra chuyện mất điện. Anh bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.
Khả năng nhìn trong bóng tối của Thịnh Thanh Khê rất tốt. Cô vừa mới nhận ra hình như đêm nay, trạng thái của Lâm Nhiên không được tốt lắm. Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn đi theo anh.
Sau khi rời khỏi khán đài, Lâm Nhiên cũng không đi xa. Thậm chí anh còn không đợi được đến lúc quay về salon xe đang dừng bước, đấm vào bức tường kiên cố. Quả đấm này anh dùng lực rất mạnh, nhưng lại như không cảm nhận được sự đau đớn, cứ thế đấm tiếp vào tường.
Hình như đằng sau vang lên một chuỗi tiếng người chạy lại, Lâm Nhiên coi nhưng không nghe thấy.
Nhưng mà, một giây sau, anh lại bị ôm từ đằng sau.
Cảm giác mềm mại dán vào lưng anh, mùi hương trong veo ngọt ngào lan tỏa đến khoang mũi của anh, kéo anh ra khỏi những suy nghĩ rối như mớ bòng bong. Cô gái gọi tên anh bằng chất giọng nhẹ nhàng dịu dàng giống hệt ngày đó: “Lâm Nhiên.”
Lâm Nhiên, đừng sợ.