Mấy ngày sau đó, Thịnh Thanh Khê đều không được gặp lại Lâm Nhiên nữa. Vừa chớp mắt đã đến lúc tan học ngày thứ bảy.

Thịnh Thanh Khê đeo cặp, vừa đi ra khỏi cửa sau đã nhìn thấy Tống Thi Mạn đứng bên ngoài đợi. Có lẽ do đã đợi rất lâu nên cô ấy xị mặt ra trông có vẻ không vui, người khác nhìn thêm một cái, cô ấy đã lườm người ta, giống như một chú mèo hoang hung dữ.

Tống Thi Mạn thấy Thịnh Thanh Khê cuối cùng cũng ra, trên mặt mới xuất hiện biểu cảm khác. Cô ấy không nhịn được nhỏ giọng oán giận: “Cả trường sắp về hết cả rồi. Con trai lớp em bị làm sao vậy, sao có thể bắt con gái đi lau bảng chứ?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ban nãy, Tống Thi Mạn đứng víu vào cửa sổ nhìn cả nửa ngày, lúc Thịnh Thanh Khê lau bảng phải cố sức kiễng chân, lau bao nhiêu lâu mới sạch bảng.

Thịnh Thanh Khê thấy dáng vẻ cô xù lông lên lại nhớ đến lũ trẻ con ở Thịnh Khai, kìm lòng không đậu xoa xoa đầu cô ấy: “Một tuần chỉ có một ngày, mỗi nhóm trực nhật đều được xếp hết cả rồi. Em thấy lau bảng nhẹ nhàng hơn quét lớp mà.”

Tống Thi Mạn không quen muốn tránh, nhưng vừa nghĩ đến mình đang muốn làm thân với Thịnh Thanh Khê nên cố nhẫn nhịn. Mấy ngày nay Tống Thi Mạn đang len lén tiến hành bước thứ hai của kế hoạch: Lặng lẽ tung tin Thịnh Thanh Khê thích Lâm Nhiên.

Cô biết Lâm Nhiên ghét mấy lời đồn mập mờ như thế này nhất. Đợi đến khi Lâm Nhiên biết được, anh sẽ ra mặt phủ nhận tin đồn này. Lúc đó, Thịnh Thanh Khê chắc chắn sẽ hết hi vọng.

Lớp của Tống Thi Mạn ở tầng bốn. Dạo này ngày nào cô ấy cũng chạy xuống kéo Thịnh Thanh Khê đi ăn cơm. Qua kết quả quan sát mấy ngày nay của mình, cuối cùng Tống Thi Mạn cũng biết vì sao Thịnh Thanh Khê lại gầy vậy rồi. Ngày nào cô cũng chỉ ăn chút xíu rau dưa như thế, có thể không gầy được à? Tống Thi Mạn nhìn còn thấy đáng thương nữa là... Làm tiên nữ thật khó!

Hôm nay vì muốn về nhà cùng Thịnh Thanh Khê, Tống Thi Mạn đã đuổi lái xe riêng nhà mình về trước.

Hình như gia cảnh nhà Thịnh Thanh Khê không được tốt lắm. Ngoài ăn cơm ra, Tống Thi Mạn chưa thấy Thịnh Thanh Khê tiêu tiền làm gì, hơn nữa đồ Thịnh Thanh Khê dùng toàn là những nhãn hiệu cô ấy chưa thấy bao giờ. Tống Thi Mạn ôm suy nghĩ biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, muốn đến nhà Thịnh Thanh Khê xem thử xem sao.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tống Thi Mạn kéo Thịnh Thanh Khê sang bên cầu thang ít người đi, giả bộ lơ đãng hỏi: “Tiểu Khê, hôm nay chị có thể đến nhà em chơi một lát không? Hôm nay bố mẹ chị không ở nhà.”

Nghe thấy thế, Thịnh Thanh Khê do dự một lát. Cô mím môi hỏi: “Chị có muốn ở lại ăn cơm tối không? Có thể... có thể nhà em sẽ hơi ồn một chút.”

Buổi tối, mọi người trong cô nhi viện sẽ cùng nhau ăn cơm, ồn ào không kém gì căng-tin của trường. Tống Thi Mạn không thích những nơi quá ồn ào cho lắm, lúc ăn cơm trong căng-tin, cô ấy cứ nhíu mày suốt. Đến hôm nay nghe bạn bè nói, Thịnh Thanh Khê mới biết từ trước tới giờ Tống Thi Mạn không ăn cơm trong căng-tin, bữa trưa và bữa tối đều có người làm ở nhà đưa tới cho cô ấy. Thịnh Thanh Khê sợ Tống Thi Mạn không quen với không khí ở cô nhi viện.

Tống Thi Mạn nghiêng đầu ngó vẻ mặt của Thịnh Thanh Khê, nói giọng kiên định: “Không sao, chị không sợ ồn.”

...

Cổng trường.

Hà Mặc ngậm kẹo mút, đứng cùng với Tạ Chân dựa vào tường đợi Lâm Nhiên. Bên cạnh bọn họ là một chiếc xe mô tô cực kì ngầu. Ánh nắng chiếu lên thân xe màu xanh lá cây đậm, tựa như có ánh huỳnh quang lóe lên.

Lâm Yên Yên đã được nghỉ học từ thứ sáu, vậy nên giờ Lâm Nhiên đang lái xe về nhà đón cô bé đến.

Salon xe nhà Tạ Chân ở một hướng khác của trường. Tối nay bọn họ có một cuộc đua, Lâm Nhiên không yên tâm để Lâm Yên Yên ở nhà một mình nên dứt khoát đón cô bé qua, để cô bé ngoan ngoãn ngồi ở salon xe nhà Tạ Chân.

Khi Tạ Chân nhìn thấy Thịnh Thanh Khê và Tống Thi Mạn kề vai nhau đi ra khỏi cổng trường, mắt cậu trợn tròn lên. Tạ Chân đẩy Hà Mặc đang chơi game trên điện thoại: “Mặc Tử, ông mau nhìn kia! WTF? Tôi bị mù rồi à?”

Hà Mặc ngẩng đầu liếc mắt một cái, thuận miệng đáp lại: “Bây giờ ngày nào hai người bọn họ chẳng cùng nhau đi ăn cơm, ông không biết sao?”

Tạ Chân: “... Móa! Sao tôi biết được?” Cậu chẳng hiểu trăng sao gì: “Sao chuyện lại thành như thế này? Tiên nữ và Tống Thi Mạn hẳn phải là tình địch mà hả? Sao mà lại biến thành đôi bạn tốt tay nắm tay nhau rồi?”

Hà Mặc bới móc: “Có tay nắm tay đâu.”

Tạ Chân nghi ngờ: “Đây là trọng điểm hử?”

Hà Mặc đáp như đinh đóng cột: “Đúng.”

Tạ Chân: “...”

Hà Mặc tiếp tục chơi game của cậu ta, Tạ Chân nhìn chằm chằm Thịnh Thanh Khê và Tống Thi Mạn rất lâu, còn tường thuật trực tiếp cho Hà Mặc nghe: “Tống Thi Mạn vậy mà cũng có ngày phải chờ xe buýt. Tiên nữ lấy khăn giấy ra lau ghế. Đậu má! Sau đó Tống Thi Mạn ngồi xuống rồi.”

Tạ Chân nhìn mà mắt đờ ra: “Đây là câu chuyện tình ngọt ngào nào vậy?”

Hà Mặc nghe đến đây, cuối cùng không nhịn được phản bác: “Đây rõ rành rành là Tống Thi Mạn đang bắt nạt tiên nữ mà?”

Tạ Chân: “Hả?”

Là thế ư?

Hai người bọn họ đang nhìn thấy cùng một cảnh mà phải không?

...

Điểm xe buýt cổng trường Nhất Trung.

Thịnh Thanh Khê lấy hai đồng từ túi tiền lẻ ra đưa cho Tống Thi Mạn. Tống Thi Mạn lầu bầu: “Chẳng phải trên xe buýt có thể trả tiền bằng điện thoại à? Chuyện này chị vẫn biết mà.”

Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng Tống Thi Mạn vẫn giơ tay ra nhận tiền xu từ tay Thịnh Thanh Khê. Đã mấy năm rồi Tống Thi Mạn chưa cầm tiền mặt, cô ấy cúi đầu nhìn hai đồng tiền xu sáng lấp lánh trong lòng bàn tay, lẳng lặng khum tay lại.

Thịnh Thanh Khê nhẹ nhàng giải thích với cô: “Bình thường lúc đi học em không mang điện thoại, vậy nên toàn trả bằng tiền xu.”

Tống Thi Mạn ngước mắt nhìn cô một cái, không đáp lại. Không ngờ thời đại này rồi mà thật sự vẫn có học sinh không mang điện thoại đi học.

Mấy ngày nay ở cùng nhau, trong mắt Tống Thi Mạn, Thịnh Thanh Khê từ đầu đến chân đều là một học sinh ngoan theo đúng nghĩa truyền thống. Chưa từng đi muộn, thực hiện nghiêm kỷ luật, tuân thủ tất cả các quy tắc mọi người đặt ra.

Tống Thi Mạn cứ ra chơi một cái là sẽ không thể ngồi yên trong lớp được, thỉnh thoảng cô ấy sẽ mua trà sữa đến lớp 11A6 tìm Thịnh Thanh Khê. Còn Thịnh Thanh Khê nếu không phải đang chép bài thì là đang làm bài tập. Tống Thi Mạn thấy cuộc sống như vậy khó tránh khỏi cảm thấy nhàm chán.

Thịnh Thanh Khê và cô ấy là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.

Tống Thi Mạn hơi buồn bã nghĩ, Lâm Nhiên thích cô gái giống như Thịnh Thanh Khê ư?

Cô ấy biết mình vĩnh viễn không thể nào trở thành người như Thịnh Thanh Khê, kể cả là vì Lâm Nhiên, cô ấy cũng không làm được. Bởi vì Tống Thi Mạn rất thích bản thân của hiện tại, rất thích.

Chiếc xe buýt số 113 đi ra vùng ngoại thành. Khi Tống Thi Mạn và Thịnh Thanh Khê lên xe, trên xe chỉ có lác đác mấy người. Có rất đông học sinh đứng đợi ở điểm chờ, nhưng chỉ có ba người lên xe, trong đó đã bao gồm cả hai người bọn họ.

Sau khi lên xe, Tống Thi Mạn không hỏi thẳng Thịnh Thanh Khê bọn họ cần xuống ở điểm nào: “Tiểu Khê, chúng ta phải đi qua mấy điểm? Mất bao lâu thì đến?”

Thịnh Thanh Khê suy nghĩ, trả lời: “Mười lăm điểm, mất một tiếng.”

Tống Thi Mạn: “...”

Cô xòe ngón tay ra đếm, ngạc nhiên hỏi: “Mỗi ngày em dậy lúc mấy giờ?”

Giọng nói của Thịnh Thanh Khê rất bình tĩnh, giống như đang nói chuyện với cô rằng thời tiết ngoài trời hôm nay rất đẹp nhưng em lại đau bụng vậy: “Năm giờ sáng. Sau khi dậy em sẽ chạy bộ buổi sáng nửa tiếng, tắm rồi ăn sáng là đến khoảng sáu giờ. Sau đó em chờ xe, lúc đến trường chỉ mới hơn bảy giờ thôi.”

Tống Thi Mạn nhíu mày tính toán nửa ngày, phát hiện ra mỗi ngày cô chỉ ngủ khoảng năm tiếng. Tống Thi Mạn vốn muốn hỏi sống xa trường như vậy, tại sao Thịnh Thanh Khê không dứt khoát thuê luôn phòng ở gần trường, nhưng sau khi đếm đến điểm dừng thứ mười lăm trên bản đồ, cô ấy ngậm miệng lại.

Điểm thứ mười lăm: Cô nhi viện Thịnh Khai.

Tống Thi Mạn không kìm được bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Rốt cuộc Thịnh Thanh Khê... sống ở đâu?

...

Khi xuống xe, Tống Thi Mạn bị Thịnh Thanh Khê gọi dậy. Lúc tỉnh, cô ấy còn ngơ ngác một lúc.

Cô, Tống Thi Mạn, vậy mà lại ngủ quên trên xe buýt.

Tống Thi Mạn theo bản năng hỏi: “Tiểu Khê, lúc chị ngủ có chảy nước miếng không?”

Thịnh Thanh Khê nắm cổ tay cô ấy đi xuống xe: “Không, chị vẫn rất xinh.”

Trong chốc lát, tâm trạng Tống Thi Mạn rất phức tạp. Hình như trong lúc vô tình, cô vừa bị tình địch thả thính.

Mặc dù lúc trên xe, Tống Thi Mạn cũng đã nghi ngờ nhưng khi Thịnh Thanh Khê thực sự dẫn cô đến cô nhi viện Thịnh Khai, cô ấy vẫn sững sờ. Tống Thi Mạn ấp úng hỏi: “Tiểu Khê, chúng ta... em...”

Chúng ta đến đây làm gì? Em sống ở đây sao?

Thịnh Thanh Khê nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Em là trẻ mồ côi, lớn lên ở nơi này. Đây chính là nhà em. Trẻ con ở đây đều theo họ của mẹ viện trưởng, bọn em đều họ Thịnh.”

Tống Thi Mạn không biết mình nên nói gì. Trong khoảnh khắc này, cô ấy thấy hơi ghét bản thân.

Cái kế hoạch chết tiệt gì thế này!

Cô ấy nên đối xử với Thịnh Thanh Khê giống như đã đối với những người thích Lâm Nhiên trước đây, quang minh chính đại nói với Thịnh Thanh Khê rằng cô thích Lâm Nhiên, chứ không phải giống như bây giờ.

Lúc Thịnh Lan thấy Thịnh Thanh Khê dẫn bạn về còn tưởng mình nhìn nhầm cơ. Trong ký ức của bà, đứa trẻ này chưa từng dẫn bạn về cô nhi viện.

Bây giờ đã tới giờ ăn cơm. Thịnh Lan vội vàng lấy bát đũa cho khách ra.

Nhà ăn của cô nhi viện Thịnh Khai cũng giống nhà ăn ở trường mẫu giáo, cả bàn và ghế đều thấp. Những chiếc bàn chiếc ghế đủ mọi loại màu sắc bị vẽ nguệch ngoạc. Các em bé đều xếp hàng ngồi cùng nhau, cầm chiếc thìa nhỏ ngoan ngoãn ăn cơm.

Thịnh Thanh Khê, Tống Thi Mạn và Thịnh Lan ngồi ở một bàn khác.

Thịnh Thanh Khê vừa ngồi xuống chưa bao lâu, một trong các em nhỏ đã không cẩn thận bị nghẹn, cô đặt đũa xuống đi sang bên đó. Thế là trên bàn chỉ còn lại hai người Thịnh Lan và Tống Thi Mạn.

Tống Thi Mạn có thể nhận ra ánh mắt người phụ nữ trung niên này nhìn mình chứa đựng sự cẩn thận. Bà suy nghĩ một lát, hỏi thăm thử: “Cháu à, ở trường Tiểu Khê... có vui không? Có ăn được nhiều không?”

Tống Thi Mạn cảm thấy câu hỏi này rất kỳ lạ. Những phụ huynh khác bình thường sẽ hỏi con mình ở trường học hành thế nào, thành tích ra sao hoặc chơi với bạn bè như thế nào.

Cô ấy cố gắng trả lời câu hỏi của Thịnh Lan: “Em ấy học hành rất chăm chỉ, ăn cơm chủ yếu chỉ ăn rau, cũng không tiêu tiền linh tinh.”

Tống Thi Mạn tưởng Thịnh Lan nghe xong sẽ yên tâm, nhưng ánh mắt của bà trông càng lo lắng hơn.

Thịnh Thanh Khê dỗ em nhỏ kia xong mới quay lại. Cô ngước mắt, phát hiện ra vẻ mặt của cả hai người ngồi trên bàn đều là lạ, động tác của cô hơi ngừng lại: “Sao vậy ạ?”

Thịnh Lan cười gượng: “Ăn cơm đi!”

Ăn cơm xong, Thịnh Thanh Khê dẫn Tống Thi Mạn đi về phòng của cô. Không nhìn thấy lũ trẻ kia, Tống Thi Mạn mới cảm thấy lòng mình dễ chịu hơn một chút. Cô ấy tỉ mỉ quan sát căn phòng còn không rộng bằng một nửa phòng để quần áo của mình, nhân cơ hội yêu cầu: “Tiểu Khê, chúng ta kết bạn wechat nhé? Lúc được nghỉ còn tiện liên lạc.”

Thịnh Thanh Khê “ừm” một tiếng, lấy chiếc smartphone nhãn hiệu thông thường từ trong ngăn bàn ra. Tống Thi Mạn được kết bạn wechat với Thịnh Thanh Khê như mong muốn.

Ảnh đại diện của Thịnh Thanh Khê là một bông hoa nhài mùa đông mọc bên đường, nickname là Thịnh Khai. Tống Thi Mạn mở Khoảnh khắc của Thịnh Thanh Khê ra, thấy ảnh bìa là ảnh cổng lớn của cô nhi viện Thịnh Khai.

Thịnh Thanh Khê sợ Tống Thi Mạn nghĩ ngợi linh tinh, giải thích: “Đây chính là wechat của em, cũng là wechat của cô nhi viện.”

Tống Thi Mạn lặng lẽ lướt xem những bài đăng trên Khoảnh khắc của cô, đều là ảnh các em nhỏ hoặc bài cảm ơn đã quyên góp từ thiện. Ngoài cô nhi viện Thịnh Khai ra, chẳng có thông tin gì là của bản thân cô cả.

Cùng lúc đó, wechat của Tống Thi Mạn bắt đầu lũ lượt hiện lên các tin nhắn. Tống Thi Mạn trở về nhìn lướt qua, nội dung toàn nói tối nay Lâm Nhiên sẽ đua xe ở salon xe, hỏi cô ấy có đi không.

Tống Thi Mạn có thể không đi không? Không thể!

Nhưng hôm nay, cô lại do dự. Cô ấy nên đi một mình hay dẫn Thịnh Thanh Khê theo đây?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play