Tầng hai salon xe Quang Niên.
Lâm Nhiên xoa đầu Lâm Yên Yên bằng bàn tay phải không bị thương: “Có bị dọa không?”
Lâm Yên Yên ngồi trên ghế lúc lắc đôi chân nhỏ, ngoan ngoãn ngửa mặt lên trả lời: “Chỉ một lát đã có điện lại, mà em cũng có điện thoại nữa, nếu sợ em sẽ gọi cho anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy thế, Lâm Nhiên cười: “Con nhóc này to gan hơn rồi.”
Sau khi an ủi Lâm Yên Yên, Lâm Nhiên quay người đi xuống lầu. Anh rũ mắt nhìn bàn tay còn dính máu loang lổ của mình, lại nhớ đến vòng eo thon nhỏ ban nãy mình chạm vào trong bóng tối. Hình như quần áo của cô bị rộng, lúc anh ôm eo cô còn sờ thấy phần vạt áo trống không. Trong bóng tối, mùi hương của cô cực kì rõ rệt, làn hương nhè nhẹ men theo bóng tối, chui vào khoang mũi anh.
Lâm Nhiên không ngờ lần thứ hai mà anh chờ lại đến nhanh như vậy, có điều lần này, anh sẽ không để cô dễ dàng chạy thoát.
Người trước mặt thân hình mảnh khảnh, nho nhỏ be bé.
Lâm Nhiên khàn giọng cười một tiếng: “Lần thứ hai rồi.”
Cái thứ nho nhỏ kia yên lặng không đáp lại. Cô khẽ vùng vẫy muốn chạy, dường như chỉ định lợi dụng bóng đêm để lén lút ôm anh thêm lần nữa.
Lâm Nhiên giữ lấy eo cô, ngay sau đó quay người lại, vây cô giữa anh và bờ tường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh thôi cười, lạnh nhạt nói: “Còn ba mươi giây nữa sẽ có điện lại. Tôi muốn xem xem lần này cô còn có thể chạy đi đâu.”
Lâm Nhiên anh sống hai đời rồi mà chưa từng từng gặp ai thế này, cô tựa như một chú mèo cứ chốc chốc lại vươn móng vuốt ra chọc anh một cái, sau đó nghênh ngang vẫy đuôi chạy mất tăm.
Hơi thở của cô rất nhẹ. Lâm Nhiên nhạy bén phát hiện ra hình như cô hơi căng thẳng. Anh vừa định nói tiếp, cái thứ nho nhỏ này đột nhiên co chân huých vào hông anh. Lâm Nhiên bắt buộc phải giơ một tay ra chặn đòn tấn công của cô lại, ngay giây sau, nắm đấm mạnh mẽ của cô xé gió tiến về phía bên tai anh. Lâm Nhiên buông cô ra lùi lại tránh. Đúng lúc anh cho rằng cô sẽ tiếp tục tấn công, cô lại dừng hết hành động, quay người chạy đi như một cơn gió.
Lâm Nhiên: “...”
Sao lại thành ra thế này?
Đợi đến khi câu lạc bộ có điện lại, sớm đã chẳng còn thấy bóng dáng cô nữa. Giống hệt như cảnh tượng ngày hôm đó ở cổng trường, cô ôm anh rồi chạy biến.
...
Khi Tạ Chân và Hà Mặc quay lại, Lâm Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha tự bôi thuốc cho mình. Anh dùng khuôn mặt không cảm xúc cầm cồn đổ lên tay, nhịp thở cũng không rối loạn chút nào.
Tạ Chân khẽ rên một tiếng, vô thức nhìn tay mình: “Anh Nhiên, anh đi làm gì thế?”
Hà Mặc cũng lẩm bẩm hỏi: “Chỉ mất điện có hai phút thôi, trong thời gian ngắn thế mà anh Nhiên đã đánh nhau với người ta rồi à?”
Đang lúc nói chuyện, chuông điện thoại của Tạ Chân kêu lên, cậu nhìn một cái rồi đi ra ngoài nghe máy. Hà Mặc dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chắc chắn là người trong đội xe gọi cho Tạ Chân hỏi thăm chuyện của Lâm Nhiên. Cậu ta đi đến bên cạnh Lâm Nhiên, ngồi xuống hỏi: “Anh Nhiên, chúng ta có gia nhập đội xe nữa không?”
Động tác trong tay Lâm Nhiên không hề dừng: “Không.”
Hà Mặc gãi đầu: “Vậy nghỉ hè năm nay chúng ta chơi cái gì được?”
Lâm Nhiên nói giọng bình thản, vẻ mặt thong dung: “Chăm chỉ học tập, nỗ lực vươn lên.”
Hà Mặc: “?”
Nếu là người khác nói câu này thì cũng thôi, nhưng người nói nó lại là Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên là ai? Lâm Nhiên là người đến viết cái tên lên bài kiểm tra hàng tháng cũng thấy phí công, nói gì đến việc học.
Trong nhóm bọn họ, người học giỏi nhất chính là Lâm Yên Yên, mỗi lần kiểm tra, cô bé này đều đứng trong top 10 toàn khối. Tính tình hai anh em nhà này khác nhau một trời một vực, tưởng chừng như không phải cùng một mẹ sinh ra.
..
Tống Thi Mạn không ngờ chỉ mất điện có một lát đã không thấy Lâm Nhiên đâu nữa. Cô ấy tìm hết mấy khán đài một lượt nhưng vẫn không thấy anh. Khi Tống Thi Mạn cúi đầu quay lại khán đài đầu tiên, đúng lúc gặp được Thịnh Thanh Khê vừa quay về. Cô ấy nghi ngờ nhìn Thịnh Thanh Khê một cái. Không biết cô đã đi làm gì mà từ sau tai đến cần cổ đều ửng hồng nhàn nhạt, cả gò má cũng đỏ bừng.
Tống Thi Mạn còn chưa kịp hỏi Thịnh Thanh Khê thì đã nhìn thấy vết máu dính trên vạt áo cô. Thế là Tống Thi Mạn lập tức vứt chuyện này ra sau đầu, sợ hãi hỏi: “Tiểu Khê, sao trên quần áo em dính máu? Ai bắt nạt em à? Hay là em bị rụng dâu?”
Thịnh Thanh Khê ổn định lại nhịp thở, cúi đầu nhìn vạt áo mình, trên quần áo vẫn còn dính máu của Lâm Nhiên. Cô lắc đầu: “Không sao, không phải máu của em.”
Nếu Lâm Nhiên đã không ở đây, Tống Thi Mạn cũng chẳng có hứng nán lại đây thêm. Ở đây toàn mùi thuốc lá và rượu, cô ấy đã cố chịu lâu lắm rồi. Thế là Tống Thi Mạn chào bạn bè một tiếng rồi dẫn Thịnh Thanh Khê về.
Xe vẫn còn đỗ trước cửa.
Sau khi lên xe, Tống Thi Mạn nói địa chỉ của Thịnh Khai, cô phải đưa Thịnh Thanh Khê về trước.
Trong xe không bật đèn, ánh sáng loang lổ khe khẽ lắc lư. Tống Thi Mạn xoắn xuýt hồi lâu rồi mới nhắc lại đề tài về Lâm Nhiên. Cô ấy cắn môi: “Tiểu Khê, hôm đó chị tìm em là vì nhìn thấy bức ảnh đăng trên weibo.”
“Chị vẫn luôn thích Lâm Nhiên, nhưng cậu ấy cứ từ chối chị mãi. Sắp tốt nghiệp rồi, trước khi tốt nghiệp, chị không muốn bỏ cuộc. Vì nguyên nhân này, chị mới tiếp cận em. Chị rất xin lỗi!”
“Chị biết em cũng thích Lâm Nhiên. Chị có thể hỏi em, em thích Lâm Nhiên bao lâu rồi không?”
Tống Thi Mạn nói hết câu, trong xe im lặng mất một lúc. Đúng lúc cô ấy tưởng Thịnh Thanh Khê sẽ không trả lời câu hỏi của mình, lại nghe thấy Thịnh Thanh Khê nhỏ giọng đáp: “Mười năm.”
Tống Thi Mạn tưởng mình nghe nhầm, vô thức hỏi: “Gì cơ?”
Thịnh Thanh Khê không nhắc lại câu trả lời cho câu hỏi của Tống Thi Mạn nữa. Cô quay đầu nhìn bóng đêm trầm lắng ngoài cửa sổ, “Thi Mạn, so với chuyện thích Lâm Nhiên, em còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, vậy nên cậu ấy thích ai đều không sao cả.”
Tống Thi Mạn nghe mà mơ hồ chẳng hiểu gì. Trong suốt khoảng thời gian hai người về Thịnh Khai, cô đều suy nghĩ lời Thịnh Thanh Khê nói.
Rốt cuộc là Thịnh Thanh Khê có thích Lâm Nhiên hay không? Thích một người mà lại không để ý đối phương thích ai ư?
Dù sao hiện tại, Tống Thi Mạn cũng không thể trơ mắt nhìn Lâm Nhiên ở bên người khác, cô sẽ tức chết mất.
Nhìn Thịnh Thanh Khê xuống xe, Tống Thi Mạn mới ghé vào cửa sổ, cẩn thận nói: “Hôm đó trong nhà vệ sinh, chị nói muốn làm bạn với em là thật lòng. Chị... chị thích chơi cùng những người xinh đẹp. Sau này chị còn có thể đi tìm em không?”
Thịnh Thanh Khê cong môi: “Có thể. Chị về nhà đi, muộn lắm rồi.”
Tống Thi Mạn vẫy tay với Thịnh Thanh Khê rồi rụt đầu vào, đóng cửa sổ xe lại. Cô rầu rĩ ngồi trong xe cạy móng tay mình. Thịnh Thanh Khê quá ngoan, đừng nói đến bắt nạt, cô còn muốn mua những chiếc váy thật đẹp cho Thịnh Thanh Khê mặc nữa kìa.
Tống Thi Mạn cốc đầu mình: “Tống Thi Mạn, mày thật chẳng ra sao!”
Đợi đến khi xe của Tống Thi Mạn đi rồi, Thịnh Thanh Khê mới quay người lại, chầm chậm đi về cô nhi viện. Ký túc xá gần đó vẫn đang sáng đèn, chắc mấy đứa trẻ vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Tầng mây bị ánh trăng dịu dàng nhuộm màu, sắc đêm rất đẹp.
...
Thứ hai.
Buổi sáng khi đến trường, Tống Thi Mạn mơ hồ thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì. Mãi đến khi bước vào lớp, nghe thấy mấy học sinh nữ bàn tán không chút kiêng kỵ, cô mới nhớ ra.
“Các cậu nghe nói chưa, học sinh chuyển trường lớp 11 kia thích Lâm Nhiên đó.”
“Hình như em ấy cố ý chuyển tới đây vì Lâm Nhiên.”
“Anh Nhiên trâu bò thật!”
“Các cậu nói xem học sinh chuyển trường này có lai lịch thế nào?”
Tống Thi Mạn: “...”
Cô quên mất chuyện này rồi. Hiện giờ e là cả trường đều đã biết chuyện.
Lúc đi qua mấy nữ sinh đó, Tống Thi Mạn cố tình va đổ một cái ghế. Tiếng ghế đập xuống mặt đất vang lên khiến bọn họ giật mình. Sắc mặt một người trong số đó thoáng thay đổi, đang định phát hỏa, ngẩng đầu lên trông thấy Tống Thi Mạn, lại ngậm miệng.
Bọn họ không chọc nổi vị đại tiểu thư này.
Lớp 11A6 ở tầng dưới.
Thịnh Thanh Khê vừa bước vào lớp đã để ý thấy các bạn trong lớp đều nhìn mình bằng ánh mắt dò xét và nghi ngờ, cách bọn họ nhìn cô không giống như ngày thường. Có điều cô không để ý đến những chuyện này, chỉ thản nhiên đi đến chỗ của mình, ngồi xuống.
Trần Di nhìn Thịnh Thanh Khê, muốn nói lại thôi. Cô xoắn xuýt nửa ngày nhưng vẫn không biết nên mở miệng thế nào. Nhưng không để cô phải xoắn xuýt thêm, đã có người đến giải quyết vấn đề này thay cô.
Sắc mặt Cố Minh Tế không tốt lắm. Không biết chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Thịnh Thanh Khê đã chọc phải ai. Cô vừa mới tới Nhất Trung có mấy ngày, sao có thể thích Lâm Nhiên được, cô hoàn toàn không quen biết Lâm Nhiên mà.
Anh ta đi đến hàng ghế thứ ba. Thiếu nữ yên tĩnh ngồi bên cửa sổ, trong chốc lát không thể nhìn ra tâm trạng của cô. Anh ta khẽ gọi một tiếng: “Tiểu Khê, em ra đây một lát, anh có chuyện muốn nói với em.”
Trên hành lang.
Lúc này, trên hành lang có mấy cô lao công quét dọn, cũng có học sinh lũ lượt đi vào lớp học. Cố Minh Tế và Thịnh Thanh Khê đứng trước lan can cũng không nổi bật lắm.
Cố Minh Tế sắp xếp từ ngữ một lát rồi mới lên tiếng: “Tiểu Khê, hiện tại trong trường đều đang đồn em thích Lâm Nhiên. Anh sẽ giúp em hỏi thăm xem ai đã tung tin đồn này, nếu thực sự không được thì chúng ta đi nhờ thầy Tưởng giúp.”
Thịnh Thanh Khê không ngờ lại là vì lý do này. Nghe thấy Cố Minh Tế nói vậy, hình như cô đã thở dài một hơi. Những lời đời trước cô giấu diếm suốt mười năm cũng không thể nói ra, đời này lại bị nhiều người như vậy biết đến chỉ trong một thời gian ngắn. Tin đồn này truyền đến tai Lâm Nhiên cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Cô bất đắc dĩ nghĩ, như vậy cũng tốt.
Thịnh Thanh Khê biết Cố Minh Tế đang lo lắng cho cô. Cô lắc đầu: “Đó không phải tin đồn, cậu không cần phải hỏi thăm, cũng không cần tìm thầy Tưởng. Đúng thật là mình thích Lâm Nhiên, đó là sự thực.”
Cố Minh Tế: “...”
Anh ta không nghe lầm chứ?
Thế nên rất có khả năng chuyện Thịnh Thanh Khê chuyển đến Nhất Trung vì Lâm Nhiên cũng là thật.
Cuối cùng, Cố Minh Tế nhìn Thịnh Thanh Khê bằng ánh mắt phức tạp rồi đi vào lớp.
...
Sáng nay, Lâm Nhiên cực kì khó chịu.
Không nói đến các học sinh lớp bọn họ, mà ngay cả ông chủ phòng tập boxing anh thường đến cũng nhắn tin hỏi anh, có phải có một nữ sinh chuyển đến Nhất Trung học vì anh không.
Anh thật sự phục.
Ngay cả Tống Thi Mạn cũng không làm ra được chuyện như vậy, chứ nói gì đến một học sinh chuyển trường anh còn chưa thấy bóng dáng bao giờ.
Lâm Nhiên nhíu mày. Rốt cuộc cái thứ nho nhỏ kia đến đây vì mục đích gì?
Vừa hết giờ truy bài buổi sáng, Lâm Nhiên dứt khoát đi ra ngoài cho thanh tịnh.
Hà Mặc và Tạ Chân vẫn cầm quả bóng rổ đập qua đập lại bên cạnh anh như ngày thường. Hai tên ngày thường sẽ lải nhải về chuyện kiểu này nhiều nhất giờ lại không hó hé với anh câu nào, cứ như bọn họ không hề nghe thấy tin đồn đó vậy.
Lâm Nhiên quen biết rất nhiều người, vì vậy vào những lúc như thế này, người tò mò về chuyện này cũng có rất nhiều. Thế nên Lâm Nhiên còn chưa được yên tĩnh bao lâu, một cậu học sinh lớp 10 cùng đội bóng rổ với anh đã mò lên tìm anh.
Cậu chàng này trước giờ rất to gan. Cậu ta ngó nghiêng xung quanh hai cái, dường như không nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lâm Nhiên, hỏi: “Anh Nhiên, cái chị học sinh chuyển trường đẹp như tiên nữ đó thực sự chuyển trường vì thích anh à? Hai người có quen nhau không?”
Lâm Nhiên không kiên nhẫn khẽ chậc lưỡi. Anh lười biếng tựa vào lan can, đôi mắt lạnh lùng nhìn thấy Thịnh Thanh Khê đúng lúc đi ngang qua trước mặt, không để ý hỏi: “Không quen, có xinh bằng em kia không?”
Người bên cạnh nhìn theo hướng anh chỉ. Đến lúc bóng dáng Thịnh Thanh Khê biến mất ở khúc ngoặt, mới có người nói với Lâm Nhiên:
“Anh Nhiên, bạn ấy chính là học sinh chuyển trường đó mà.”