Đầu xuân, mưa rơi lất phất, hương hoa man mác.
Màn mưa bụi mông lung khiến cả Sơ Thành trông như chìm trong sương mù mờ mịt. Trong không khí mang theo cái lạnh còn sót lại sau mùa đông khắc nghiệt. Cành lá trên ngọn cây khe khẽ rung.
Thịnh Thanh Khê cúi thấp đầu, quá nửa khuôn mặt đều vùi trong chiếc khăn quàng cổ mềm mại, loáng thoáng có thể nhìn thấy hàng lông mi dài rậm cùng với một phần làn da trắng như trứng gà bóc lộ ra bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc cô đi qua cửa hàng bán đồ ăn sáng bên đường, hơi nóng phả vào mặt lập tức xua tan đi cơn lạnh.
Bây giờ vẫn còn rất sớm, trên đường chỉ có lác đác mấy học sinh. Bọn họ đều mặc đồng phục của trường Nhất Trung Sơ Thành, chỉ có mình Thịnh Thanh Khê mặc áo len trắng muốt đi giữa đám người. Cô nhỏ nhắn lại yên tĩnh, lặng yên không một tiếng động.
Lúc những người bên cạnh đều lấy thẻ học sinh ra quẹt thẻ vào trường, trước khi bị chú bảo vệ chặn lại, Thịnh Thanh Khê đã lấy giấy chứng nhận chuyển trường từ trong cặp ra. Ngón tay trắng gầy cầm một tờ giấy mỏng manh. Có học sinh đi qua vô tình liếc thấy khuôn mặt của Thịnh Thanh Khê khi cô ngẩng lên, lập tức ngơ ngẩn.
Trên khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn của thiếu nữ, đôi mắt hạnh kia đen láy long lanh, những tia sáng nhỏ vụn trong đấy mang theo vẻ mềm mại. Đôi môi đỏ thắm bên dưới chiếc mũi xinh xinh tựa như gam màu sáng duy nhất giữa ngày mưa mờ mịt xám xịt này.
Hơn nữa, trông cô ngoan quá!
Giống như chú mèo con trắng muốt thường chạy từ cửa sau của trường vào, vừa ngoan ngoãn lại vừa xinh xắn.
Cậu học sinh đó vô thức nuốt nước bọt. Đợi đến khi cậu ta hoàn hồn, trước mắt đã chẳng còn bóng dáng thiếu nữ kia, nhìn với ra xa cũng chỉ toàn là hai màu xanh trắng giao nhau của đồng phục trường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu ta ngờ vực gãi đầu. Lẽ nào mới sáng sớm tinh mơ, cậu còn chưa tỉnh ngủ?
Nhà hành chính, phòng giáo vụ.
Giáo viên phụ trách của trường Nhất Trung là một cô giáo trung niên tầm bốn mươi tuổi, tên là Triệu Thư Nguyệt. Cô rất chú trọng vẻ ngoài của mình, từ sợi tóc trên đầu đến đôi giày dưới chân đều toát lên vẻ tinh tế.
Trong bình hoa trên bàn cắm một đóa hoa tươi, bên cửa sổ trồng mấy khóm cây mọng nước tươi tốt mạnh khỏe. Trông cả văn phòng đều sạch sẽ không một hạt bụi.
Đây là một người tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống.
Triệu Thư Nguyệt đang cúi đầu xem thông tin của Thịnh Thanh Khê.
Thịnh Thanh Khê lặng lẽ thu ánh mắt lại. Cô vân vê đầu ngón tay, tự nói với bản thân phải thay đổi thói quen này.
Triệu Thư Nguyệt ngước mắt lên nhìn Thịnh Thanh Khê một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì nhưng giọng nói lại rất dịu dàng: “Cô họ Triệu, em có thể gọi cô là cô Triệu. Cô đã xem tư liệu của em rồi, đừng nói là ở Nhị Trung, dù ở bất kỳ trường nào thì thành tích của em cũng đều là tốt nhất. Cô biết hiệu trưởng đã đồng ý thủ tục chuyển trường của em nhưng cô vẫn muốn hỏi, tại sao em lại muốn đến Nhất Trung?”
Tại sao lại đến Nhất Trung?
Thịnh Thanh Khê ngước mắt nhìn Triệu Thư Nguyệt, giọng nói của cô vừa nhẹ vừa êm ái, nhưng lời nói ra lại khiến người phụ nữ trung niên đã quen với sóng gió cuộc đời này phải ngơ ra. Cô chậm rãi nói:
“Người em thích ở Nhất Trung.”
Triệu Thư Nguyệt còn chưa kịp nói gì, ngoài cửa đã vang lên tiếng động kỳ lạ, cùng với đó là tiếng chửi khe khẽ: “Đậu má, ông đè vào người tôi rồi. Cút cút cút, cách xa tôi ra!”
Vẻ mặt Triệu Thư Nguyệt hơi thay đổi. Cô đứng dậy: “Em đợi cô một phút.”
Cô nói rồi vòng qua người Thịnh Thanh Khê, đi ra ngoài cửa. Thịnh Thanh Khê quay đầu lại nhìn. Trong chớp mắt khi cửa mở, cô đối diện với hai đôi mắt tò mò.
Nhưng ngay sau đó, cửa bị đóng lại.
Ngoài cửa.
Triệu Thư Nguyệt day trán. Cô bất đắc dĩ nhìn hai cậu nhóc này, không khách khí nói: “Vừa đi học lại đã đến phòng giáo vụ của cô trình diện? Nói đi, lần này lại có chuyện gì?”
Hà Mặc và Tạ Chân len lén liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó Hà Mặc lấy cùi chỏ đầy đẩy Tạ Chân đứng cạnh, ý giục cậu nhanh lên.
Tạ Chân là một anh chàng béo ục ịch nặng gần một tạ, bị Hà Mặc đẩy như vậy, thịt trên người cậu rung rinh hai cái. Cậu ho khẽ một tiếng, hỏi dò: “Cô Triệu, chẳng phải cuối học kỳ trước cô bảo bọn em sau khi đi học lại thì đến tìm cô sao, cô... quên rồi à?”
Triệu Thư Nguyệt nghe Tạ Chân nhắc thế mới nhớ ra chuyện này. Cô bị cô bé trong phòng làm cho bối rối, nhất thời quên mất chuyện này.
Cô chau mày suy nghĩ một lúc: “Các em đợi ở đây một lát, đến khi cô gọi thì vào. Nếu như không kịp thì các em cứ về phòng học trước, ngày đầu tiên sau khi đi học lại không được đến muộn.”
Tạ Chân và Hà Mặc vội gật đầu: “Cô cứ bận việc trước đi ạ.”
Đến khi Triệu Thư Nguyệt đóng vừa đi vào rồi, cả hai mới chụm đầu lại thì thầm.
Tạ Chân: “Mặc Tử, ban nãy ông có nhìn thấy không? Trong phòng có một nàng tiên!”
Hà Mặc: “Tôi có mù đâu!”
Tạ Chân: “Vậy ban nãy ông có nghe thấy tiên nữ nói gì không?”
Hà Mặc: “Tôi có điếc đâu!”
Tạ Chân: “Trâu bò thật! Ông bảo người tiên nữ thích là ai?”
Hà Mặc: “Sao tôi biết được!”
Lúc Hà Mặc và Tạ Chân ồn ào cãi nhau, Triệu Thư Nguyệt đã quay lại chỗ ngồi, ngồi xuống.
Bị hai cậu học sinh kia cắt ngang, cô cũng bình tĩnh lại một chút. Cô nhìn cô bé xinh xắn này, hỏi: “Vậy em đến Nhất Trung là vì...?”
Thịnh Thanh Khê nhìn thẳng vào mắt Triệu Thư Nguyệt, giải thích: “Em không định yêu đương khi đang học cấp ba, chỉ là vì một số lý do, em... em muốn ở gần cậu ấy một chút. Em sẽ không gây phiền phức cho trường, em sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời của chính mình.”
Ánh mắt của Triệu Thư Nguyệt thoáng chăm chú, cô vừa mới xem tư liệu của Thịnh Thanh Khê. Hoàn cảnh lớn lên như vậy đã quyết định Thịnh Thanh Khê trưởng thành hơn nhiều so với bạn bè cùng tuổi, có lẽ cô cũng đã suy nghĩ kỹ càng, chứ không phải chỉ là việc làm khi tâm huyết dâng trào nhất thời. Nói cho cùng, đâu có học sinh bình thường nào khi nghe giáo viên hỏi mình tại sao lại chuyển đến trường này, thì lại trả lời là vì người mình thích ở trong trường chứ.
Trong lòng Triệu Thư Nguyệt mơ hồ xuất hiện một cảm giác khó tả.
Dù sao hiệu trưởng cũng đã đồng ý rồi, Triệu Thư Nguyệt cũng không muốn làm điều thừa. Cô dặn dò: “Em học lớp 11A6, ở trong cùng bên phải tầng ba. Thầy giáo chủ nhiệm lớp em họ Tưởng, phụ trách dạy các em môn Toán. Em đến văn phòng của thầy ấy lấy đồng phục và tài liệu học của mình, văn phòng ở ngay đầu cầu thang.”
Thịnh Thanh Khê nhỏ giọng cảm ơn: “Em cảm ơn cô.”
Triệu Thư Nguyệt gật đầu: “Được rồi, vậy em đi trước đi, sau khi ra ngoài không cần đóng cửa đâu.”
Thịnh Thanh Khê chậm rãi đi ra ngoài cửa. Cơ thể hiện tại vẫn còn rất ngây ngô, cô đã mất một thời gian để điều chỉnh trạng thái của mình, cố gắng khiến bản thân giống như khi mười bảy tuổi.
Đối với cô mà nói, Thịnh Thanh Khê năm mười bảy tuổi đã quá xa xôi.
...
Sau khi mở cửa ra, Thịnh Thanh Khê mắt nhìn thẳng, đi qua Hà Mặc và Tạ Chân. Thế nhưng trong đầu cô vô thức nghĩ đến hoàn cảnh trưởng thành và quan hệ xã hội của hai người họ.
Không chỉ riêng hiện tại, mà cả trong tương lai.
Thịnh Thanh Khê mím môi. Đối với cô của bây giờ, đây không phải chuyện tốt lành gì, nhưng có một số thứ đã ngấm vào xương tủy, nó là thói quen nghề nghiệp của cô, rất khó thay đổi. Bản dịch cả bộ đã được đăng hết và không khóa ở trang luvevaland chấm co, mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Đợi đến khi đi xa rồi, Thịnh Thanh Khê mới khẽ thở phào một hơi.
Không chỉ mình Thịnh Thanh Khê thở phào, mà cả Hà Mặc và Tạ Chân đứng trước cửa văn phòng cuối cùng cũng có thể hô hấp bình thường. Vừa rồi lúc tiên nữ đi qua bọn họ, hai người vô thức nín thở.
Hà Mặc vỗ Tạ Chân vẫn còn đang chăm chú ngó theo bóng lưng của người ta: “Hoàn hồn nào, người cũng đã đi rồi, đừng nhìn nữa!”
Tạ Chân bất thình lình quay đầu lại, tổng kết: “Mặc Tử, em gái này còn xinh hơn cả hoa khôi trường mình. Móa, quá tinh khôi! Tôi nhất định phải đi nghe ngóng xem bạn ấy là học sinh chuyển đến khối nào, lớp nào.”
Hà Mặc trợn trắng mắt: “Đi thôi, chị Triệu đang lườm bọn mình kìa.”
Chị Triệu là cách đám học sinh bọn họ lén lút gọi Triệu Thư Nguyệt. Đừng thấy Triệu Thư Nguyệt nhìn có vẻ hung dữ, thực ra cô là người dễ nói chuyện nhất.
Tạ Chân và Hà Mặc một trước một sau đi vào văn phòng, bước đi nghênh ngang trông như bố đời.
Triệu Thư Nguyệt đã quen với kiểu đi đứng không nghiêm chỉnh này của bọn họ, giờ cô cũng chẳng buồn nhắc hai người. Cô hỏi thẳng: “Kỳ trước Lâm Nhiên sao thế? Sao tình trạng của em ấy lại đột nhiên chuyển biến xấu như vậy?”
Vừa nói tới Lâm Nhiên, hai cậu học sinh bình thường nói nhiều nhất đột nhiên câm như hến. Hai người tôi nhìn ông ông nhìn tôi, mất nửa ngày cũng không rặn ra được chữ nào.
Bầu không khí trầm mặc lan tràn trong văn phòng.
Triệu Thư Nguyệt cũng không sốt ruột, cô cứ thế đợi bọn họ lên tiếng, xem ai không chịu được trước.
Cuối cùng, Tạ Chân thực sự không chịu nổi nữa. Cậu cố gắng làm vẻ mặt khó xử bằng khuôn mặt phúng phính của mình: “Cô Triệu, cô biết chuyện của anh Nhiên mà, bọn em đâu dám hỏi.”
Hà Mặc nháy mắt với Triệu Thư Nguyệt: “Cô à, cô hiểu bọn em mà nhỉ?”
Triệu Thư Nguyệt: “...”
Cô hiểu cái đầu em!
Triệu Thư Nguyệt thở dài, xua tay: “Hai em quay về lớp học đi, chẳng mấy khi đến sớm như hôm nay.”
Tạ Chân và Hà Mặc nghe thấy thế, vội vàng chào cô rồi chuồn ra ngoài, trước khi đi, bọn họ còn rất lễ phép đóng cửa giúp Triệu Thư Nguyệt. Đến khi đi xa rồi, hai người mới dám thì thầm nói chuyện.
“A Chân, cả kỳ nghỉ đông anh Nhiên đều ở lỳ trong salon xe nhà ông à?”
“Ừ, ngày nào anh ấy cũng dẫn cô nhóc Yên Yên kia theo. Cô nhóc kia ở trên tầng làm bài tập, anh Nhiên thì ở tầng dưới chơi với cái xe bảo bối của mình. Bản dịch cả bộ đã được đăng hết và không khóa ở trang luvevaland chấm co, mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Buổi tối mỗi ngày anh ấy còn đi đua xe với anh tôi nữa.”
“Tết anh Nhiên có về không?”
“Không, ăn cơm giao thừa ở nhà tôi, ăn xong thì dẫn Yên Yên đi.”
“Ông nói xem như này là có chuyện gì, đang yên đang lành lại làm sao vậy?”
“Tôi không biết, từ lúc còn chưa được nghỉ anh ấy đã đột nhiên thay đổi thành vậy.”
...
“Kít!”
Chiếc xe máy cấp tốc phanh lại, bánh xe đang xoay tròn với tốc độ nhanh dừng đột ngột, ma sát với mặt đường phát ra tiếng kêu chói tai.
Chiếc quần đồng phục rộng rãi ôm lấy đôi chân thon dài cứng cáp của thiếu niên. Đôi giày thể thao bên dưới sạch sẽ như đám mây trôi bồng bềnh trên không trung.
Anh thờ ơ cởi mũ bảo hiểm ra, khẽ hất tóc. Những sợi tóc đen ngắn tản sang một bên theo động tác của anh, để lộ ánh mắt sắc bén của thiếu niên.
Đôi mắt của thiếu niên đen thẫm, trong con ngươi tối đen không có bất kỳ cảm xúc gì, trống rỗng. Sống mũi phía dưới cao cao, góc cạnh tinh tế tựa như tác phẩm nghệ thuật được người thợ dày công đẽo gọt. Đôi môi mỏng bên dưới nữa mím chặt không mấy vui vẻ, viền môi hơi hạ xuống.
Lâm Nhiên duỗi cánh tay dài ra là có thể ôm Lâm Yên Yên ngồi đằng sau xuống hệt như xách một chú gà con.
Lâm Yên Yên đã quen với kiểu nhanh như chớp của anh mình. Sau khi đứng xuống đất, cô bé ngoan ngoãn đeo chiếc cặp nhỏ, tạm biệt Lâm Nhiên: “Anh, em đến trường rồi, anh mau đi học đi.”
Lâm Nhiên nhìn cô nhóc còn chưa cao đến ngực mình một lúc lâu, đột nhiên nói: “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh, biết chưa? Tan học thì ngoan ngoãn ngồi trong lớp đợi, anh sẽ đến đón em.”
Chất giọng của thiếu niên trong veo trầm thấp nhưng ngữ điệu khi nói chuyện lại rất lạnh lùng, chỉ khi nhìn Lâm Yên Yên, trong đôi mắt mới lộ ra một tia ấm áp.
Lâm Yên Yên gật đầu: “Anh, em biết rồi.”
Lâm Nhiên nhìn mãi theo bóng dáng Lâm Yên Yên biến mất trong dãy phòng học rồi mới lái xe đi. Trường Nhất Trung Sơ Thành chia thành hai khu, khu THCS và THPT. Bản dịch cả bộ đã được đăng hết và không khóa ở trang luvevaland chấm co, mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Chỉ một phút sau, anh đã nghênh ngang đỗ xe máy ở ngay cạnh xe của Triệu Thư Nguyệt.
Đồng phục thùng thình lỏng lẻo khoác trên bả vai thiếu niên, khóa kéo chỉ kéo lên một nửa, trên người đeo chéo một chiếc cặp màu đen.
Lâm Nhiên đút hai tay trong túi, vẻ mặt lạnh nhạt, cất bước đi đến lên tầng ba.
Thịnh Thanh Khê ôm đồng phục và tài liệu học của mình bước ra khỏi văn phòng.
Một người cất bước đi lên tầng.
Một người chầm chậm quẹo qua.