Nhà ăn phía đông khu cấp hai.

Từ lúc ngồi xuống đến giờ, Lâm Nhiên chú ý thấy cô nhóc Lâm Yên Yên cứ ăn được mấy miếng cơm rồi lại ngẩng đầu lén nhìn anh một lần, ngay khi bắt gặp ánh mắt của anh thì lại hốt hoảng cúi đầu xuống, hận không thể vùi cả mặt vào bát cơm.

Lâm Nhiên giơ tay gõ bàn: “Lâm Yên Yên, có chuyện gì thì nói, không nói thì nghiêm túc ăn cơm.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Yên Yên chớp chớp mắt, xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng vẫn muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình. Cô bé nhỏ giọng hỏi: “Anh, người trong bức ảnh trên weibo sáng nay là anh phải không? Vậy chị ôm anh là ai vậy?”

Ánh mắt Lâm Nhiên hơi đờ ra, không ngờ ngay cả Lâm Yên Yên cũng đọc được bài viết đó. Anh không lập tức trả lời mà lấy điện thoại ra gửi hai tin nhắn. Gửi tin nhắn xong, Lâm Nhiên mới nhìn Lâm Yên Yên, giọng nhàn nhạt hỏi: “Em tò mò?”

Lâm Yên Yên thành thật gật đầu.

Bao nhiêu năm nay, gần như cô bé chưa từng thấy sinh vật giống cái nào xuất hiện bên cạnh anh mình. Trước đây thường có người nhờ cô bé gửi thư tình cho Lâm Nhiên, nhưng bắt đầu từ học kỳ hai năm lớp 10, lượng người gửi đã giảm mạnh. Bởi vì Tống Thi Mạn học cao hơn Lâm Nhiên một lớp tuyên bố muốn theo đuổi Lâm Nhiên, về sau những người gửi thư tình cho Lâm Nhiên hoặc ít hoặc nhiều đều bị Tống Thi Mạn cảnh cáo, từ đó số người ít đi rất nhiều.

Tống Thi Mạn theo đuổi Lâm Nhiên đã gần được hai năm nhưng vẫn chưa thành công, đến giờ cô vẫn chưa bỏ cuộc.

Chuyện này gần như cả Nhất Trung đều biết.

Lâm Nhiên cầm đũa lên, liếc cô nhóc một cái: “Chuyện gì cũng tò mò, ăn cơm!”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Yên Yên rụt đầu lại, đáp một tiếng rồi bắt đầu tập trung ăn cơm. Cô bé biết chỉ cần là chuyện Lâm Nhiên không muốn nói, ai cũng không thể nghe được câu trả lời từ miệng anh.

Ăn cơm xong, Lâm Nhiên đưa Lâm Yên Yên đến dưới dãy phòng học của cô bé. Anh nhìn cô nhóc đi lên tầng rồi mới quay người rời khỏi đó. Trên đường quay về khu cấp ba, anh cảm nhận được vô số ánh mắt hiếu kỳ. Vẻ mặt Lâm Nhiên có hơi mất kiên nhẫn, cùng lúc đó, anh nhận được tin nhắn của Hà Mặc.

Biển không người: “Anh Nhiên, bài weibo đó đã bị xóa rồi.”

Firegun: “Ừ.”

Lúc Lâm Nhiên đi qua sân bóng rổ, từ bên trong truyền ra tiếng quả bóng va đập ma sát với mặt đất và tiếng bước chân hỗn loạn. Anh đút hai tay trong túi, thờ ơ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục đi về dãy nhà phòng học.

Lúc này, dưới dãy phòng học.

Trên mặt Tống Thi Mạn tràn đầy vẻ khó chịu đứng đợi ở cầu thang. Cả ngày hôm nay, tâm trạng cô cực kì tệ.

Bạn thân của Tống Thi Mạn đang khuyên cô ấy: “Mạn Mạn, theo tình hình này nói không chừng là em gái của Lâm Nhiên thì sao! Ngày nào cậu ta cũng đưa em đi học mà phải không? Tạm thời cậu đừng suy nghĩ nhiều!”

Tống Thi Mạn nói giọng khó chịu: “Làm sao có thể là em cậu ấy được? Rõ ràng con bé đó mặc đồng phục cấp ba. Ngay cả ảnh chụp chính diện cũng không có, nếu để mình biết là ai, mình...”

“Mạn Mạn, Lâm Nhiên đến rồi.”

Tống Thi Mạn lập tức ngước mắt nhìn về phía trước. Người cô đợi đang bước về phía cầu thang.

Dãy phòng học cấp ba của Nhất Trung tổng cộng có bốn tầng, nối liền với nhà hành chính. Bên trên tòa nhà màu trắng to lớn có treo ba chữ lớn: Khu phòng học.

Dãy phòng học có hai chiếc cầu thang, một chiếc nằm sát bên nhà hành chính, một chiếc nằm gần phòng học của học sinh. Các học sinh thường đi cầu thang ở gần phòng học.

Tống Thi Mạn cắn môi, đang định nói chuyện thì đã thấy Lâm Nhiên chuyển hướng đi sang chiếc cầu thang nằm gần nhà hành chính, rõ ràng là có ý muốn tránh cô ấy.

Tống Thi Mạn không kìm được nổi nóng gọi: “Lâm Nhiên!”

Lâm Nhiên bất vi sở động, vẫn đi về phía trước như không nghe thấy gì.

Tống Thi Mạn cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được, bỏ lại bạn thân chạy về phía anh.

Nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng, Lâm Nhiên nhíu mày. Anh bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói hờ hững trước sau như một: “Chị đi theo tôi làm gì?”

Tống Thi Mạn vốn tưởng rằng mình đã sớm quen với sự lạnh lùng của Lâm Nhiên, nhưng nghĩ đến sáng nay, anh tùy ý cho một đứa con gái ôm như vậy, còn mình lại phải nghe những lời này, cô cảm thấy khó chịu đến không thở nổi.

Cô hỏi bằng giọng khô khốc: “Lâm Nhiên, còn mấy tháng nữa là sắp đến kỳ thi đại học rồi, chị sắp phải tốt nghiệp. Sau này... Trong thời gian này, em không thể cho chị một cơ hội sao?”

Lâm Nhiên dùng sự nhẫn nại có hạn của mình để trả lời Tống Thi Mạn: “Tôi còn đang ở tuổi vị thành niên, vậy nên kiến nghị chị đừng manh động phạm tội. Chị vẫn còn cuộc đời và tương lai tươi đẹp phía trước, thực sự không cần thiết phải làm bạn với song sắt nhà tù.”

Tống Thi Mạn: “...”

Cô nghẹn một hơi trong lồng ngực, thiếu chút nữa không kìm chế được. Đợi đến khi cô bình tĩnh trở lại, Lâm Nhiên đã chẳng thấy bóng dáng từ lâu!

Tống Thi Mạn tưởng chừng sắp tức chết, hung hăng giậm chân. Cô không tin mình không tìm ra thân phận đứa con gái kia.

Trước khi vào tiết đầu tiên của buổi chiều, Tống Thi Mạn được người khác nói cho thân phận cô gái trong bức ảnh.

Thịnh Thanh Khê, học sinh chuyển trường mới chuyển tới lớp 11A6.

Buổi sáng đúng lúc có học sinh lớp 11A6 đi qua, vừa nhìn đã nhận ra Thịnh Thanh Khê.

Trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió.

Với Thịnh Thanh Khê, chương trình học hiện tại không được nhẹ nhàng cho lắm. Cô mất cả kỳ nghỉ đông để tiếp thu và xử lý lại những kiến thức của cấp ba một lần nữa mới có thể đạt được điểm cao trong bài kiểm tra nhập học của trường Nhất Trung. Thịnh Thanh Khê đã tốt nghiệp từ lâu, vậy nên đây không phải chuyện dễ dàng gì. Cô đã hao tốn rất nhiều công sức và nỗ lực.

Thịnh Thanh Khê không phải học sinh thông minh trời sinh, từ nhỏ cô đã biết chuyện này. Cô cũng không giỏi giao tiếp với người khác, khi còn nhỏ, có các cô chú mới đến cô nhi viện, cô đều xấu hổ nấp sau lưng Thịnh Lan. Có vẻ bọn họ đều thích những đứa trẻ hoạt bát.

Trong suốt bao nhiêu năm đó, không phải không có ai muốn nhận nuôi Thịnh Thanh Khê, nhưng Thịnh Lan không thể hoàn toàn yên tâm giao cô cho người khác. Trong mắt Thịnh Lan, Thịnh Thanh Khê không giống những đứa trẻ khác. Các bạn nhỏ khác đều bị bố mẹ vứt bỏ ở cửa cô nhi viện hoặc ở chỗ khác rồi được đưa đến đây, cũng có bạn bố mẹ không có khả năng nuôi con, mà sau đó lại không có ai nhận nuôi.

Nhưng Thịnh Thanh Khê không thuộc bất kỳ trường hợp nào được kể ở trên.

Cô được Thịnh Lan nhặt về.

Năm Thịnh Lan nhặt được Thịnh Thanh Khê, ở Sơ Thành có một huyện bị lụt lớn.

Mùa xuân, Thịnh Lan lên núi hái ngải cứu, nhặt được Thịnh Thanh Khê ở hạ lưu sông. Lúc nhìn thấy bà, cô bé này còn cười nữa. Thế là Thịnh Lan ôm cô về cô nhi viện Thịnh Khai, đặt tên cho cô là Thịnh Thanh Khê, sau đó lại đặt tên ở nhà cho cô là Nguyện Nguyện. Bà hi vọng đứa trẻ này có thể bình an vui vẻ mà lớn lên.

Vậy nên tình cảm Thịnh Lan dành cho Thịnh Thanh Khê khác với những người khác. Bà cứ do dự không thôi, thế là Thịnh Thanh Khê lớn mất rồi. Lúc đó, Thịnh Lan lại không nỡ giao Thịnh Thanh Khê cho người khác chăm sóc. Trong mắt Thịnh Lan, Thịnh Thanh Khê chính là con của bà.

Từ bé, Thịnh Thanh Khê đã cố gắng hơn người khác rất nhiều. Vì đủ loại tiền thưởng, cô đã đi tham gia rất nhiều cuộc thi, rồi cũng vì trường Nhị Trung đồng ý miễn giảm học phí cho cô nên đã chọn Nhị Trung.

Trong giới hạn tốt nhất mình có thể làm được, cô sẽ không làm ảnh hưởng đến người khác.

Thịnh Thanh Khê từng cho rằng cuộc đời của cô sẽ cứ như vậy, cho đến khi cô gặp Lâm Nhiên.

Đó là lần đầu tiên cô biết thế nào là thích, cái thích hoàn toàn khác biệt với việc thích Thịnh Lan và Thịnh Khai.

Lâm Nhiên là điều ngoài ý muốn duy nhất trong cuộc đời cô đã tự lên kế hoạch kĩ càng.

Tiếng Tưởng Minh Viễn trên bục giảng kéo dòng suy tư của Thịnh Thanh Khê lại: “Bài chúng ta học hôm nay là hàm số lượng giác. Trong hàm số lượng giác, giữa các góc có quan hệ hàm số như sau...”

Tiết học đầu tiên của buổi chiều, ánh mặt trời lười biếng khiến người ta mơ màng buồn ngủ.

Rất nhiều người ngồi bàn dưới đã không chịu được bò ra bàn, người ngồi bàn trên thì một tay chống cằm cố tỉnh táo lại, cũng có người ngồi thẳng lưng nhìn bảng đen vô cùng chăm chú.

Thịnh Thanh Khê cúi đầu cong môi, bây giờ mới là dáng dấp tốt đẹp nhất của thời thanh xuân.

...

Rõ ràng lúc đang học, mọi người đều có vẻ uể oải, vậy mà khi chuông tan học vang lên, ai ai cũng đều tràn đầy sức sống. Sau khi tan học, một buổi chiều mới chính thức bắt đầu.

Thịnh Thanh Khê mở bình nước ra uống một ngụm. Cô còn chưa kịp vặn chặt nắp bình, từ đằng sau lớp truyền đến tiếng gọi: “Thịnh Thanh Khê! Có người tìm cậu.”

Thịnh Thanh Khê và Cố Minh Tế cùng lúc nhìn về cô gái lên tiếng gọi.

Thịnh Thanh Khê vẫn chưa nhớ hết tên của mọi người trong lớp. Lúc đi qua người bạn nữ đó, cô nói cảm ơn rồi đi ra ngoài, nhưng đằng sau lại vang lên tiếng gọi của Cố Minh Tế: “Tiểu Khê!”

Bước chân Thịnh Thanh Khê dừng lại, cô không hiểu chuyện gì nên quay đầu lại nhìn.

Mặc dù Cố Minh Tế chỉ tập trung vào việc học, nhưng anh ta vẫn biết một số tin đồn trong lớp. Anh ta bước vài bước đã đến cửa, chặn ánh mắt rình xem của bạn nữ kia lại, nhỏ giọng nói: “Người bạn ấy thường tiếp xúc... Tốt nhất là em đừng đi.”

Thịnh Thanh Khê hiểu ý của Cố Minh Tế, cô nhỏ giọng đáp: “Không sao.”

Thịnh Thanh Khê nói dứt lời rồi đi thẳng ra ngoài, Cố Minh Tế không ngăn được cô lại. Lúc anh ta quay đầu lại, không ít người đều đang nhìn anh chằm chằm, phần lớn đều nghe thấy tiếng “Tiểu Khê” anh gọi. Chẳng bao lâu sau, những ánh mắt đó đều biến mất, nhưng trong phòng học lại vang lên tiếng xì xào huyên náo.

Thời tiết tháng ba vẫn còn mang theo hơi lạnh, đa số học sinh đều mặc đồng phục mùa xuân. Dù vậy, cô gái đợi trước cửa lớp 11A6 đã mặc đồng phục mùa hè. Áo khoác màu lam trắng đan xen và chiếc váy xếp ly màu xanh dương nhạt tô điểm cho nhau, lộ rõ đôi chân vừa thon vừa dài, rất đẹp.

Lúc nhìn thấy Thịnh Thanh Khê, cô gái miệng nhai kẹo cao su đợi trước cửa kia thoáng sững người, nhưng sau đó lập tức nói: “Tống Thi Mạn tìm em, cậu ấy đợi ở nhà vệ sinh nữ. Chỉ mất mười phút thôi, không ảnh hưởng đến giờ vào học của em đâu.”

Thịnh Thanh Khê chẳng hỏi câu nào, dẫn đầu đi về phía trước.

Cô gái hơi nghi hoặc gãi đầu. Tình tiết phát triển kiểu gì thế này? Học sinh chuyển trường chưa nghe nói đến danh hiệu của Tống Thi Mạn à?

Lớp 11A6 ở cuối hành lang tầng ba, mà phòng vệ sinh nữ tầng ba lại ở khúc ngoặt đầu bên kia hành lang. Từ lớp 11A6 đến nhà vệ sinh nữ, Thịnh Thanh Khê phải đi qua lớp 11A5, 11A4, tiếp đó là cầu thang, văn phòng giáo viên, cuối cùng là lớp 11A3, 11A2, 11A1, rẽ ngoặt là đến nhà vệ sinh tầng ba. Cũng bởi vậy nên trước cửa lớp 11A1 có một khoảng trống rộng gần như gấp đôi hành lang.

Hà Mặc và Tạ Chân vừa hết tiết đã đứng ở cửa sau lớp 11A1 đập bóng rổ cho đỡ ngứa tay, vậy nên lúc Thịnh Thanh Khê đi về phía này, hai người liếc mắt cái đã chú ý tới ngay.

Động tác đập bóng của Tạ Chân ngừng lại. Cậu híp mắt quan sát kỹ một hồi rồi lẩm bẩm: “Mặc Tử, ông nhìn xem có phải cô gái bên cạnh tiên nữ nằm trong đám chị em của Tống Thi Mạn không?”

Hà Mặc gác lên bả vai dày rộng của Tạ Chân: “Đúng thật này. Mấy ngày trước tôi lướt weibo còn thấy ảnh hai người họ chụp chung khi đi chơi trong kỳ nghỉ đông.”

Tạ Chân lập tức quay đầu lại, hoảng sợ nói: “Tống Thi Mạn tìm ra tiên nữ nhanh vậy ư?”

Hà Mặc nhíu mày suy nghĩ một lúc. Chuyện này làm kiểu gì cũng khó xử lý. Nếu bọn họ ra mặt thì gần như đã chứng minh người trong bức ảnh ban sáng là Thịnh Thanh Khê, nhưng nếu mặc kệ, cũng không biết Thịnh Thanh Khê sẽ xảy ra chuyện gì.

Hà Mặc xoắn xuýt nửa ngày mới nói: “Đợi năm phút nữa chúng ta sẽ nhờ một bạn nữ đi xem sao.”

Tạ Chân gật đậu: “Được.”

...

Nhà vệ sinh nữ.

Thịnh Thanh Khê quét mắt qua hai nữ sinh chặn trước cửa. Sau khi nhìn thấy cô, bọn họ ngắm nghía từ trên xuống dưới một lượt mới cho cô vào. Tất cả các gian phòng trong nhà vệ sinh đều mở, chỉ có một cô gái đứng bên cửa sổ.

Cô gái đó cũng mặc váy xếp ly xinh xắn.

Thịnh Thanh Khê có một suy nghĩ không hợp lúc, đồng phục mùa hè của Nhất Trung đẹp hơn của Nhị Trung nhiều.

Tống Thi Mạn quay đầu, thản nhiên quét mắt nhìn Thịnh Thanh Khê một lượt.

Chất tóc cũng được, dáng người rất đẹp, mặt mũi xinh xắn, không trang điểm, da trắng tự nhiên, mặt mày toát lên vẻ bình thản và ngoan ngoãn.

Tống Thi Mạn tổng kết lại, nếu là Lâm Nhiên, cô cũng sẽ thích nữ sinh thế này.

Thế là cô kìm nén một lúc lâu, nói: “Sau này em.. có muốn chơi cùng chị không?”

Tống Thi Mạn rất am hiểu nguyên tắc đối phó với tình địch. Bước đầu tiên trong kế hoạch của cô là trở thành bạn thân của Thịnh Thanh Khê, sau đó dùng hành động nói cho Thịnh Thanh Khê biết cô thích Lâm Nhiên. Như vậy Thịnh Thanh Khê sẽ biết khó mà lui bước.

Tống Thi Mạn: Hoàn hảo.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play