Thịnh Thanh Khê kịp bước vào lớp 11A6 ngay trước khi tiếng chuông của giờ truy bài buổi sáng vang lên.
Tưởng Minh Viễn sắp xếp chỗ ngồi cho Thịnh Thanh Khê ở bàn thứ ba, tổ bốn. Bạn cùng bàn cô là một cô gái có chứng ưa sạch sẽ, hôm qua Thịnh Thanh Khê đã phát hiện ra chuyện này. Lúc nhặt bút lên, cô bạn này phải dùng khăn giấy bọc bút lại rồi mới nhặt. Lúc các bạn khác nói chuyện hoặc đưa bài tập cho cô đều cẩn thận từng ly từng tí, sợ vô ý chạm vào cô. Có lẽ chứng ưa sạch sẽ của cô rất nghiêm trọng. Chắc là do nguyên nhân này, cô mới luôn ngồi một mình.
Thịnh Thanh Khê cố hết sức không đụng vào cô bạn, tránh vượt qua ranh giới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Di có thể cảm nhận được lúc Thịnh Thanh Khê đi vào đã cố gắng không động đến ghế của cô. Thực ra hôm qua, lúc biết tin mình sắp có bạn cùng bàn mới, cô rất khó chịu.
Trong lớp, không ai có thể ngồi cùng bàn với cô, cả cô và bạn đó đều không muốn. Trần Di và những người bạn cùng bàn trước đây của cô đều thấy mình đang gây phiền phức cho đối phương. Về chuyện này, cuối cùng Trần Di và Tưởng Minh Viễn đã thỏa thuận, cô ngồi một mình một bàn.
Nhưng đột nhiên lại có thêm một học sinh chuyển đến, Tưởng Minh Viễn cũng chẳng có cách nào khác. Thậm chí hôm trước khi đi học lại, thầy còn gọi điện làm công tác tư tưởng cho cô.
Trần Di cũng biết Tưởng Minh Viễn khó xử, thế nên cô cam chịu chấp nhận sự thật mình sắp có một người bạn cùng bàn mới. Cô ngỡ rằng mình lại sắp phải chào đón một tai họa mới, nhưng không ngờ người bạn cùng bàn mới này rất khác với những gì cô nghĩ. Bạn cùng bàn của cô nhanh nhạy phát hiện ra chuyện cô ưa sạch sẽ nghiêm trọng.
Trần Di lặng lẽ dịch ghế lên trước một chút.
Ánh mắt Thịnh Thanh Khê nhìn cô cũng như đang nhìn những người bình thường, không giống những ánh mắt khó hiểu quái gở trước kia, hệt như cô là dị loại vậy.
Tạm thời Trần Di không cảm thấy bất kỳ điều gì khó chịu, cảm giác này khiến cô thở phào một hơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm qua, lúc Thịnh Thanh Khê đi ăn cơm, Trần Di đã nghe thấy đôi câu những người khác nói chuyện về người bạn cùng bàn mới này của cô.
“Nghe nói Thịnh Thanh Khê là học bá chuyển từ Nhị Trung đến, trước giờ chưa từng rớt khỏi ngôi vị đứng đầu toàn khối.”
“Vậy so với Cố thần thì sao?”
“Mình vẫn chọn Cố thần. Mà lại nói bạn ấy xinh thật đó, trường chúng ta chẳng ai xinh bằng bạn ấy cả.”
“Học bá trường Nhị Trung chuyển đến Nhất Trung làm gì?”
“Ai biết được, người ta chắc chắn phải có lý do của mình.”
Nghĩ đến đây, Trần Di không khỏi len lén nhìn Thịnh Thanh Khê một cái. Thịnh Thanh Khê đang lấy bài tập ngày hôm qua ra, đặt ngay ngắn ở góc trên bên phải bàn để tiện cho tổ trưởng đến thu. Đầu ngón tay trắng nõn được trang sách tôn lên, tựa như loại ngọc thượng hạng.
Trần Di nghĩ, cô thực sự rất xinh đẹp.
Lớp 11A1.
Tạ Chân và Hà Mặc, hai cái đầu một to một nhỏ chụm lại với nhau.
Hai người lén lút cầm điện thoại, không biết đang nói chuyện gì. Tạ Chân đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ trên Weibo, cậu hú lên quái dị rồi lại cuống quýt che kín miệng.
Hiện giờ trong lớp chỉ có tiếng mở sách loạt xoạt. Mấy bàn phía trước không có ai chú ý đến động tĩnh ở đây, nhưng bàn phía sau lại có không ít người đều nghiêng đầu nhìn hai người Tạ Chân và Hà Mặc một cái.
Có một nam sinh chú ý đến động tĩnh chỗ bọn họ.
Cậu ta liếc nhìn Lâm Nhiên đang nhắm mắt khoanh tay trước ngực ngồi trên ghế, không nhịn được ghé vào cạnh bàn Hà Mặc, thấp giọng hỏi: “Anh Mặc, chuyện ở cổng trường là thật hay giả thế?”
“Vậy đó là ai? Tống Thi Mạn? Cơ mà chị ấy đâu có dũng cảm vậy đâu nhỉ?”
Hà Mặc trừng mắt nhìn cậu ta, không giải thích, chỉ phất tay nói: “Chăm chỉ đọc bài đi, cậu dám hóng hớt cả chuyện của anh Nhiên à?”
Nam sinh kia ngượng ngùng quay đầu lại, không hỏi nữa.
Hà Mặc nói xong, cầm điện thoại cúi người ngồi xuống cạnh Lâm Nhiên.
Chùm sáng vàng nhạt xuyên qua tấm rèm cửa chưa kéo hết, chiếu thẳng lên người Lâm Nhiên. Lúc này anh đang rũ mắt, ánh mặt trời từng chút một leo lên đỉnh chân mày sắc bén của anh, tạo thành bóng râm sẫm màu dưới mí mắt, lại mải mê lướt qua sống mũi giống như đỉnh núi cao. Cuối cùng, nó dừng lại ở bờ môi mỏng đang khẽ mím lại.
Từ lúc lên lớp 10 đến giờ, Lâm Nhiên vẫn luôn ngồi một mình. Tính tình của vị đại thiếu gia này thật sự quá tệ, bình thường ngay cả bọn họ cũng phải chú ý thời gian, tránh đụng phải lúc tâm trạng anh đang khó ở rồi lại ăn quả đắng.
Hà Mặc quan sát sắc mặt của Lâm Nhiên trước rồi mới cẩn thận gọi một tiếng: “Anh Nhiên.”
Lâm Nhiên lười biếng hé mắt liếc Hà Mặc một cái, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, vẻ mặt lạnh nhạt. Anh dường như không mảy may biết mình đã tạo ra sự kiện lớn thế nào ở cổng trường.
Hà Mặc biết khi nói chuyện với Lâm Nhiên, cách tốt nhất là có gì nói thẳng, vậy nên cậu dứt khoát giơ điện thoại ra, nhắc nhở: “Anh Nhiên, chuyện sáng nay bị chụp ảnh lại, đăng lên tài khoản weibo hóng chuyện confession của trường mình rồi.”
Nghe vậy, biểu cảm của Lâm Nhiên vẫn không thay đổi chút nào. Anh chìa tay ra nhận lấy điện thoại, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào màn hình, bức ảnh trên đó được phóng to ra.
Lâm Nhiên rũ mắt nhìn bức ảnh trên màn hình.
Độ nét của ảnh chỉ thường thường, hình như là phóng to lên rất nhiều lần rồi chụp lén.
Độ nét của bức ảnh đã không cao, vậy mà người đăng bức ảnh này lên lại còn làm mờ người trong ảnh. Nhưng kể cả đã làm mờ đến như vậy, học sinh trường Nhất Trung chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra người trong ảnh là Lâm Nhiên, dù gì thì chiếc xe yêu quý của anh đang nghênh ngang đỗ bên cạnh. Còn cô gái ôm anh gần như vùi hết nửa thân trên vào lòng anh, khuôn mặt chôn trước ngực anh, được che kín mít, không một người nào có thể nhận ra cô là ai.
Lâm Nhiên thoáng nhướng mày, lướt lên trên bắt đầu đọc nội dung bài weibo.
Tiêu đề bài đăng (Nặc danh đăng bài): A a a a a a a! Đại ca trường mình bị người ta cưỡng ôm rồi!
Nội dung bài đăng: Sáng hôm nay, như thường ngày, người đăng bài vừa mua được hộp cơm ở cửa hàng trước cổng, đang chậm rãi đi vào cổng trường. Người đăng bài cũng chính là tôi, sau đây đều sẽ tự xưng là người đăng bài. Khi tiếng chiếc xe yêu của đại ca vang lên, người đăng bài vô cùng tự giác lùi sang một bên. Sau đó, người đăng bài cứ tiếp tục đi vào trường như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi đang đi thì lại thấy có hơi bất thường, những người xung quanh không những đi nhanh hơn mà còn chụm đầu lại với nhau xì xào bàn tán. Thế là người đăng bài cũng dừng bước, tò mò quay đầu lại nhìn. Cái nhìn này... Ôi má ơi!!! Tôi sợ hồn vía lên mây luôn! Người đăng bài quả thực không dám tin vào mắt mình, thậm chí tôi còn tưởng mình còn chưa tỉnh ngủ nên xuất hiện ảo giác cơ. Được rồi, đọc đến đây chắc mọi người đều muốn biết người đăng bài nhìn thấy cái gì. Không biết bài weibo này có thể tồn tại bao lâu, mọi người vừa xem vừa trân trọng nó nhé. Ảnh đăng bên dưới.
*Ảnh
Bài này mới đăng có mười mấy phút đồng hồ thôi, vậy mà bên dưới đã có hơn sáu mươi bình luận.
Thẩm Vượng Vượng phải học tập chăm chỉ: Anh giai, làm mờ thế này có khác gì không làm.
Khảo thần phụ thân: Hộp cơm ngon, dưa* cũng ngon.
*Dưa: Ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, ăn dưa còn có nghĩa là hóng chuyện.
Clone hóng hớt: Đã lưu ảnh.
Hôm nay em làm sai bài chưa: Nếu bị Tống Thi Mạn nhìn thấy, chẳng phải em gái này xong đời rồi à?
Một chú cá Koi nhỏ: Bạn cùng lớp với Tống Thi Mạn mách cho cậu, cô ấy đã tức chết rồi.
Cô bán căn tin nấu sườn xào chua ngọt chưa: Mọi người không nghĩ đến khả năng Tống Thi Mạn có thể là đương sự à?
...
Lâm Nhiên không đọc phía dưới nữa, anh thuận tay vứt điện thoại lại cho Hà Mặc. Tròng mắt đen lạnh lùng quét qua khuôn mặt vừa sợ hãi vừa ngờ vực của Hà Mặc, Lâm Nhiên thờ ơ hỏi: “Cô gái này học lớp nào, khối nào?”
Hà Mặc: “...”
Hà Mặc tự nhận mình vẫn còn lương tâm, học sinh chuyển trường mới chuyển đến hai ngày, cậu ta không thể trơ mắt nhìn cô rơi vào ma trảo của Lâm Nhiên được. Thế là cậu ta dằn lòng: “Em không biết, chưa gặp bao giờ.”
Lâm Nhiên nghe thấy thế, cười khẽ một tiếng, độ cong bên khóe môi giúp khuôn mặt lạnh lùng của anh trông sống động hơn một chút, nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra tâm trạng của anh càng kém hơn.
Lâm Nhiên không nói gì, chỉ thong dong nhìn Hà Mặc.
Hà Mặc nuốt nước bọt: “... Anh Nhiên, em quay về truy bài buổi sáng đây.”
Lâm Nhiên liếc Hà Mặc một cái. Hai năm nay, anh chưa từng thấy Hà Mặc cầm quyển sách Ngữ Văn hoặc sách tiếng Anh buổi sáng bao giờ. Anh không hỏi thêm, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ biết thân phận của cô.
Cái thứ nho nhỏ đó dám ôm anh một lần, thì sẽ dám ôm lần thứ hai.
Anh sẽ đợi.
Chỉ còn năm phút nữa là kết thúc tiết học cuối cùng buổi sáng, đây là lúc các học học sinh căng thẳng nhất, gần như học sinh lớp nào trong trường cũng đều hi vọng thầy cô không dạy quá giờ. Bởi vì dù chỉ thêm một phút, đến khi bọn họ ra căng- tin, trước cửa lấy đồ ăn đều đã xếp hàng dài người.
Hiển nhiên Tưởng Minh Viễn cũng hiểu được suy nghĩ của các học sinh. Sau khi giao bài tập trước, thầy còn vô cùng tri kỷ mở cửa lớp cho bọn họ.
Tiếng chuông vừa mới vang lên, trong lớp đã rộ lên tiếng ồn ào.
Thịnh Thanh Khê đặt bút xuống, gập vở ghi bài lại rồi mới chậm rãi cầm lấy thẻ mua cơm đi ra ngoài.
Trước đây cô không kén ăn, sau này làm cảnh sát rồi thì lại không thích ăn thịt lắm. Chuyện này không liên quan gì đến bóng ma trong lòng, chỉ là một thói quen mà thôi.
Trong hai tháng sau khi cô sống lại, hình như Thịnh Lan phát hiện ra cô đã thay đổi thói quen ăn uống. Mấy ngày nay Thịnh Lan vẫn luôn sửa lại thói quen này của cô. Mặc dù Thịnh Thanh Khê không thấy ác cảm, nhưng lúc ăn cơm, cô vẫn cô thức không gọi đồ ăn mặn.
Cố Minh Tế luôn cách Thịnh Thanh Khê mấy mét, thấy cô bưng hai món ăn chỉ có chút xíu thịt vụn nhìn còn chẳng rõ đi ra khỏi cửa lấy đồ ăn, anh ta lặng lẽ chọn thêm hai món mặn.
Lúc bấy giờ, quá nửa số bàn trong nhà ăn đều đã đầy người. Thịnh Thanh Khê tìm một góc ngồi xuống, cầm đũa chuẩn bị ăn cơm.
Cô còn chưa kịp nuốt miếng cơm đầu tiên xuống, trên bàn đã có thêm một khay cơm, có người ngồi xuống đối diện cô.
Cố Minh Tế thấy Thịnh Thanh Khê hoàn toàn không có phản ứng, nhất thời hơi lúng túng, thậm chí cô còn không ngẩng đầu lên nhìn anh ta cái nào.
Cô quên anh ta rồi sao?
Cố Minh Tế chỉ đành lên tiếng gọi cô: “Tiểu Khê.”
Lúc đó, tất cả mọi người trong cô nhi viện Thịnh Khai đều gọi cô là Tiểu Khê hoặc bé Tiểu Khê, Cố Minh Tế cũng quen gọi cô như vậy, thế nên anh ta vừa lên tiếng đã tự nhiên dùng cách xưng hô với cô lúc còn nhỏ.
Thịnh Thanh Khê từ từ nuốt miếng cơm trong miệng xuống, nhìn về phía người đối diện mình.
Trong mắt Thịnh Thanh Khê, Cố Minh Tế trước mặt rất xa lạ. Từ sau khi anh ta được nhận nuôi, cô đã không còn gặp lại người này nữa. Đến ngày hôm qua, nhìn thấy Cố Minh Tế trong lớp học, cô mới biết đời này bọn họ đã trở thành bạn cùng lớp.
Đối với cô mà nói, những ký ức đó quá xa xăm.
Thịnh Thanh Khê không thể gọi anh ta là anh Minh Tế giống như hồi còn nhỏ nữa, thế nên cô gọi anh ra giống cách các bạn khác trong lớp 11A6 gọi: “Lớp trưởng.”
Cố Minh Tế ngơ người, anh ta theo bản năng hỏi: “Tiểu Khê... em không nhớ anh sao?”
Thịnh Thanh Khê lắc đầu, thấp giọng nói: “Mình nhớ.”
Nghe vậy, Cố Minh Tế thở phào một hơi. Anh ta siết chặt đôi đũa trong tay, hỏi: “Em vẫn ở Thịnh Khai suốt đấy à? Vậy đám Tiểu Hổ thì sao? Mẹ Thịnh thế nào rồi?”
Kể từ khi Cố Minh Tế được nhà họ Cố nhận nuôi, anh ta chưa từng quay lại cô nhi viện Thịnh Khai. Đây dường như là điều mà những đứa trẻ được nhận nuôi như bọn họ mặc nhận.
Thịnh Thanh Khê chọc cơm trong bát, trả lời Cố Minh Tế: “Ừm, mình vẫn ở Thịnh Khai. Một hai năm sau khi cậu đi, đám Tiểu Hổ cũng được nhận nuôi rồi, bọn họ không còn ở Sơ Thành nữa. Mẹ Thịnh thì rất khỏe.”
Cố Minh Tế không hỏi tiếp nữa, anh ta cười với Thịnh Thanh Khê: “Tiểu Khê, sau này có chuyện gì em cứ hỏi anh, gặp rắc rối cũng nói với anh, anh sẽ chăm sóc em.”
Giống như khi còn nhỏ vậy.
Hà Mặc và Tạ Chân vừa đi vào nhà ăn đã nhìn thấy Cố Minh Tế và Thịnh Thanh Khê đang ngồi cùng bàn.
Giữa đám người đông đúc, Thịnh Thanh Khê quá nổi bật, bất kể cô đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm giữa đoàn người.
Lâm Nhiên không đi cùng bọn họ đến nhà ăn mà sang khu cấp hai tìm Lâm Yên Yên.
Tạ Chân không nghĩ ngợi nhiều như vậy, cậu kéo Hà Mặc đi đến cửa sổ xếp hàng.
Hà Mặc cứ nhìn về hướng hai người kia mãi. Cậu ta còn ngờ vực lẩm bẩm: “Tiên nữ quen hạng nhất khối mình à? Hạng nhất khối cười cứ như hoa ấy.”
Tạ Chân vỗ vai cậu ta: “Ăn cơm trước, chiều nay tôi đi tìm người lớp 11A1 hỏi thăm.”
Cách đó không xa.
Cố Minh Tế nhìn thịt trong bát mình, lại không tiếng động nhìn lướt qua đồ ăn trong khay của Thịnh Thanh Khê, nhất thời không biết mở miệng ra sao. Anh ta không ngốc, đương nhiên nhận ra thái độ lạnh nhạt của Thịnh Thanh Khê.
Cố Minh Tế thầm thở dài trong lòng, cứ từ từ vậy.
Mà cùng lúc đó, một tin tức điên cuồng lan truyền trong Nhất Trung.
Sáng nay ở cổng trường, đại ca Lâm Nhiên của Nhất Trung đã bị sàm sỡ.