Vào tiết học , cô phân chia lớp thành từng nhóm để làm thuyết trình , hạn vào cuối tuần .Bảo được cô xếp cùng nhóm với Nam và 3 bạn cùng lớp khác . Các bạn trong nhóm lên ý định là mọi người cùng kết bạn làm quen và dễ trao đổi thông tin bài học . Vì thế Bảo và Nam đã kết bạn fb với nhau , khi trở về nhà Bảo vì tò mò không biết học sinh mới là người như thế nào nên đã vào trang cá nhân của Nam để xem thì cậu phát hiện Nam chẳng đăng một cái gì cả ngoại trừ các bài viết cậu được người khác gắn thẻ . Trong đầu cậu nghĩ rằng “người gì mà nhàm chán quá vậy ”.
Trong lúc đang chán nản thì các bạn trong nhóm đề nghị Bảo và Nam ra thư viện gần trường để tìm tài liệu làm bài thuyết trình , Bảo vốn không có ý định là sẽ đi nhưng nghĩ lại thì đây là tiết của cô mà nếu ko làm thì có thể bị báo cáo nên cậu đành lết cái thân xác của mình đi đến thư viện.khi đến nơi cậu đã thấy mọi người đều đã đến đủ cả , cậu lại ngồi cạnh Nam vì chẳng còn chỗ nào khác ngoài chỗ đấy cả . Trong buổi học đó , Nam không nói một câu , chỉ có 3 cậu bạn kia thì thảo luận về bài học , đang chán nản vì việc học thì đột nhiên Nam lên tiếng làm cậu cũng giật mình , Nam gửi hết tất cả các tài liệu cần thiết mà cậu tìm được cho mọi người rồi cậu về trước , ai cũng bất ngờ về cậu , trong khi moik người đều đang suy nghĩ vì không thấy tài liệu đâu thì Nam đã đưa toàn bộ tài liệu cho họ , “đúng là học bá có khác ha , làm bài cũng nhanh nữa”
….
Nam vừa về đến nhà thì cậu đã cắm mặt vào đống đề toán mà cậu tự in ra để làm , thực sự cậu chỉ muốn ở một mình và làm đề chứ không có hứng thú với việc học nhóm gì cả , thà để cậu làm một mình hết còn hơn , nhưng vì mới chuyển đến không muốn mất thiện cảm với giáo viên nên cậu mới phải chấp nhận làm việc nhóm.
…….
Sau khi học nhóm kết thúc , Bảo đi chơi bóng với đám bạn của mình , nhóm của Bảo đánh bóng kèo với 1 nhóm khác , trận chiều hôm đó thua nên nhóm của cậu phải trả tiền kèo , nhưng vì chẳng có ai mang tiền trên người cả nên Bảo phải trả toàn bộ số tiền . Khi cậu mở ví ra lấy tiền đưa cho bên kia thì Hùng nhìn vào ví của cậu và nói “ ê , mày vẫn còn giữ cái ảnh đó ở bên người hả , sao không vứt đi dù gì người ta cũng chết rồi ”
Phong :" vứt sao được ,đấy là tình đầu của nó mà "
Bảo :" tao nói rồi , cậu ấy không chết , cậu ấy vẫn còn sống chỉ là hiện giờ tao chưa tìm được cậu ấy thôi "
Phong :" mày cũng đã tìm người ta mấy năm rồi có thấy đâu , chẳng ai biết nó ở đâu cả , tin tức của nó cũng chẳng có thì coi như người mất rồi "
Bảo :" mày ngậm mồm vào , nói vậy là đủ rồi đấy , đừng để tao coi mày như kẻ thù , rồi có một ngày tao cũng tìm được cậu ấy "
Trong ví của Bảo có một bức ảnh chụp hồi nhỏ của cậu , bên cạnh còn có một đứa bé trai , hai đứa trẻ dường như đang rất vui vẻ và cười rất tươi
Vào mấy năm trước , sau khi Bảo năn nỉ bố mẹ hết lần này đến lần khác được về quê ngoại chơi thì cuối cùng bố mẹ cậu cũng đồng ý và sai người đưa cậu về . Khi về đến nhà ông ngoại , cậu rất vui vẻ và mừng rỡ , cậu chạy vào nhà tìm ông của mình , khi gặp được ông cậu liền chạy lại ôm ông một cái rồi cậu lại chạy đi chơi . Cậu đi đến nhà của Nam , người bạn thân nhất của cậu , nhưng khi đến đấy thì ngôi nhà vắng tanh chẳng có một bóng người , cậu tưởng bạn của mình đã lên đồi chơi ,nên cậu đã chạy lên đấy nơi mà cậu và bạn của mình hay chơi để tìm cậu bé , thì lại chẳng thấy ai . Cậu mặt đầy thất vọng và buồn bã khi không thấy Nam ở đâu cả , rồi cậu đi về nhà ông ngoại . Thấy cháu trai mình có vẻ buồn ông Năm với hỏi cậu lí do thì cậu mới nói “con đi tìm Nam để chơi mà chẳng thấy cậu ấy đâu ” khi nghe cậu nói xong , ông Năm liền ủ rũ vì không biết nên nói hay không , nhưng vì sợ cháu lại đi tìm Nam tiếp nên ông mới quyết định nói “ vào tuần trước , bà của Nam mất ,sau khi làm đám tang cho bà của Nam xong thì câun bé liền mất tích , không một ai thấy hay tìm được thằng bé cả ”