Hai đứa trẻ kia thấy cậu ngồi đây một mình nên cũng muốn ở lại chơi với cậu , hai đứa trẻ rất tò mò về cậu nêu đặt ra vô số câu hỏi nhưng cậu lại chẳng hay để ý lời của họ nói , cậu cứ bơ đi như chưa hề nghe thấy gì . Hai đứa trẻ kia không thấy cậu phản hồi lại thì cũng cảm thấy buồn bã vì mình bị người khác bơ , họ chưa từng bị như vậy , mọi người xung quanh ai cũng đều vây quanh họ cả , không ai là dám ngó lơ họ , nhưng giờ đây họ lại bị một cậu bé tầm tuổi mình ngó lơ .Khi đang cảm thấy mình bị tổn thương thì đột nhiên có người gọi họ , họ nghe thấy tiếng gọi liền chạy vào trong sảnh tiệc . Nam cũng cảm thấy ở đây rất nhàm chán , đáng nhẽ ra bây giờ cậu phải ở nhà để giải đề toán rồi chứ , đang ngồi một cách thẩn thơ thì dì cậu đi ra gọi cậu về , cậu thấy sắp được về tầm trạng liền có chút gì đó thoải mái hơn .
Trong sảnh tiệc , hai đứa trẻ kia được phụ huynh gọi vào nhà để chuẩn bị ra về , khi người mẹ của cả hai đứa trẻ kia thấy con mình ai cũng mang nét buồn phiền thì liền hỏi lí do , khi nghe hai đứa trẻ nói xong , 2 người mẹ liền nhìn nhau cười rồi nói cho hai đứa biết cậu bé kia là ai và tại sao cậu lại như vậy . Vốn dĩ hai đứa trẻ này rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện nên họ khi biết được hoàn cảnh của Nam thì lại thấy buồn cho cậu , hai người quyết định là sẽ tìm Nam và kết bạn với cậu , để cậu không còn cảm thấy cô đơn nữa , sau một khoảng thời gian dài bám theo Nma , cuối cùng hai đứa trẻ kia cũng được Nam chấp thuận việc họ muốn làm bạn . Từ ngày đó trở đi hai đứa trẻ kia luôn luôn đồng hành cũng Nam đến hiện tại
* *
*
Ở quán nét
Phong :" hazzz , game như cứt ý , toàn ghép trúng mấy thak đần không à "
Dũng :" do thằng elsu team mình ý , ngồi ngắm mãi rồi cuối cùng bắn chẳng chúng viên nào , toàn lên tế đàn ngồi không à "
Bảo :" ko sợ đối thủ mạnh chỉ sợ ad ngu thôi , xong ván này nghỉ mẹ đi "
Phong :" nghỉ luôn vậy , chán cái team này lắm rồi , afk đi , cho nó trừ mấy uy tín kệ mệ nó "
Dũng :" nghỉ luôn à , vậy giờ đi đâu "
Bảo :" về trường chứ đi đâu , tiết sau là tiết văn rồi , tao không chốn được , bà cô của tao mà phát hiện là toang cả lũ "
Dũng :" à quên ,tiết sau tiết bà cô của mày , tao cũng rén bả lắm , lần trước nhờ ơn phước của bả nên tao bị trừ tiền tiêu vặt "
Phong :" về thôi "
……..
Dũng :" Êy , thằng nào ngồi chỗ mày kìa Bảo "
Phong :" nhìn lạ ghê , chắc là thằng học sinh mới chuyển đến đấy "
Dũng :" êy mà thằng này nhìn chuẩn gu thằng Bảo nha , đúng không Bảo , gu mày là mấy thằng nhỏ bé dễ thương mà "
Bảo :" mày có im mồm không , đúng gu thì đúng nhưng đâu phải cứ đúng là tao thích"
Phong :" hay mình ra chêu ghẹo nó tí đi nhể , nhìn nó cũng dễ thương phết đấy chứ "
Bảo :" kệ nó đi , mày muốn bị ông Vương càm ràm à mà chêu nó "
Phong :" thôi tao chịu"
Nhóm của Bảo bước vào lớp chỗ ai người nấy về , Bảo cũng về lại chỗ của mình ngay bên cạnh Nam , Nam thấy Bảo đến nhưng cũng chẳng quan tâm vì họ cũng chẳng quen biết gì , hai người cứ ngồi đó , một người học một người bấm điện thoại , chẳng ai nói chuyện với ai hay để tâm gì đến đối phương cả .