8 giờ 12 phút tối, tại một quán đồ nướng gần trường đại học Nhị Toả.
Bạn nhỏ đáng thương, yếu ớt Quyện Gia ngồi kẹt giữa Dịch Nguyên, người bạn cùng phòng mới quen của mình và một nam sinh xa lạ khác, hai tay run lẩy bẩy, bệnh sợ người lạ bắt đầu phát tát.
Ở trên đầu bọn họ, cũng là nơi chính giữa quán đồ nướng có treo một cái bảng với một dòng chữ rất lớn, rất màu mè với nội dung “Chào mừng các bạn đã đến với bữa tiệc hẹn hò bắt cập dành riêng cho tân sinh viên năm nay”.
Một đàn anh khoá trên tên Chiêu Bình ngồi ở đầu bàn, lớn tiếng hỏi “Các em tân sinh viên thân mến, các bạn có cảm thấy khó chịu khi bị thầy cô cấp ba của mình cấm cản chuyện yêu đương không, có cảm thấy chuyện bản thân đã lớn mà vẫn chưa có người yêu là một chuyện rất tủi thân không?".
“Có ạ” đám tân sinh viên ngồi trong quán gần như đồng thanh mà đáp, âm thanh lớn đến mức làm Quyện Gia muốn điếc cả tai.
Những tân sinh viên trong quán đồ nướng này trừ Quyện Gia ra tất cả đều đến đây với mong ước tìm được một người yêu đúng nghĩa, khi còn học ở trường cấp ba, bọn họ đã phải chống chọi với các giáu viên cực kỳ khổ sở vì chuyện yêu đương, bây giờ họ đã lên đại học cả rồi, chuyện cấm cản yêu đương ở trường đại học là chuyện không hề tồn tại, bởi lẽ đó khi lên đại học rồi, mong ước đầu tiên của bọn họ chính là tìm được người yêu, tìm người yêu.
Ánh mắt của các tân sinh viên trong quán đồ nướng tràn đầy máu lửa, bạn nhỏ Quyện lẫn trong đám người có cảm giác mình sấp biến thành thỏ nướng đến nơi.
Hu…hu…đáng sợ quá đi, cậu muốn về ký túc xá.
Dù là trong lòng rất muốn nhanh chóng được về ký túc xá nhưng cậu lại không thể làm như vậy được, trước khi đến đây cậu đã được Dịch Nguyên dặn dò rằng trước khi buổi tiệc kết thúc, cậu không được rời đi vì làm vậy sẽ bị coi là không tôn trọng bạn nữ ngồi đối diện với cậu, cũng chính là người được bắt cập ngẫu nhiên với cậu, do đó để tránh tình trạng làm phật lòng mọi người, cậu bắt buộc phải ở lại đây cho đến hết buổi tiệc này dù cậu có muốn hay không.
Trong lúc lòng cậu đang rối bời thì đàn anh tên Chiêu Bình kia đã nói tiếp “Hôm nay, anh tổ chức bữa tiệc này chính là vì muốn giúp đỡ các tân sinh viên đáng yêu bọn em tìm được người yêu lý tưởng đó, anh cũng từng như các em, từng bị cấm cản chuyện yêu đương khi còn học cấp ba, vì vậy mà anh rất rất hiểu các em, là một người từng trải, anh không muốn nhìn thấy các em khi đã vào học đại học rồi mà vẫn còn cô đơn như hồi học cấp ba nên anh mới cố tình tổ chức bữa tiệc này cho các em đó, các em có vui không”.
“Dạ có ạ” đám tân sinh viên đáp.
Chiêu Bình hài lòng gật đầu, lớn tiếng nói “Tốt lắm, bây giờ anh tuyên bố, bữa tiệc hẹn hò bắt cập bây giờ chính thức bắt đầu”.
Đáp lời anh ta là tiếng hét đồng thanh của đám tân sinh viên.
Quyện thỏ cố gắng thu người thật nhỏ để không ai chú ý đến mình, hai tay run rẩy đầy sợ hãi.
“Xin chào, cậu tên là gì vậy?”.
Lúc này, cô gái ngồi đối diện với Quyện Gia đột nhiên lên tiếng hỏi.
Quyện Gia đột ngột bị hỏi nên giật bắn mình, tim như muốn rớt luôn ra ngoài.
Phải mất vài phút cậu mới dần bình tĩnh hơn mà nhìn cô gái ngồi đối diện mình, nhỏ giọng yếu ớt hỏi lại “Xin…xin lỗi cậu, cậu…cậu vừa nói gì vậy, mình…mình không để ý”.
Cô gái kia không hề tức giận, khiên nhẩn lập lại câu hỏi của mình “Mình hỏi cậu tên là gì? Xin lỗi vì làm cậu giật mình nhé, mình chỉ muốn chào hỏi cậu thôi”.
Quyện Gia thấy cô gái này không có ý xấu nên lập tức đáp “Mình…mình tên là Quyện…Quyện Gia, rất…rất vui được gập cậu, xin lỗi vì không chú ý đến câu hỏi của cậu”.
Cô gái kia cười cười, thân thiện nói “Mình tên là Na Na, rất vui được gập cậu nhé”.
Bạn nhỏ Quyện không biết nói gì tiếp cho đúng nên chỉ còn cách gật đầu thật mạnh mấy cái coi như đáp lời.
Cái vẻ ngờ nghệch, ngốc nghếch này của cậu làm Na Na cảm thấy đáng yêu vô cùng, cô nhìn cậu, nhẹ nhàng đẩy ly rượu trái cây ở trước mặt mình về phía cậu, nói “Chắc cậu không uống rượu được đâu đúng không, cậu uống rượu trái cây của mình nhé, rượu trái cây dể uống lắm đấy, còn mình sẽ lấy ly rượu của cậu, mình không thích rượu trái cây cho lắm”.
Na Na đoán rất chính xác, Quyện Gia không hề biết uống rượu, nghe Na Na nói vậy, Quyện Gia ban đầu có hơi do dự nhưng rồi cũng đồng ý mà nhanh chóng đổi ly rượu bên mình cho Na Na.
Na Na bên kia cũng vui vẻ đổi ly rượu của mình cho Quyện Gia sau đó lập tức đưa ly rượu của Quyện Gia lên miệng uống một hớp thật lớn.
Quyện Gia thấy Na Na đã uống rượu thì nghĩ bản thân cũng phải uống mới lịch sự nên đưa lên miệng, uống một ngụm.
Cậu chưa từng uống rượu, dù là rượu trái cây hay loại rượu khác cũng chưa từng thế nhưng cậu đã từng ngửi thấy mùi rượu trên người ba và mẹ của cậu, cậu là một thiếu gia được sinh ra trong gia đình hào môn, những bữa tiệc sang trọng, quyền quý trong giới nhà giàu, ba mẹ cậu đều đã nhiều lần tham dự, mỗi lần trở về nhà sau những bữa tiệc đó trên người bọn họ luôn có mùi rượu, mùi rượu rất nồng, rất khó ngửi, ba cậu nói rượu thường rất cay và nòng, bảo cậu đừng bao giờ uống nếu không thích nó thế nhưng bây giờ uống ly rượu trái cây này cậu lại cảm thấy khác biệt hoàn toàn với những gì ba cậu nói.
Mùi rượu trái cây rất ngọt, vị cũng rất ngọt, ngọt như vị của nước trái cây vậy, rất ngon, uống rất thích.
Uống xong một hớp rượu lớn, con ma men Na Na mới thoả mãn mà đặt ly rượu xuống bàn, bắt đầu nói “Cậu biết không, nhà tôi chuyên buôn bán các loại rượu đắt tiền đó, từ nhỏ tôi đã tiếp xúc với rượu rồi, tôi thích uống rượu lắm…”.
Đáp lại cô không phải một câu trả lời mà là một tiếng rầm rõ to.
Nhìn lại mới thấy, Quyện Gia mới đó mà đã gục mất rồi.
Na Na “…”.
Uống rượu trái cây mà cũng say được à? Không đùa đúng không, đúng không?!
Lúc này người chủ trì của bữa tiệc, Chiêu Bình đang vui vẻ nhắn tin khoe việc tốt mình làm với đám bạn thân trong nhóm chat của mình, còn không quên giơ điện thoại lên chụp mấy tấm liền cảnh mấy tân sinh viên được bắt cập ngẫu nhiên đang nói nói cười cười, vui vẻ trò chuyện với nhau rồi cho đám bạn thân nhà mình xem.
Đẹp trai tuyệt vời Chiêu Bình ‘Các anh em thấy tôi có làm tốt không hử’.
Ngừ Cha béo của mí người ‘Tốt tốt, quá tốt luôn, đàn anh Chiêu Bình đẹp người đẹp nết đúng là tốt với đàn em quá mà, nếu cậu đã tốt với họ như vậy sao cậu không tốt với cha cậu đây như vậy luôn đi chứ’.
Đẹp trai tuyệt vời Chiêu Bình ‘Cút đi, tôi không mượn cậu làm cha tôi đâu’.
Đại Lạc ‘Chiêu Bình à, không phải cậu cũng chưa có người yêu sao, sao cậu lại rảnh rỗi làm ông tơ cho người ta vậy?’.
Bạn nhỏ Đại Lạc chọc trúng chổ đau của đại ka Chiêu Bình nên đã bị cấm chat.
Đại Lạc ‘…’.
M nhà cậu.
Đại ca lớn đến đây ‘Anh Chiêu Bình đẹp trai ơi, người bạn thân thiết của cậu đây nhìn thấy có vài người đẹp trong số các tân sinh viên ấy, nếu sau bữa tiệc mà có ai còn độc thân thì cậu giới thiệu cho tôi biết nhé’.
Đại ca lớn nào đó đã bị cấm chat vì Chiêu Bình sợ các tân sinh viên đáng yêu của mình sẽ bị con sói già biến thái nào đó ăn mất.
Đại ca lớn ‘…’.
Được lắm, cậu được lắm.
Trình Giản lúc này vừa mới tắm xong, trên người anh người chỉ mặc mỗi chiếc quần sọt, cả cơ thể rắn chắc và cơ bấp cuồng cuộn cứ vậy mà lộ hết ra ngoài.
Anh ngồi xuống cái ghế ở bàn học của mình, một tay lau tóc, một tay thì lướt điện thoại xem tin nhắn của đám bạn trong nhóm chat, vẻ mặt có hơi buồn chán.
Hôm nay khoa của anh có khá nhiều tiết học, đã vậy anh còn phải lo một số việc ở câu lạc bộ mà anh đang tham gia nữa, bận bịu gần cả ngày trời đến vài phút trước anh mới được trở về phòng ký túc xá, cứ nghĩ về rồi sẽ được gập thỏ con đáng yêu nào đó thế mà khi bước vào rồi mới nhận ra đừng nói là bé thỏ con kia, đến hai người còn lại anh cũng không nhìn thấy đâu.
Lúc này, vô tình nhìn thấy gì đó trên điện thoại, anh bắt buộc phải dừng lại, dùng tay phóng to một bức ảnh mà Chiêu Bình đã gởi trong nhóm chat, nhắn tin hỏi.
Trình Giản ‘Tân sinh viên nằm gục đối diện nữ sinh viên mặc áo màu hồng, có hai cái kẹp tóc trên đầu có phải Quyện Gia không vậy?’.
Đẹp trai tuyệt vời Chiêu Bình ' À đúng là Quyện Gia đó, tôi có dặn dò em họ Dịch Nguyên của tôi rằng nếu muốn tới bữa tiệc của tôi tổ chức thì mang thêm một bạn nam đến vì số lượng con gái trong bữa tiệc bị dư ra một người, thế là thằng quỷ nhỏ mang Quyện Gia đến đó, mà ủa sao mới đó mà Quyện Gia đã gục rồi, đô yếu thế!".
Trình Giản ‘Trông coi em ấy giúp tôi một lát, tôi sẽ đến đón em ấy ngay’.
Lời nói của ông trời Trình Giản, Chiêu Bình đâu dám cãi lại, thế là anh ta ngoan ngoãn nhắn hai câu ừm, được sau đó thở dài tự hỏi vì sau mình lại sợ Trình Giản đến như vậy rồi đứng lên, đi đến chổ của Quyện Gia xem tình hình của cậu nhóc thế nào.
Trình Giản nói đến đón ngay là chỉ vài phút sau anh đã lập tức xuất hiện tại quán đồ nướng ở gần trường ngay.
Không khí trong quán đồ nướng lúc này khá náo nhiệt, bên trong có rất nhiều người đang ngồi, đa số đều là tân sinh viên của trường đại học Nhị Toả, nhìn thấy Trình Giản xuất hiện ngoài cửa, nhiều tân sinh viên không khỏi bàn tán xôn xao.
“Là đàn anh Trình, là đàn anh Trình kìa”.
“Tôi có nhìn lầm không vậy, đàn anh Trình cao quý sao lại đến đây vậy? Tôi nghe anh trai tôi kể rằng nhà đàn anh Trình rất giàu nên anh ấy chưa bao giờ ăn ở những quán ăn bình thường như thế này mà".
“Anh ấy đến đây làm gì vậy, không phải đến để tìm đối tượng hẹn hò đó chứ?”.
“Vớ vẩn, đàn anh Trình mà còn phải tự tìm đối tượng nữa sao, con gái xếp hàng chờ anh ấy nhìn đến còn nhiều hơn số lượng hạt cơm mà cậu đã ăn từ nhỏ đến bây giờ nữa đó”.
Trình Giản không quan tâm gì đến ánh mắt của những sinh viên đang đổ dồn về phía mình, chậm rãi bước vào quán đồ nướng.
Nhìn thấy Trình Giản, Chiêu Bình lại đưa mắt dán vào Quyện Gia đang nằm lăn lóc trên bàn, trong lòng có hơi nghi ngờ.
Quyện Gia và Trình Giản có quan hệ gì với nhau, vì sao Trình Giản lại lo lắng cho Quyện Gia như vậy chứ, anh ta và Trình Giản chơi thân với nhau cũng khá lâu rồi nhưng anh ta có nghe Trình Giản nói gì về Quyện Gia đâu.
Trình Giản vừa đi vừa liếc mắt dò tìm bạn nhỏ Quyện, rất nhanh anh đã phát hiện người có thân hình nhỏ nhắn đang nằm lăn lóc trên bàn, thấy mục tiêu, anh lập tức đi nhanh về phía đó định mang người về ký túc xá.
“Ơ đàn…đàn anh Trình, sao anh…ức lại ở đây vậy?”.
Đô của Dịch Nguyên cũng không cao hơn Quyện Gia là bao, bấy giờ cậu ta cũng đã nghiêng ngã ngồi không vững, thấy Trình Giản đi đến, cậu ta lập tức hỏi.
Trình Giản làm như mình không nhìn thấy gì, vẫn đi về phía Quyện Gia như cũ, khi đã đến gần bạn thỏ nhà mình, anh mới cúi xuống, vỗ nhẹ vào vai bạn thỏ vài cái, gọi “Thỏ con, mau dậy đi, anh đến đưa em về nhà đây”.
Thỏ con lúc này đã say đến không biết gì, Trình Giản phải gọi một lúc cậu mới phản ứng lại mà ngồi dậy, ngơ ngác quay qua, ngước đầu nhìn anh.
Gương mặt cậu lúc này phải gọi là cực kỳ đáng yêu, hai má cậu vốn hồng hào nay vì say rượu mà càng đỏ hơn làm nổi bật màu da trắng nõn mềm mại của cậu, môi cậu lại ước ác tăng thêm mấy phần mê người ngược lại đôi mắt cậu lại ngây thơ y hệt một chú thỏ vậy, nhìn cậu vừa có cảm giác ngây thơ vừa có cảm giác quyến rũ đến khó hiểu.
Nhận ra người vừa nói muốn đưa mình về nhà là Trình Giản, bạn nhỏ Quyện lập tức ngô nghê cười hi hi, đưa hai tay ra, vui vẻ nói “Anh ơi, ôm em”.
Thấy cậu như vậy, tim Trình Giản đập như muốn rớt luôn ra khỏi lòng ngực.
Bé thỏ này của anh đáng yêu quá mức rồi đó, đúng là gian lận mà.
“Ngoan, đứng lên đi” anh tạm bỏ qua suy nghĩ vớ vẩn trong lòng mình, đưa tay giữ lấy hai vai thỏ con rồi kéo cậu đứng lên, xoay người ngồi xuống thuận thế để thỏ con ngã lên lưng mình sau đó chậm rãi đứng dậy, dưới ánh mắt tò mò lẫn bất ngờ của mọi người có mặt trong quán đồ nướng chuẩn bị cõng người về ký túc xá.
Người bạn thân của Trình Giản là Chiêu Bình đứng bên cạnh, miệng như muốn rớt xuống đất, mắt thì mở to, kinh ngạc đến không thể thốt lên được lời gì.
Trời đất ơi, người bạn thân lạnh lùng sắt đá, ích kỷ khó chiều của anh ta bây giờ đang hạ mình cõng người khác kìa, anh ta đang nằm mơ có đúng không hả? Trời đất ơi, ai đó làm ơn vã cho anh ta một bạt tai đi mà!
Hoảng loạn vài phút, anh ta lại chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, thế là không do dự chụp lấy cổ áo của đứa em họ Dịch Nguyên vốn ngồi bên cạnh Quyện Gia giờ đã say bí tỉ, nói “Hai thằng nhóc này đi chung với nhau nên cậu mang Dịch Nguyên về giúp tôi luoonnđược không, ba người đều là bạn cùng phòng mà đúng không?”.
“Quăng đi” Trình Giản chẳng chút nể nang, lạnh lùng nói.
Chiêu Bình “…”.
Đây có thể gọi là phân biệt đối xử không.
Trình Giản không định đứng đó thêm nữa, anh đưa tay giữ lấy eo con ma men cộng thỏ sau lưng mình, cố định không cho người ta ngã, nói “Tôi đi trước đây”.
Dứt lời anh liền chậm rãi cõng người về ký túc xá.
Ra khỏi quán đồ nướng những âm thanh ồn ào bên trong cũng dần dần biến mất khỏi tai hai người.
Chào đón bọn họ là không khí lành lạnh nhưng lại khá yên tĩnh của bầu trời đêm bên ngoài.
Bầu trời đêm hôm nay khá đẹp, mặt trăng tròn vành vạnh toã ra ánh sáng thật dịu dàng, hiền hòa, tô điểm trên bầu trời vốn tối đen là những ngôi sao bé bé sáng lấp lánh đẹp đẽ, đó một khung cảnh rất thích hợp để người ta đi dạo ngắm bầu trời.
Trình Giản cõng thỏ con trên lưng, lúc này có hơi tức giận mà trách móc “Em đó, khờ khạo không biết gì mà còn đi hẹn hò bắt cập, đã vậy còn uống rượu nữa chứ, lỡ như em bị người ta làm bậy thì sao đây?”.
Thỏ con thở đều đều, không trả lời anh mà nhỏ giọng nói “Anh, anh thơm quá hà.”.
Sự tức giận trong lòng Trình Giản thoáng chốc như bong bóng xì hơi, biến mất không thấy đâu nữa, anh thở dài thường thược, bất lực mà nói “Em đó, thỏ con ngốc nghếch”.
Đám tân sinh viên kia cũng chỉ trẻ hơn anh một chút thôi, một số trong đó có khi còn thông minh và gian xảo hơn cả anh nữa, nếu họ chú ý đến Quyện Gia thì thỏ con sẽ chết chắc cho xem, thật là không biết cẩn thận gì cả mà.
Do quán đồ nướng và trường đại học Nhị Toả khá gần nhau nên trên đường đi có không ít sinh viên của trường bọn họ đi qua lại, nhìn thấy Quyện Gia được Trình Giản cõng trên lưng, vài người không nhịn được mà nhìn vài cái rồi nhỏ giọng bàn tán.
Trình Giản thì như đã chai mặt, chẳng thèm chú ý đến họ dù chỉ một chút.
Thỏ con ngốc nghếch nào đó do say rượu nên cũng không biết gì, mắt thì ngắm nhiền, mơ màng buồn ngủ nhưng miệng thì vẫn gọi “Anh ơi, anh ơi” liên tục làm tim Trình Giản cứ ngứa ngáy khó chịu.