9 giờ 30 phút sáng, mặt trời lúc này đã lên rất cao, ánh nắng cứ chói chang, nóng bỏng như thể muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ bên dưới.
Hôm nay là ngày nhập học trở lại của những sinh viên thuộc trường đại học trọng điểm Nhị Tỏa, dù nhiệt độ bây giờ rất nóng nhưng trên sân trường lúc này vẫn có rất nhiều sinh viên vai đeo theo balo đang duy chuyển qua lại, trong số này có một chàng trai có vẻ ngoài rất đáng yêu.
Chàng trai này thật sự nhìn rất đáng yêu, dáng người cậu nhỏ nhắn, nước da cậu trắng hồng mềm mại, cả gương mặt cũng đáng yêu như búp bê, vai cậu cũng đeo theo balo như những sinh viên khác thế nhưng vẻ mặt lo lắng, sợ sệt của cậu lại làm cho cậu khác biệt hẳn so với những sinh viên kia.
Trên gương mặt đáng yêu như búp bê của cậu thể hiện rất rõ ràng vẻ lo lắng và sợ hãi.
Cậu bước đi giữ đám đông, hai chân run run, hai tay lại nắm chặc lấy hai dây đeo của balo, đầu cứ cúi xuống, chẳng dám ngẩn mặt lên nhìn ai.
Nếu ai đó có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác ở gần đây thì sẽ phát hiện ra, cậu hiện tại đang rất rất sợ hãi đối với cái nơi xa lạ lại xuất hiện quá nhiều người này.
Tên của cậu là Quyện Gia, năm nay cậu vừa tròn hai mươi tuổi, hôm nay là ngày đầu tiên cậu nhập học đại học và cũng là ngày đầu tin cậu được đến trường, cậu mắc chứng sợ người lạ cho nên trước kia cậu đều được ba mẹ mướn gia sư dậy học ở nhà nên đến tận bây giờ cậu mới biết trường học là như thế nào.
Sân trường đại học có diện tích rất lớn, số lượng sinh viên qua lại trên sân trường rất đông đúc, có nhiều người tụ lại thành nhóm vừa đi vừa nói cười rất soi nổi, có người vừa đi vừa nghe điện thoại, có người lại nắm tay bạn trai hoặt bạn gái mình, cười cười nói nói, tiếng nói cười, âm thanh ồn ào, mùi nước hoa, mùi mồ hôi, mùi thức ăn, nhiệt độ nóng bức, vài cái chạm vai vô tình của những sinh viên đi trên đường, tất cả đều đang đẩy dây thần kinh của Quyện Gia đến với bờ vực đứt đoạn.
Bệnh sợ người lạ của cậu rất nghiêm trọng.
"Xin chào, bạn nhỏ này, bạn có thể ngẩng mặt lên nói chuyện với tôi một lát được không?".
Bỗng, lúc này có một cô sinh viên cầm trên tay một cái giỏ đan bằng tre, đứng chặn đường Quyện Gia, hào hứng hỏi cậu.
Trái tim nhỏ yếu ớt của Quyện Gia xém chút là ngừng đập.
Cậu có khá bài xích với sự xuất hiện đột ngột của cô sinh viên này, hai tay nắm chặc lấy hai dây đeo của balo vốn có hơi run lại càng run rẩy kịch liệt hơn nhưng do không muốn để người khác thấy mình kỳ lạ nên cậu cố ép bản thân ngẩng đầu lên nhìn cô sinh viên kia.
Cô sinh viên kia nhìn rất xinh đẹp, vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp dịu dàng dể gần, trên gương mặt đẹp dịu dàng dể gần ấy của cô hiện tại là một nụ cười hết sức thân thiện, hiền lành.
Khi đã nhìn thấy gương mặt của Quyện Gia, cô sinh viên kia lập tức nói nhỏ đúng như mình nghĩ sau đó cô vui vẻ lấy một cái lượt cài tóc có hai cái tai thỏ trắng trắng mền mền rất đáng yêu ra từ trong giỏ đan bằng tre của mình, rất tự nhiên mà cài nó lên đầu Quyện Gia, giải thích "Đây là quy định bắt buộc của ngày đầu tiên tân sinh viên các em vào học, tất cả tân sinh viên đều phải cài lượt cài tóc trên đầu cho đến hết ngày, em không được tháo ra đâu đó".
Cô sinh viên này rõ ràng là đang nói dối, nhìn một cái là có thể nhận ra ngay tất cả các sinh viên khác đang đi xung quanh bọn họ chẳng có mấy người cài lượt cài tóc dạng này trên đầu cả, cô sinh viên này nói vậy chỉ là để lừa gạt những tân sinh viên khờ khạo chịu đeo nó lên mà thôi.
Không may là Quyện Gia không chỉ sợ người lạ mà vừa hay còn khá khờ khạo nữa, lời nói dối của cô sinh viên kia cậu tin không sót chữ nào, không những vậy cậu còn nghĩ cô sinh viên này đang giúp mình nên liên tục nói cảm ơn người ta không ngớt.
Cô sinh viên kia vì vậy mà rất hài lòng, cô gật đầu nói không cần cảm ơn đâu, xong cô lại nói tiếp "Chị đi phân phát lượt cài tóc tiếp đây, chúc em có một ngày nhập học vui vẻ nhé" nói xong cô nhanh chóng rời đi luôn.
Nhờ vào sự tồn tại của cái lượt cài tóc có hai cái tai thỏ trắng trắng mền mền trên đầu mà Quyện Gia vốn đã khác biệt lại càng nỗi bật hơn trong đám đông.
Đi đến đâu thì lại có những ánh mắt tò mò nhìn cậu ở đó.
Người vốn mắc bệnh sợ người lạ như Quyện Gia vì thế mà lại càng sợ hãi với mọi thứ hơn.
Cậu buông tay khỏi dây đeo của balo rồi nắm lấy hai tai thỏ trên đầu mình, cố gắng che giấu nó đi trước ánh mắt của người khác, đi đến chổ nào có người nhìn hay nói gì đó về mình là cậu lại sợ hãi mà bỏ chạy thật nhanh.
Cậu sợ, sợ nơi này lắm, sợ hãi mọi người lắm.
Rầm một tiếng, trong lúc đang chạy, cậu vô ý đụng vào một người.
Người nọ đứng rất vững nên bị Quyện Gia đụng trúng cũng không ngã xuống thế nhưng đống tài liệu trên tay người nọ và bạn nhỏ Quyện Gia yếu ớt nhát gan thì lại nằm hết dưới đất.
Trái tim nhỏ của bạn nhỏ Quyện Gia như rớt ra khỏi lòng ngực khi nhận ra mình đã vô ý đụng trúng người khác còn làm rơi hết tài liệu của người ta xuống đất nữa, thế là cậu mặc kệ cái mông đau ê ẩm của mình mà ngồi dậy, luống ca luống cuống nhặt hết đống tài liệu kia rồi đứng lên, đưa tài liệu cho người ta rồi liên tục nói xin lỗi sau đó vội vã chạy mất mà không dám ngẩng đầu lên nhìn gương mặt của người mà mình đụng vào lấy một cái.
Người bị Quyện Gia đụng trúng không hề có ý định trách mắng cậu, anh chỉ đứng đó mỉm cười một cách đầy thích thú, ánh mắt có chút tò mò mà tự hỏi "Thỏ con ngày đầu đi học à?"