Có vẻ do khá bất ngờ nên Quyện Gia chẳng kịp phản ứng lại gì, cả người cậu lọt thỏm trong lòng người kia, mãi một lúc lâu cậu mới phản ứng lại mà tách khỏi lòng ngực của người kia, mặt cậu đỏ như tôm luột, đầu cứ cúi xuống, lúng túng đến cực độ mà lắp bắp nói không rõ ràng "Xin...xin lỗi...tôi...tôi không cố ý đâu...tôi không cố ý đâu...".

    "Đàn anh Trình, sao anh lại đến đây?" Hai tên phá phách là Trác Đông và Dịch Nguyên lúc này cũng đã phát hiện ra người vừa xuất hiện mà ngừng lại, Trác Đông không giấu được vẻ tò mò, lên tiếng hỏi.

    Nghe đến hai chữ đàn anh Trình, Quyện Gia mới e dè ngẩng đầu lên nhìn người mà mình vừa đụng vào.

    Đúng như lời Trác Đông đã nói, người mà cậu vừa đụng vào chính là đàn anh Trình, là người mà cậu đã vô tình đụng trúng rồi làm anh bị bầm trước đó.

    Phát hiện là đàn anh Trình, cậu lại cảm thấy có lỗi hơn nữa.

    Trước đó cậu đã vô tình đụng trúng anh một lần rồi làm anh bị bầm, bây giờ cậu lại vô ý đụng trúng anh thêm một lần nữa, dù lỗi không phải hoàn toàn của cậu nhưng cậu vẫn cảm thấy rất có lỗi với anh, do đó cậu nhỏ giọng, lo lắng lẫn hối cãi mà nói "Đàn anh Trình, anh không sao chứ ạ? Em xin...xin lỗi anh".

    Trình Giản là một người rất tốt, dù trước đó cậu đã làm anh bị bầm nhưng anh vẫn không trách cứ cậu gì cả, bây giờ cậu lại một lần nữa làm sai với anh, cậu thật có lỗi quá đi mà.

    Thấy con thỏ nào đó ngốc nghếch quan tâm mình đến vậy, khóe môi Trình Giản chậm rãi nhếch lên tạo thành một nụ cười cực kỳ ranh mãnh nhưng cũng mang không ít hiền lành, anh nói giọng nghe rất nhẹ nhàng "Anh không sao đâu, em đừng lo lắng cho anh, bạn nhỏ à".

    Anh giơ tay, vừa nói vừa xoa xoa cái đầu nhỏ của Quyện Gia, vẻ rất cưng chiều.

    Mái tóc của Quyện Gia rất sạch sẽ lại mềm mại vô cùng, sờ vào có cảm giác giống như sờ vào lụa vậy, làm người khác cảm thấy dễ chịu đến khó tả.

    Quyện Gia thấp hơn Trình Giản gần hai cái đầu, dưới góc nhìn của anh, anh có thể nhìn thấy đôi mắt tròn xoe long lanh của cậu đang nhìn anh chăm chăm, đôi mắt ấy của cậu y hệt như đôi mắt của một chú thỏ con vậy, đáng yêu vô cùng.

    "Anh đến đây để sắp xếp đồ đạc, ký túc xá mà anh ở trước đây vốn là phòng này, có vẻ các em là bạn cùng phòng của anh nhỉ? Vậy có gì nhờ các em giúp đở anh nhé" Trình Giản cười cười, đáp lại câu hỏi ban nãy của Trác Đông, tay đang xoa đầu Quyện Gia cũng chậm rãi thu lại, dù cho có chút tiếc nuối.

    Nghe Trình Giản nói thế, Trác Đông và Dịch Nguyên đều tỏ vẻ rất vui, họ tươi cười đón Trình Giản vào phòng rồi chỉ cho anh chiếc giường còn trống trong phòng, Trác Đông vui vẻ nói "Có gì Đàn anh Trình cũng giúp đở tụi em nhé, tụi em còn nhỏ chưa biết nhiều thứ lắm ạ".

    Lúc sáng khi được Trình Giản dạy học, cậu ta đã cảm thấy anh là một người khá hòa đồng nên bây giờ biết được anh sẽ trở thành bạn cùng phòng với bọn họ làm cậu ta cảm thấy khá vui và hài lòng.

    Dù gì là Trình Giản thì sẽ tốt hơn là một người nào đó không tốt, cái này rất quan trọng đó nhé, ông anh họ nhát gan của cậu ta không chịu nổi khi ở gần một người không tốt đâu.

    Trác Đông ở trong lòng gật đầu, tự cho mình là đúng mà nghĩ.

    Trình Giản nghe vậy, vui vẻ nói "Được thôi, anh sẽ cố gắng giúp đở các em".

    Dứt lời anh chậm rãi lấy từ trong balo của mình ra một cái hộp làm bằng giấy khá lớn rồi đưa nó đến trước ba người kia, nói tiếp "Đây là bánh kem anh được một người bạn tặng cho nhưng anh không thích ăn đồ ngọt nên giờ anh tặng nó cho các em xem như quà gập mặt nhé".

    Thật ra thì đây không phải là đồ tặng mà là đồ anh tịch thu được từ bạn của mình, anh có khá nhiều bạn bè, trong số đó có một người bạn tên Kiều khê nói rất nhiều lại còn ăn rất nhiều, mỗi ngày Kiều Khê đều vừa ăn vừa lải nhải bên tai anh làm anh nhức hết cả đầu, ban nãy trước khi anh đến đây Kiều Khê đã lải nhải bên tai anh suốt nữa tiếng đồng hồ về toàn những thứ vớ vẩn không đâu, anh tức quá nên đã lấy luôn hộp bánh này của cậu ta trêu cậu ta một chút, ai ngờ tên này lại có việc bận sau đó nên đã rời đi luôn mà không thèm lấy lại hộp bánh.

     Đi rồi thì cũng tốt, bây giờ anh cho ba đứa nhóc này ăn hết bánh kem của cậu ta, để coi sau này cậu còn dám lải nhải trước mặt anh nữa không.    
    
    Nhìn thấy hộp bánh nọ, mắt Dịch Nguyên lập tức sáng rỡ, cậu ta nói giọng nghe khá phấn khích "Đây không phải là bánh kem của tiệm bánh 'hạnh phúc' sao! Bánh ở tiệm này rất ngon nhưng bán một ngày chỉ có năm mươi cái thôi đó, muốn mua thì phải xếp hàng rất lâu mới mua được bánh đấy".

    Nghe Dịch Nguyên nói vậy, Quyện Gia lập tức đưa mắt nhìn về phía Trình Giản, trong ánh mắt như hiện lên tám chữ rất rõ ràng "Đàn anh Trình đúng là người tốt mà".

    Tim Trình Giản bị ánh mắt này của bạn nhỏ Quyện Gia làm cho đập loạn một nhịp.

    Ánh mắt này quá mức đáng yêu rồi.

    Không chịu được ánh mắt này của Quyện Gia, Trình Giản đưa tay ra xoa xoa đầu bạn thỏ, cười cười nói "Đừng nhìn anh với ánh mắt này, bánh là do bạn anh mua chứ không phải là anh mua mà".

    Quyện Gia rất tệ trong khoảng che giấu biểu cảm của mình, nghĩ cái gì là đều viết hết lên mặt, dù cho Trình Giản bảo bánh kem không phải do anh mua nhưng vẻ mặt lẫn lòng cậu đều đang nói "Đàn anh Trình đúng là người tốt mà".

    Là người tốt nên mới cho họ bánh, là người tốt nên mới đối sử tốt với người khác, cậu ngốc nghếch cho là thế.

    Lúc này chuông điện thoại của Trình Giản đột nhiên vang lên, anh lấy điện thoại ra xem, phát hiện là Kiều Khê, người bạn bị mình cướp bánh kem gọi đến, anh nhìn ba búp măng non trong phòng rồi cười cười, bảo "Anh ra ngoài nghe điện thoại một chút nhé mấy đứa".

    Ba búp măng non nghe vậy lập tức gật đầu vui vẻ đồng ý.

    Sau đó Trình Giản nhanh chóng ra khỏi phòng, mở điện thoại lên nghe, đầu bên kia liền vang lên tiếng trách móc đầy tính hăm dọa của Kiều Khê "Đm Trình Giản, ông nội nhà cậu, bánh kem của ông đâu, Đm mau trả lại cho ông, không là ông cào nhà cậu đấy".

    Trình Giản nghe xong không tỏ vẻ gì là tức giận, chỉ nhẹ giọng nói "Tôi cho cậu một triệu, cậu bán cho tôi cái bánh kem kia, tôi sẽ cho cậu thêm năm trăm nữa nếu cậu chỉ cho tôi biết chổ bán cái bánh kem, cậu thấy sao hả?".

    Trước đó anh chỉ muốn chọc tức bạn mình nên mới lấy bánh kem của cậu ta đi nhưng bây giờ nhớ lại cái ánh mắt ban nãy của bạn nhỏ đáng yêu nào đó, anh lại nghĩ nếu hôm nay người bạn này của anh không mang bánh kem đến thì anh cũng sẽ tìm mua một cái tặng Quyện Gia để có thể được nhìn thấy ánh mắt đáng yêu đó của cậu xuất hiện, cái ánh mắt đó quá đáng yêu rôi.

    Kiều Khê, đầu dây bên kia nghe vậy lập tức như bông bóng sì hơi mà dịu lại, giọng đầy nịnh bợ mà nói "Được, được ông nội, con sẽ bán cái bánh kem đó cho ông nội luôn, con sẽ cho ông nội biết chổ bán cái bánh kem kia ở đâu luôn".

    Nói xong chuyện này Kiều Khê còn chưa chịu thôi mà tiếp tục lải nhải "Nhưng mà nè, cậu hỏi chổ mua bánh kem làm gì thế, bình thường tôi có thấy cậu ăn đồ ngọt đâu, bộ hôm nay lưỡi cậu bị gì à hay cậu định mua bánh kem tặng ai, người đó là ai, là nam hay nữ, có phải tân sinh viên không, tôi có quen người đó không, người đó có đẹp không, có thích xem phim hoạt hình giống tôi không, nếu có thì hỏi giúp tôi xem người nọ thích thể loại phim hoạt hình nào nhé...bala...bala...bala".

    Trình Giản không chịu mà tắt luôn điện thoại, tự hỏi vì sao mình lại có một người bạn nhiều chuyện đến như vậy.

    ...

    Bây giờ là 8 giờ sáng là thứ bảy, mọi người trong khoa IT lại nhìn thấy một cảnh tượng hết sức thân thuộc.

    Trác Đông đầu tóc bù xù kéo theo Quyện Gia chạy như bay vào phòng học thế nhưng khi đến nơi rồi thì lại bị giáo viên đứng lớp của họ là cô Diệp mắng té tát một trận vì tội đi học muộn sau đó bị cô Diệp đuổi thẳng ra khỏi phòng học để tự kiểm điểm.

    Đối với chuyện này một người hay ngủ nướng rồi đến trể như Trác Đông cũng thấy xấu hổ lắm ấy chứ nhưng do bản thân cậu ta thực sự không thể dậy nổi mà, cậu ta cũng không biết lý do vì sao lại như vậy nữa, dù cậu ta ngủ sớm hay ngủ trể, dù ngủ ngon hay ngủ không ngon thì kết quả vẫn là vậy thôi, cậu ta vẫn dậy trể, đã vậy còn nhiều lần kéo theo cả Quyện Gia bị ảnh hưởng nữa, cậu ta thật sự cảm thấy có lỗi mà.

    "Xin lỗi anh nha anh họ, em lại kéo theo anh gập họa rồi" Trác Đông nhìn ông anh họ nhà mình, ánh mắt hối cãi, chân thành mà nói.

    Khác với cậu ta, Quyện Gia lúc nào cũng dậy rất đúng giờ, ngày nào cũng đợi cậu ta, cố gắng gọi cậu ta dậy nhưng vì cái tính ham ngủ của cậu ta mà Quyện Gia lúc nào cũng bị ảnh hưởng mà đi học trể, cậu ta cảm thấy có lỗi lắm.

    Nghe Trác Đông nói thế, Quyện Gia chẳng tỏ vẻ gì là tức giận, chỉ nói "Không có gì đâu mà, anh không có giận em đâu".

    Bị Trác Đông ảnh hưởng làm đi học trể cậu cũng không cảm thấy tức giận gì, Trác Đông là một người rất tốt, bắt đầu từ khi nhập học đến bây giờ Trác Đông đã luôn giúp đở cậu rất nhiều vì vậy cậu rất biết ơn Trác Đông, đi trể đối với cậu chỉ là một việc nhỏ, cậu sẽ không cảm thấy tức giận chỉ vì chuyện đó đâu, mà dù cho Trác Đông có làm gì quá đáng hơn ảnh hưởng đến cậu thì cậu cũng sẽ không tức giận, bởi lẻ cậu là người rất ít khi câm ghét hay cảm thấy tức giận với một ai đó, thậm chí người đó đã từng làm cậu tổn thương sâu sắc, con người cậu là vậy nên những người bên cạnh hay bảo cậu quá hiền lành nhưng cũng có người hay bảo cậu quá khờ khạo.

    Nghe Quyện Gia nói mà Trác Đông rưng rưng nước mắt cảm động.

    Ông anh họ này của cậu ta đúng là tốt quà mà hu hu...

    Vài giờ sau đó, tiết học buổi sáng ruốc cuộc cũng kết thúc, trước khi cô Diệp cho cả lớp ra ngoài còn không quên gọi Quyện Gia và Trác Đông vào mắng cho một trận, còn bảo nếu họ mà còn đi trể một lần nữa thì sau này tiết học của cô họ cũng không cần vào nữa.

    Cô Diệp là một giáu viên rất khó tính nhưng khó tính cũng là vì muốn tốt cho các sinh viên mà cô đang dạy thôi.

    Sau khi bị mắng cho một trận no nê, Trác Đông lập tức kéo Quyện Gia đi ăn trưa để lấy lại tinh thần.

    Nhà ăn của trường đại học Nhị Tỏa rất rộng lớn, đồ ăn thức uống cũng rất phong phú và đầy đủ chất dinh dưỡng, Trác Đông cùng Quyện Gia đứng xếp hàng trong hàng người một lát thì đã lấy được phần ăn của mình.

    "Cô Diệp đúng là khó tính thật đấy" Trác Đông cầm phần ăn của mình đặt lên bàn rồi ngồi xuống, cằn nhằn.

    Một bạn nữ học cùng khoa với bọn họ, Lượng Dung ngồi đối diện với Trác Đông lên tiếng trêu chọc "Cô Diệp không khó tính thì làm sao trị được mấy sinh viên lười chảy thây như cậu chứ".

    Trác Đông bị trêu, tức giận nói "Cậu đó, xấu xa quá đi, thấy bọn mình bị vậy cậu không thương mà còn trêu nữa chứ!".

    Cùng là sinh viên với nhau, đáng lẽ phải yêu thương nhau mới đúng chứ, Lượng Dung thật tàn nhẫn quá đi.

    Vừa nghĩ lòng Trác Đông vừa đau đớn  rỉ máu.

    Anh trai của Lượng Dung là Lượng Cách ngồi cùng bàn lại nói "Thương cái đầu cậu ấy, cậu ham ngủ nên bị phạt là đúng rồi, chỉ tội nghiệp Quyện Gia bị cậu ảnh hưởng thôi, tôi đã nghe Dịch Nguyên kể hết rồi".

    Lòng Trác Đông lại rỉ máu thêm một chút.

    Lượng Dung và Lượng Cách là anh em sinh đôi, trước đây họ có học cùng lớp với Dịch Nguyên, nhờ vào người bạn cùng phòng là Dịch Nguyên nên Trác Đông và Quyện Gia mới quen thân được hai người bạn mới này, họ lại học cùng khoa với nhau nên bốn người kết bạn rồi thân thiết với nhau rất nhanh.

    Bình thường nhóm bọn họ có đến sáu người nhưng bạn thân học chung từ năm cấp hai của Trác Đông có việc bận nên không thể đi ăn cơm cùng họ được, còn Dịch Nguyên vốn học khác khoa nên thời gian biểu khác với bọn họ, bây giờ cậu ta vẫn còn đang ôm chăn ngủ say sưa ngon lành trong phòng ký túc xá.

    Bốn người bọn họ vừa ăn cơm vừa trò chuyện rất hòa hợp nhưng sau đó lại có chuyện xảy ra.

    Trác Đông được ba gọi điện đến nói mẹ cậu ta bị ngất ở nhà nên bảo cậu ta đến bệnh viện ngay lập tức, nghe xong cuộc điện thoại, Trác Đông cũng không còn tâm trạng đâu mà ăn cơm nữa, cậu ta gấp gáp dặn dò Quyện Gia xin phép giáu viên cho mình nghỉ học rồi nhanh chóng chạy ngay ra khỏi nhà ăn.

    ...

   7 giờ 30 phút tối.

    Quyện Gia ngồi trên giường ngủ của mình trong ký túc xá, sợ sệt nhìn về phía cửa phòng ngủ.

    Sau khi đến bệnh viện được mấy tiếng đồng hồ, Trác Đông có gọi điện cho cậu bảo rằng mẹ mình đã tĩnh lại rồi, bảo cậu không cần phải lo lắng nữa nhưng do tình hình của mẹ cậu ta còn chưa ổn định lắm nên cậu ta sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ mình một đêm.

    Trác Đông sẽ ở lại bệnh viện chăm mẹ đêm nay có nghĩa là đêm nay, Quyện Gia sẽ phải ngủ cùng một phòng với hai người Dịch Nguyên và Trình Giản.

    Hai người Dịch Nguyên và Trình Giản theo cậu cảm nhận thì đều là người tốt, thế nhưng dù gì thì cậu cũng chỉ mới quen biết với họ dạo gần đây, cậu sợ nhưng không phải sợ họ sẽ làm gì mình, cậu chỉ sợ, sợ bản thân không biết giao tiếp sẽ nói gì đó hay làm gì đó ngốc nghếch khiến họ không vui, cậu sợ lắm, sợ bị họ ghét lắm, đặt biệt là Trình Giản, tuy chỉ mới quen biết nhau gần đây nhưng cậu đã cảm thấy rất có cảm tình với Trình Giản rồi.

    Lúc này, Dịch Nguyên từ ngoài phòng chậm rãi đi vào rồi nhẹ nhàng đống cửa lại.

    Thấy Quyện Gia ngồi trên giường cậu ta lập tức vui vẻ hỏi "Chàu buổi tối Quyện Gia, Trác Đông cậu ta đâu rồi?".

    "Chàu...chàu cậu Dịch Nguyên, Trác Đông em ấy...mẹ em ấy bị ngất nên em ấy vào bệnh viện chăm sóc mẹ rồi" Quyện Gia giọng lắp bắp, thành thật đáp.

    Nghe vậy, gương mặt Dịch Nguyên lập tức tái xanh, cậu ta như nghi ngờ tai mình có vấn đề mà hỏi lại "Cậu...cậu nói mẹ...mẹ của Trác Đông bị ngất nên cậu ta vào bệnh viện chăm mẹ rồi".

    Quyện Thỏ yếu ớt gật đầu.

    Mặt Dịch Nguyên đã tái lại càng tái hơn, cậu ta vò đầu bức tai lẩm bẩm trong miệng "Đm cái thằng này, có chuyện như vậy lại không báo gì cho mình hết...đã hứa trước là sẽ cùng mình đến đó rồi mà lại...hày tức chết tôi rồi...bao giờ tôi mới hết ế được đây".

    Vò đầu bứt tai được vài phút cậu ta đột ngột nhìn Quyện Gia, ánh mắt sáng rực mà hỏi "Quyện Gia thân mếm cậu đã có người yêu chưa vậy?".

    Quyện Thỏ yếu ớt lắc đầu.

    Tuy không rõ Dịch Nguyên hỏi cậu có người yêu chưa để làm gì nhưng cậu là một người thành thật, cậu chưa có người yêu thì nói chưa có người yêu thôi.

    Ai ngờ được sau khi nghe cậu nói xong, đã thấy Dịch Nguyên vứt hết liêm sỉ, quỳ xuống van xin "Quyện Gia thân mếm ơi, ông nội nhỏ của tôi ơi, tôi xin cậu, xin cậu, cậu có thể giúp tôi việc này được không, nếu cậu chịu giúp tôi, tôi sẽ mang ơn cậu cả đời".

    Thấy vậy, Quyện Gia lập tức hốt hoảng bước xuống giường đở Dịch Nguyên và liêm sỉ của cậu ta dậy.

    Kết quả của việc này là Quyện Thỏ vì thương cảm cho người bạn cùng phòng mới quen mà bị Dịch Nguyên kéo đến một bữa tiệc bắt cập hẹn hò ở một quán đồ nướng nằm gần trường đại học của bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play