Anh không nhịn được vỗ mông Quyện Gia một cái, giả vờ mắng “thỏ con hư hỏng, không được gọi nữa”.
Dù bị anh mắng nhưng Quyện Gia đâu có nghe, cậu đã say rượu đến mụ mị đầu óc luôn rồi, bây giờ ai hỏi gì, nói gì hay thậm chí là làm gì với cậu thì cậu cũng sẽ không biết đâu.
Nhận thấy Quyện Gia đã say lắm rồi, Trình Giản cũng không trêu cậu tiếp nữa.
Anh giữ chặc lấy cái người say rượu ngốc nghếch ở sau lưng, cố gắng bước nhanh hơn một chút.
Đêm rồi, ở bên ngoài lâu cũng không tốt vả lại trời cũng đang lạnh xuống, anh không muốn thỏ con nào đó ngày mai bị sẽ cảm đâu.
Quán đồ nướng và trường đại học Nhị Toả cách nhau không xa lắm nên chỉ đi một lát là họ đã về đến trường.
Bác bảo vệ đứng ở cổng trông thấy Trình Giản cõng Quyện Gia thì lập tức hỏi “Em trai cháu bị sao vậy?”.
Trình Giản đáp “Không sao ạ, em ấy chỉ say rượu thôi với lại em ấy không phải em trai cháu đâu ạ, em ấy là thỏ con của cháu”.
Câu trả lời của Trình Giản làm bác bảo vệ hơi ngẩn ra.
Thỏ con của cháu có nghĩa là gì cơ?!
Trình Giản không mấy quan tâm đến sắc mặt kỳ lạ của bác bảo vệ, anh chậm rãi bước qua cổng trường rồi cõng nhóc con đi thẳng về ký túc xá.
Sau khi đã cõng thỏ con về tận phòng ký túc xá, Trình Giản liền chậm rãi đặt thỏ con lên giường của cậu sau đó cẩn thận tháo giày của cậu ra rồi đặt ở một bên, chỉnh tư thế nằm thật thoải mái cho cậu, tiếp đó ân cần đắp chăn cho cậu, xong việc anh mới kéo ghế ngồi xuống cạnh giường ngủ của Quyện Gia, mở điện thoại lên tin nhắn.
Nếu anh đoán không sai, có lẽ cái tên ngốc Chiêu Bình kia đã nhắn đầy tin nhắn cho anh rồi.
Đúng như anh đã nghĩ, vừa mở điện thoại lên đã thấy có rất nhiều tin nhắn gởi đến từ Chiêu Bình nhảy ra.
Anh không gấp gáp gì, từ từ mở số tin nhắn mà Chiêu Bình gởi đến, từ từ xem từng cái một.
Nội dung của số tin nhắn này tất cả đều có cùng một ý nghĩa, đó là hỏi rốt cuộc anh và Quyện Gia có quan hệ gì với nhau.
Anh không muốn nhiều lời, nhắn đáp lại.
'Tôi và em ấy từng quen biết nhau nhưng em ấy hình như đã quên mất tôi rồi'
Nhắn xong, anh tắt điện thoại, không có ý định muốn xem Chiêu Bình sẽ nói gì tiếp mà đưa mắt ngắm nhìn gương mặt đáng yêu đang say ngủ của Quyện Gia.
Rốt cuộc anh cũng gập được em rồi, bạn nhỏ hiền lành tốt bụng của anh.
Quyện Gia đã ngủ mất rồi, cậu nào biết được khi mình đang say ngủ có người đang nhìn mình say sưa, cậu thở đều đều, đôi mắt nhắm nghiền, yên tĩnh nằm ngủ, không vì say rượu mà quấy phá chẳng chịu đi ngủ, rất ngoan ngoãn.
Trình Giản không nhịn được, đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại trắng noãn của Quyện Gia.
Cảm giác chạm vào rất mềm mại tựa như lụa vậy, lại hơi lành lạnh làm kích thích ngón tay anh.
Anh lại một lần nữa không nhịn được mà nhẹ nhàng cúi xuống, đặt lên má Quyện Gia một nụ hôn thật khẽ.
Làm xong chuyện xấu xa này, anh lập tức tát cho mình một bạt tai thật mạnh, cảnh tỉnh chính mình rồi nhanh chóng trở về giường của mình, đắp chăn đi ngủ.
Nếu cứ thế này thì chết mất thôi.
…
Sáng sớm, Quyện Gia nằm trên giường, đột ngột bật dậy.
Đồng hồ sinh học của cậu đã thông báo cho cậu biết sắp đến giờ đến lớp rồi.
Thế nhưng vừa ngồi dậy, cậu đã cảm thấy một cơn đau đầu dữ dội ập đến, cậu ôm đầu, đáng thương mà rên rỉ “Đau quá…”.
“Em đau đầu à? Nằm xuống nghỉ ngơi đi, hôm nay là chủ nhật mà”.
Lúc này, có một giọng nói quen thuộc đột nhiên xuất hiện bên cạnh Quyện Gia.
Trong phút chốc Quyện Gia không thể nhận ra giọng nói này rốt cuộc là của ai nên cậu ngơ ngác quay sang nhìn.
Nhìn rồi mới phát hiện, có một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ ngoài rất điển trai đang đứng đó nhìn mình, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.
“Anh…anh là ai…sao anh…anh lại ở trong phòng của tôi?” bạn nhỏ Quyện ngốc nghếch vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên mà lớn tiếng hỏi.
Nghe cậu hỏi thế, người đàn ông điển trai kia lập tức bật cười, hỏi “Ngốc à, em uống rượu chứ có phải bị đập vào đầu đâu, sao em lại mất trí nhớ thế?”.
Vài phút sau đó, Quyện trí nhớ kém Gia mới nhớ ra người đàn ông điển trai bên cạnh mình là ai.
Người nọ không phải là Trình Giản, đàn anh khoá trên của cậu à.
Vì vừa làm ra một hành động vô cùng ngốc nghếch, Quyện Gia đỏ hết cả mặt, cúi đầu lí nhí liên tục nói xin lỗi, cơn đau đầu cũng từ từ vơi mất đâu không hay.
Xấu hổ quá đi, đúng là xấu hổ quá đi mà.
“Được rồi, nhóc con, em không cần xin lỗi anh nữa đâu, anh không có giận em, mặc dù anh có hơi buồn vì em không nhận ra anh nhưng anh không sao đâu, anh thật sự không sao đâu mà” Trình cáo già dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh, nhẹ nhàng chọc ghẹo bé thỏ con nào đó.
Nghe anh nói vậy, bạn nhỏ Quyện lại tin là thật mà nhìn anh, vô cùng hối cải nhìn anh, chân thành nói “Anh đừng buồn mà, em xin lỗi anh, thành thật xin lỗi anh, lần sau…lần sau em sẽ không như vậy nữa đâu…".
Cậu đúng là xấu xa mà, đàn anh Trình đối xử tốt với cậu như vậy mà cậu nỡ lòng ngủ dậy rồi quên mất anh chứ, cậu thật quá đáng mà, đàn anh Trình Giản thật là đáng thương quá đi, cậu thật có lỗi mà.
Thấy vẻ mặt chân thành của cậu, nụ cười trên môi Trình Giản lại càng sâu hơn, anh nói giọng rất đỗi dịu dàng “Được rồi, anh đùa em đấy, anh không có buồn em gì cả, lần sau em đừng uống rượu nữa là được rồi”.
Quyện Gia gật mạnh đầu, chân thành đáp “Vâng ạ, lần sau em không uống rượu nữa ạ”.
Hứa đấy, lần sau cậu tuyệt đối sẽ không uống rượu nữa, dù là rượu dể uống cậu cũng sẽ không uống nữa, tuy rượu rất ngon nhưng lại làm con người ta mụ mị đầu óc, lại còn nhức đầu nữa, cậu tuyệt đối sẽ không uống rượu nữa đâu.
Nhìn thấy ánh mắt chân thành của cậu, Trình Giản cười cười vẻ cưng chiều, nói “Được rồi, nhóc con, anh tin em mà, bây giờ đầu em thế nào rồi, còn cảm thấy đau nữa không?”.
Nghe anh hỏi vậy, Quyện Gia chậm rãi đưa tay lên thái dương xoa xoa, đáp “Em vẫn còn hơi hơi đau đầu ạ”.
“Vậy em nghỉ ngơi thêm một lát đi, hôm nay là chủ nhật mà” Trình Giản cười cười, nói.
Quyện Gia ngoan ngoãn gật đầu, nằm xuống giường lần nữa, định tiếp tục nghỉ ngơi.
Lúc này cậu lại nhớ ra một chuyện khá quan trọng nên ngồi bật dậy lần nữa, quay sang hỏi Trình Giản “Dịch Nguyên cậu ấy đâu ạ? Hôm qua là ai đã đưa em về vậy ạ?”.
Phòng ký túc xá của bọn họ không quá rộng nên chỉ cần nhìn sơ qua một cái là đã có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng, bây giờ trong phòng ngoài cậu và Trình Giản ra thì không còn ai nữa, trong nhà vệ sinh cũng không nghe thấy tiếng nước chảy, biểu thị cho việc Dịch Nguyên và Trác Đông hiện tại không có ở trong phòng, Trác Đông thì đang ở bệnh viện chăm sóc mẹ mình nên cậu không lo nhưng còn Dịch Nguyên…còn chuyện là ai đã đưa cậu về nữa, cậu phải cảm ơn người ta một tiếng mới được, người ta đã tốt bụng đưa cậu về mà.
“Em đừng lo lắng, Chiêu Bình đã sắp xếp cho Dịch Nguyên cả rồi, bây giờ thằng nhóc có lẽ đang nằm ngủ ngon lành trong một cái khách sạn nào đó ấy, còn về chuyện ai đưa em về thì là anh đó, anh là người đã đưa em về đây đó” Trình Giản cười cười, nói.
Nghe anh nói Dịch Nguyên vẫn ổn, Quyện Gia lập tức thả lỏng hơn, cậu lại hơi e ngại mà hỏi tiếp “Cảm ơn anh ạ nhưng mà…tối qua trong lúc em say rượu, em có làm gì đó kỳ lạ với anh không ạ?”.
Cậu hơi sợ chuyện này đó, bởi vì hôm qua lúc say rượu cậu hoàn toàn không tỉnh táo một chút nào cả nếu lúc đó cậu có làm chuyện xấu hổ gì thì cậu cũng không biết được, ký ức đêm qua đối với cậu cũng rất mơ hồ nữa.
Trình Giản cười cười, tàn nhẫn đáp “Có…em đã ôm anh suốt chặn đường chúng ta về ký túc xá còn liên tục nói anh đẹp trai, muốn anh làm người yêu của em nữa”.
Quyện Gia “…”.
Mặt cậu lúc này đỏ rực, xấu hổ đến không nói được thành lời, tiếp tục chân thành nói xin lỗi Trình Giản liên tục một lần nữa.
Thật xấu hổ mà, sau này cậu chắc chắn sẽ không uống rượu nữa đâu.
Thấy Quyện Gia chân thành xin lỗi mình như vậy, Trình Giản xấu xa cười tươi hơn trước, anh đưa tay, xoa xoa đầu Quyện Gia, nói “Thôi được rồi, em không cần xin lỗi anh nữa đâu, chuyện đêm qua là do em say nên mới làm vậy mà, anh không trách em đâu”.
Nghe anh nói vậy, Quyện Gia như được miễn tội chết, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vào lúc này đây, cậu lại chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng, thế là như một cơn gió, cậu xuống giường, chạy như bay vào nhà vệ sinh, tắm rửa thay quần áo, làm vệ sinh cá nhân sau đó chạy ra ngoài, trước khi đi còn không quên nói với Trình Giản “Em ra có chuyện gấp phải ra ngoài rồi, chúng ta nói chuyện sau nhé anh”.
Chuyện gấp của cậu là một chuyện rất quan trọng đó.
Từ khi bắt đầu nhập học vào trường đại học Nhị Toả cậu đã tìm kiếm công việc để làm thêm kiếm tiền, dạo gần đây cậu đã tìm được một công việc phù hợp với sinh viên như cậu, công việc đó là làm phục vụ cho một quán ăn ở gần trường đại học Nhị Toả, hôm nay chính là ngày đầu tiên đi làm của cậu nhưng mà…nhưng mà chuyện quan trọng nhất ở đây chính là vào chủ nhật hàng tuần thời gian bắt đầu làm việc của nhân viên vào buổi sáng sẽ là 5 giờ thế nhưng nhìn bầu trời đã nắng chang chang hiện tại, cậu biết mình đã trể giờ rồi, quản lý của cậu nhìn có vẻ rất khó tính, ngày đầu tiên đi làm mà cậu lại đi làm trể như thế có khi…
Hơn mười lăm phút sau đó, Quyện Gia đứng dưới mái hiên của một quán ăn gần trường đại học Nhị Toả, gương mặt lộ rỏ vẻ buồn bã.
Cậu bị đuổi việc rồi, do ngày đầu tiên cậu đi làm mà lại đến trễ nên cậu đã bị quản lý quán ăn đuổi việc mất rồi.
“Tại sao em lại muốn đi làm thêm vậy, em thiếu tiền sài à?” Trình Giản đứng cạnh đó, quan tâm hỏi.
Lúc nãy khi Quyện Gia chạy khỏi phòng ký túc xá, do anh sợ cậu có chuyện rắc rối gì nên mới đuổi theo Quyện Gia, không ngờ lại chứng kiến tất cả mọi việc.
“Em không thiếu tiền ạ, em chỉ không muốn phụ thuộc vào ba mẹ thôi vả lại…” Quyện Gia ấp úng đáp.
Vả lại cậu mắt bệnh sợ người lạ nên cậu mới muốn kiếm tiền rồi dọn ra khỏi ký túc xá, trong ký túc xá thường xuyên gập người này người kia, cậu cảm thấy không ổn một chút nào cả.
May thay, Trình Giản nghe cậu nói ấp úng cũng không dò hỏi thêm, chỉ hỏi “Em thật sự không muốn phụ thuộc vào ba mẹ đúng không?”.
“Dạ vâng” Quyện Gia gật đầu, chắc nịch đáp.
Trình Giản “Vậy em làm việc cho anh đi, anh sẽ thuê em”.