Chương 8: Tam Sư Huynh Tô Minh
Người dịch : Bạn Quýt
—
Lục sư muội không bị ngoại nhân đoạt xá. Phương Thành Lãng lẽ ra nên cảm thấy vui mừng, nhưng tại sao hắn chỉ cảm thấy thanh kiếm trong tay nặng tựa ngàn cân, lòng dạ như lửa đốt. Hắn thật sự không thể cười nổi.
“Nếu đại sư huynh vẫn không tin, ta có thể cùng huynh đi gặp sư tôn, nhờ sư tôn dùng thần thức kiểm tra cho rõ ràng.” Phép đoạt xá dù có thể che giấu bằng cách chiếm hữu thân thể người khác, nhưng linh hồn ngoại lai rốt cuộc vẫn không thể hoàn toàn hòa hợp với cơ thể mới. Một tu sĩ cao cấp chỉ cần kiểm tra kỹ càng là có thể dễ dàng phát hiện ra sơ hở.
Lời của Ngu Chiêu thẳng thắn, ánh mắt không chút né tránh. Dù Phương Thành Lãng không muốn tin, hắn cũng không thể không thừa nhận. Hắn thu kiếm lại, trong mắt chứa đựng sự hối lỗi: “Lục sư muội, là đại sư huynh đã hiểu lầm muội, muội…”
Ngu Chiêu không khách sáo cắt lời hắn: “Đại sư huynh còn việc gì khác không?”
Phương Thành Lãng sững sờ, theo phản xạ lắc đầu.
“Nếu không còn chuyện gì, vậy ta xin phép về nghỉ ngơi trước.” Ngu Chiêu không muốn tiếp tục đối diện với những lời khuyên bảo vô tận của hắn, cũng chẳng muốn nghe hắn giảng đạo lý, nên dứt khoát cáo từ.
“Lục sư muội!” Phương Thành Lãng gấp gáp, tiến lên nắm lấy cổ tay Ngu Chiêu, lo lắng nói: “Muội bị thương rồi!”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.”
“Nhưng mà…”
“Đại sư huynh! Hôm nay ta thật sự rất mệt, huynh có thể để ta yên tĩnh một mình một lúc được không?” Giọng Ngu Chiêu cao vút, sự khó chịu hiện rõ trên nét mặt.
Phương Thành Lãng ngạc nhiên nhìn nàng. Đôi tay hắn từ từ buông lỏng.
Ngu Chiêu nhìn thẳng vào ánh mắt bối rối của hắn, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái. Nàng chỉ lặp lại những lời mà hắn từng nói với nàng, vậy mà hắn đã không chịu nổi. Hắn đâu có biết những năm qua nàng đã phải chịu đựng thế nào.
Ngu Chiêu giữ vẻ lạnh lùng, dứt khoát gỡ tay hắn ra, quay người bước nhanh vào động phủ.
Cánh cửa động phủ khép lại. Trong đêm tối, bóng dáng Phương Thành Lãng cô độc và lạnh lẽo. Hắn đứng lặng một hồi lâu, vẫn còn đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi.
Phải, trước đây hắn từng cho rằng Lục sư muội tính tình yếu đuối, không đủ độc lập, ngày nào cũng chỉ biết quanh quẩn bên cạnh mấy huynh đệ bọn họ, dường như chẳng có chuyện gì của riêng mình. Đôi khi hắn còn cảm thấy bực bội vì điều đó. Nhưng giờ đây, khi Lục sư muội thay đổi, không còn dính lấy hắn nữa, hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, hắn nhớ rất rõ rằng Lục sư muội trước kia rất sợ đau. Mỗi lần đối chiến với ngũ sư đệ xong, nàng đều khóc nức nở, nước mắt chảy ướt cả vạt áo trước ngực. Nhưng lần này dù bị thương, nàng lại chẳng hề phản ứng, như thể người bị thương không phải là nàng.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Trong lòng Phương Thành Lãng dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả. Đột nhiên hắn nhớ ra mục đích ban đầu khi đến đây là muốn khuyên Lục sư muội đến xin lỗi nhị sư đệ. Nhưng vừa rồi hắn lại quên mất việc này, bây giờ càng không tiện mở miệng. Có lẽ đợi khi tâm trạng Lục sư muội tốt hơn, hắn sẽ nói chuyện lại với nàng. Dạo gần đây hắn bận rộn lo chuyện tiểu sư muội bái sư, có lẽ đã vô tình bỏ quên cảm xúc của nàng. Nói ra hết, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Phương Thành Lãng bước đi vài bước, ngoái đầu nhìn cánh cửa động phủ đang đóng chặt, rồi lặng lẽ rời đi.
...
Phương Thành Lãng rút kiếm ra chỉ là để dọa, chứ không thực sự muốn làm Ngu Chiêu bị thương, nên nàng chỉ chịu chút đau đớn ngoài da. Sau khi bôi thuốc đặc chế, đến ngày hôm sau, vết thương đã lành lại, chỉ còn để lại một vết đỏ mờ.
Đêm qua nàng vẫn luôn mong chờ cuộc gặp gỡ với Cổ trưởng lão, sớm đã quên hết mọi chuyện về Phương Thành Lãng. Chờ mãi mới đến sáng, nàng vui vẻ chuẩn bị đến Thủ Tàng Lâu, mở cửa thì lại gặp một vị khách không mời mà đến.
“Hehe, Tiểu Chiêu à, cuối cùng cũng tìm thấy muội rồi. Mấy ngày nay muội bận gì mà thần thần bí bí vậy, ta tìm mấy lần cũng không thấy muội đâu.”
Người thanh niên có ngũ quan thanh tú, làn da trắng trẻo, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng nhếch lên để lộ lúm đồng tiền mờ nhạt. Đó chính là tam sư huynh Tô Minh của Ngu Chiêu.
Vừa nhìn thấy hắn, Ngu Chiêu đã đoán ngay ra hắn đến đây vì việc gì. Nàng lạnh nhạt nói: “Không cho mượn.”
Tam sư huynh Tô Minh trước khi bái nhập Ngũ Hành Đạo Tông từng là hoàng tử của một nước, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, xa hoa, phóng túng, vì vậy hình thành thói quen tiêu xài hoang phí, không biết tiết chế. Ngũ Hành Đạo Tông cấp cho đệ tử thân truyền mỗi tháng mười viên linh thạch trung phẩm và năm viên bổ khí đan. Sự hào phóng này nếu xét trên toàn bộ giới tu tiên cũng hiếm có môn phái nào sánh được, nhưng vẫn không thỏa mãn được nhu cầu của Tô Minh. Mỗi khi vừa nhận được trợ cấp, hắn liền ra chợ ngoài tông môn tìm mua những món đồ kỳ lạ, chỉ sau vài ngày đã tiêu sạch linh thạch chưa kịp nóng túi.
Không biết từ lúc nào, Ngu Chiêu trở thành cái túi tiền dự phòng của hắn. Mỗi khi Tô Minh hết tiền mà lại gặp món đồ yêu thích, hắn liền tìm Ngu Chiêu “mượn” linh thạch. Nói là mượn, nhưng nàng chưa từng thấy hắn trả lại bao giờ. Ngu Chiêu vốn không phải là người tính toán, không quá xem trọng vật ngoài thân, nên hễ Tô Minh mở miệng là nàng đều đáp ứng. Vì vậy, Tô Minh chưa bao giờ nghĩ rằng Ngu Chiêu sẽ từ chối.
Nghe nàng nói không cho mượn, hắn sửng sốt một lúc, rồi bật cười: “Tiểu Chiêu, đừng đùa nữa. Ta đang cần gấp, tháng sau ta nhất định sẽ trả muội!”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay định kéo túi trữ vật bên hông Ngu Chiêu, hành động hết sức tự nhiên.
Ngu Chiêu hơi nghiêng người tránh, giọng nói lạnh lùng: “Đợi khi nào huynh trả lại ta sáu trăm tám mươi tám viên linh thạch trung phẩm đã mượn trước đây, rồi hãy nói chuyện mượn tiếp.”
Khi nhắc đến con số cụ thể này, lòng Ngu Chiêu như chảy máu. Nàng vào Ngũ Hành Đạo Tông đã bảy năm, tổng cộng cũng chỉ nhận được hơn tám trăm viên linh thạch trung phẩm, phần lớn đều bị Tô Minh lấy đi, số còn lại chẳng đáng là bao. Nực cười hơn, Tô Minh lấy linh thạch của nàng mua đồ lại còn đi lấy lòng Diệp Tụng Tâm. Nàng không bằng lòng thì bị mắng là nhỏ nhen, ích kỷ.
“Tiểu Chiêu, muội nghiêm túc sao?” Tô Minh nghiêm mặt.
Ngu Chiêu gật đầu. Nàng đưa linh thạch cho Tô Minh mà không nhận được một lời cảm ơn, chi bằng ném xuống nước còn có thể nghe được tiếng động.
“Tiểu Chiêu, muội cũng thật quá tính toán rồi. Chỉ là một chút linh thạch thôi mà, có đáng để đòi lại không? Ta có nói là không trả đâu! Với lại lần này ta mượn linh thạch là để chuẩn bị quà nhập môn cho tiểu sư muội, lý do chính đáng như vậy, muội không cho mượn thì thật không đúng chút nào!”
Tô Minh mở miệng liền trách móc, hai lúm đồng tiền trên má vì giận dữ mà biến mất, không còn chút dấu vết nào.
Ngu Chiêu vẫn không lay chuyển, lạnh lùng thốt ra ba chữ: “Ta không cho.”
“Muội…” Tô Minh bị nàng làm nghẹn lời, giận đến mức trợn tròn mắt.
“Ta nói lại lần nữa, không cho. Huynh mau đi đi, đừng đứng trước cửa cản đường ta.”
Nếu là lúc khác, có lẽ Ngu Chiêu sẽ tranh luận thêm, ép Tô Minh trả lại một phần linh thạch. Nhưng giờ nàng đang bận tâm đến việc đến Thủ Tàng Lâu, chẳng có tâm trạng dây dưa với hắn, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hắn.
“Được lắm! Ngu Chiêu, muội giỏi lắm! Ta coi như đã nhìn thấu muội rồi! Chẳng trách người ta đều nói muội ích kỷ! Là ta mắt mù! Không sớm phát hiện ra bộ mặt thật của muội! Từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ tìm muội mượn thứ gì nữa!”
Tô Minh trông có vẻ rất tức giận. Nhưng Ngu Chiêu lại cười. Những lời khó nghe hơn thế này nàng đã nghe quá nhiều, những lời này chẳng đủ để ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng.
“Vậy thì tốt quá, nhớ lấy lời huynh nói, sau này đừng đến tìm ta mượn bất kỳ thứ gì nữa, ta không nợ huynh.”
Tô Minh vốn định buông thêm vài lời đe dọa, nhưng khi chạm vào ánh mắt đen láy của Ngu Chiêu, hắn lại chột dạ, cuối cùng chỉ hừ mạnh một tiếng rồi bỏ đi.