Chương 9: Huyễn Tịch Quyết Không Hoàn Chỉnh
Người dịch : Bạn Quýt
—
Khi Ngu Chiêu đến Thủ Tàng Lâu, trời đã sáng rõ. Ánh nắng xé tan màn mây, phủ lên tòa tháp một lớp viền vàng óng ánh. Nàng đến rất sớm, ngoài cổng Thủ Tàng Lâu vắng lặng không một bóng người. Nàng bước lên bậc thang với dáng vẻ phấn khởi, nhìn thấy lão giả đã ngồi sẵn ở cửa, liền nở nụ cười tươi, vừa hành lễ vừa reo lên trong trẻo: “Cổ trưởng lão.”
Cổ trưởng lão dường như đã cố ý đợi Ngu Chiêu, hôm nay ông không cầm sách như thường lệ mà ngồi nghiêm trang trên ghế. Nghe tiếng Ngu Chiêu chào hỏi, thần sắc ông dần dịu lại, giơ tay lập một kết giới bao quanh hai người.
“Con thật sự quyết định tu luyện lại một môn công pháp khác?”
“Phải.”
“Hải Thượng Minh Nguyệt Quyết là công pháp độc môn của Thanh Diễn Chân Nhân, nằm trong số những pháp môn thuộc tính thủy xuất sắc bậc nhất. Con có thực sự muốn từ bỏ?”
Ngu Chiêu gật đầu chắc nịch, trong lòng dâng lên bao cảm xúc. Cổ trưởng lão không phải người hay nói nhiều, lần này hỏi đi hỏi lại chỉ vì lo lắng cho cô. Tu luyện lại từ đầu có nghĩa là phải từ bỏ đạo cơ đã xây dựng, quay về con số không, việc này cần phải suy xét cẩn thận. Cổ trưởng lão âm thầm thở dài. Có vẻ như Thanh Diễn Chân Nhân thực sự đã khiến nha đầu này tổn thương sâu sắc. Là người trông coi Thủ Tàng Lâu mỗi ngày, ông đã nghe phong phanh không ít về chuyện của Ngu Chiêu. Người ta đồn rằng nàng ngang ngược, bắt nạt sư muội, bất kính với huynh trưởng, lười nhác và tùy tiện, tiếng xấu vang xa. Nếu là người khác, có lẽ cũng sẽ có thành kiến với nàng.
Tuy nhiên, Cổ trưởng lão vốn là người đi ngược lại quy củ, ông không bao giờ tin tưởng hoàn toàn vào những lời đồn đại. Ông có mắt để tự đưa ra phán đoán. Trong mắt ông, Ngu Chiêu không hề đáng ghét như người ta đồn thổi. Tin đồn đôi khi phóng đại quá mức. Điều này khiến ông cảm thấy hứng thú. Tin đồn thường có căn nguyên, nhưng ai là kẻ đứng sau gây sóng gió, đẩy mọi chuyện đi xa?
Thật ra, người đứng sau không khó đoán. Chỉ cần nhìn xem ai là người được lợi nhiều nhất, người đó chắc chắn có liên quan. Chỉ tiếc rằng đa số mọi người lại chọn cách nhắm mắt làm ngơ, không muốn tìm hiểu sâu thêm.
“Cổ trưởng lão?” Giọng nói của Ngu Chiêu kéo Cổ trưởng lão ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Ông thu lại tâm tư, nhìn về phía Ngu Chiêu, trong mắt hiện lên một tia thương cảm: “Ta vốn không muốn can dự vào chuyện của các con ở Độc Nguyệt Phong, nhưng ai bảo nha đầu ngươi lại hợp với ánh mắt của ta, nên ta sẽ giúp con một phen.”
“Đa tạ Cổ trưởng lão!” Ngu Chiêu tỏ vẻ biết ơn.
“Đừng vội cảm ơn.” Cổ trưởng lão vuốt râu, nghiêm giọng nói: “Con phải hứa với ta là không được tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài. Việc này chỉ có trời biết, đất biết, con biết, và ta biết.”
Ngu Chiêu hiểu rõ nỗi lo của Cổ trưởng lão, nghiêm túc đáp: “Con xin thề, việc này tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.”
Cổ trưởng lão hài lòng gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một cuốn sách mỏng, đặt lên bàn trước mặt, rồi nháy mắt ra hiệu cho Ngu Chiêu. Nàng do dự một lúc, thấy Cổ trưởng lão không phản ứng, liền cầm lấy cuốn sách. Bìa sách trống trơn, không hề có tiêu đề. Đây là một cuốn sách vô danh.
Ngu Chiêu bất giác cảm thấy hồi hộp, nàng hít một hơi sâu rồi từ từ lật mở trang sách. Khi nhìn rõ nội dung bên trong, nàng kinh ngạc mở to mắt. Đây không phải là công pháp hệ thủy như nàng dự đoán, mà là một quyển tiểu sử của một vị tiền bối. Mở đầu cuốn tiểu sử là câu chuyện về việc vị tiền bối ấy làm thế nào để phản sát đạo lữ có ý đồ xấu.
Chuyện này hoàn toàn không giống như nàng tưởng tượng…
Ngu Chiêu nghi hoặc nhìn về phía Cổ trưởng lão. Ông chỉ gật đầu, ra hiệu cho nàng tiếp tục đọc. Nàng lại đưa mắt về cuốn tiểu sử, tiếp tục lật trang, dần dần bị cuốn hút.
Vị tiền bối viết cuốn tiểu sử tự xưng là Minh Nguyệt Tán Nhân. Giống như Ngu Chiêu, bà có thiên phú đơn linh căn hệ thủy. Sau khi gia nhập tông môn, vì không thích bị ràng buộc, bà xin phép rời tông. Trong quá trình lịch lãm, bà cứu một nam tu có tu vi tương đương. Hai người kết bạn đồng hành, sau đó nảy sinh tình cảm và quyết định kết làm đạo lữ. Nhưng đúng lúc Minh Nguyệt Tán Nhân nghĩ rằng họ sẽ trở thành một đôi đạo lữ ân ái nổi danh trong giới tu tiên, phu quân của bà lại đột nhiên rút kiếm, muốn đoạt mạng bà. Hóa ra hắn tu luyện vô tình đạo, phải trải qua quá trình “nhập tình, đoạn tình” để chứng đạo, mà bước cuối cùng là sát thê.
Minh Nguyệt Tán Nhân vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, không thể tin được người mà mình yêu thương lại mang dã tâm từ đầu. Trong cơn phẫn nộ, bà không nương tay nữa, liều chết phản kích. Cuối cùng, bà tận mắt nhìn thấy phu quân mình mất đi hơi thở cuối cùng.
Khoảnh khắc ấy, bà ngộ ra.
“Vô tình chi đạo là tu tâm, đoạn tuyệt thất tình lục dục, không vui khi vật đổi, không buồn khi mình đổi. Sát thê chứng đạo chỉ vì dục vọng cá nhân, tự chuốc lấy nhân quả. Thế đấy, tâm không chết thì đạo không sinh, dục không diệt thì đạo không tồn tại, tu hành là tu tâm.”
Minh Nguyệt Tán Nhân vì tai họa mà được phúc, sau đó bà dành trăm năm tự sáng tạo ra công pháp Huyễn Tịch Quyết. Cuối cuốn tiểu sử ghi lại phương pháp tu luyện của Huyễn Tịch Quyết.
Ngu Chiêu càng đọc càng say mê. Cuộc đời của Minh Nguyệt Tán Nhân đầy sóng gió, khiến người ta phải ngưỡng mộ. Cuốn tiểu sử này thực sự đã mang đến cho nàng rất nhiều gợi ý. Ở kiếp trước, nàng đã quá si tình, kết cục vô cùng thê thảm. Ở kiếp này, nàng không muốn lặp lại sai lầm, đoạn tình tuyệt ái, chính là con đường phù hợp để tu vô tình đạo.
Những do dự trong lòng bỗng chốc tan biến. Ngu Chiêu lập tức quyết định tu luyện Huyễn Tịch Quyết, nhưng sắc mặt nàng nhanh chóng trở nên trầm trọng. Cuốn tiểu sử của Minh Nguyệt Tán Nhân không hề hoàn chỉnh, bên trong chỉ ghi chép ba tầng đầu của Huyễn Tịch Quyết, phù hợp với tu vi Kết Đan kỳ. Những nội dung sau đó liên quan đến Nguyên Anh kỳ lại không thấy đâu.
Cổ trưởng lão thấy sắc mặt nàng biến đổi, liền biết nàng đã phát hiện ra sự thiếu sót của cuốn sách, liền thở dài: “Một vị trưởng lão trong tông tình cờ có được tiểu sử của Minh Nguyệt Tán Nhân, nhưng khi nhận được thì sách đã bị thiếu mất phần sau. Nếu không, cuốn sách này đã nằm ở tầng ba, đến cả cơ hội chạm vào con cũng không có. Nha đầu à, con phải suy nghĩ thật kỹ, có nên tu luyện Huyễn Tịch Quyết này hay không.”
Ngu Chiêu siết chặt ngón tay. Dù Minh Nguyệt Tán Nhân không đề cập trực tiếp đến tu vi của mình, nhưng qua một vài chi tiết, Ngu Chiêu đoán rằng bà ít nhất cũng đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí có khả năng là một lão quái hóa thần giống như sư tôn Thanh Diễn Chân Nhân của nàng.
Nếu bây giờ trước mặt nàng là một công pháp hoàn chỉnh, nàng sẽ không chút do dự mà đồng ý ngay. Nhưng đằng này, đây lại là một công pháp bị thiếu khuyết, trước mắt có thể không ảnh hưởng nhiều, nhưng đến khi kết đan, việc đột phá sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Càng tu lên cao, công pháp càng trở thành gánh nặng.
Ánh mắt Ngu Chiêu dao động mãnh liệt. Cuối cùng, nàng kiên quyết nói: “Con đã suy nghĩ kỹ rồi, chọn nó!”
Huyễn Tịch Quyết là công pháp duy nhất mà Ngu Chiêu biết có thể sánh ngang với Hải Thượng Minh Nguyệt Quyết. Nàng đã từ bỏ một pháp môn đỉnh cao, không muốn từ bỏ thêm một môn thứ hai. Huống chi, từ giờ đến khi kết đan vẫn còn nhiều thời gian, biết đâu nàng có may mắn, tìm thấy phần còn thiếu của cuốn tiểu sử, hoàn thiện công pháp, viên mãn đạo nghiệp.
Cổ trưởng lão phất tay: “Con đã quyết định, thì hãy về chuẩn bị đi.”
“Đại ân của Cổ trưởng lão, Ngu Chiêu khắc sâu trong lòng, nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp.”
“Nếu con thực sự muốn báo đáp ta, thì hãy cố gắng tiến lên từng bước một, để ta xem con có thể đi xa đến đâu.”
“Đệ tử nhất định sẽ dốc hết sức mình!”