Chương 1: Trọng Sinh
Người dịch : Bạn Quýt

“Thật xui xẻo, hôm nay lại đúng phiên hai chúng ta trực ban, không được tận mắt chứng kiến buổi lễ thu đồ đệ của Thanh Diễn chân nhân.”

“Ai mà không tiếc nuối chứ, Thanh Diễn chân nhân đã sớm tuyên bố sẽ thu nhận Diệp sư muội làm đệ tử cuối cùng, sau này không nhận thêm ai nữa. Nếu bỏ lỡ lần này, sẽ không còn cơ hội nào khác.”

“Tất cả là tại Ngu Chiêu! Nếu không phải vì lòng đố kỵ mà cố ý làm bị thương Diệp sư muội trong lúc luận võ, thì cũng không bị Thanh Diễn chân nhân phạt vào Hắc Ngục tư quá (suy ngẫm lỗi lầm), còn liên lụy đến chúng ta nữa.”
“...”

Trong không gian đen kịt, kín bưng, một thiếu nữ khoảng mười ba, mười bốn tuổi đang nhắm mắt cuộn tròn trong góc. Sắc mặt nàng tái nhợt hơn tuyết, tóc tai rối bù, đôi môi nhuốm vết máu lốm đốm. Dù đang trong giấc mơ, giữa đôi mày nàng vẫn nhíu chặt, hàng mi tựa cánh bướm gãy thỉnh thoảng khẽ rung, rõ ràng không hề an ổn. Bất chợt, nàng mở bừng mắt, trong đôi mắt trong veo như thủy tinh hiện đầy vẻ kinh hoàng, nhưng rồi dần bị sự mờ mịt thay thế. Nàng đã chết rồi sao?

Bản năng đưa tay ôm lấy lồng ngực. Ngu Chiêu vẫn còn nhớ rõ sự lạnh lẽo và đau đớn khi mũi kiếm xuyên thấu ngực mình, cùng với những ánh mắt khinh bỉ và ghê tởm của mọi người xung quanh.

Tầm mắt nàng chậm rãi quét qua xung quanh. Một mảnh tối đen, không hề có chút ánh sáng nào, yên tĩnh đến mức đáng sợ, tựa như cõi chết. Nỗi sợ quen thuộc ùa lên trong lòng. Thân thể Ngu Chiêu không khỏi run rẩy. Nàng biết đây là nơi nào rồi. Hắc Ngục! Chốn trừng phạt các tà tu tàn ác nhất của Ngũ Hành Đạo Tông! Nàng cũng từng bị nhốt ở đây một lần. Từ sau lần đó, nàng bắt đầu sợ bóng tối, tính tình cũng trở nên rụt rè và ngoan ngoãn hơn. Vì nàng sợ, sợ phải quay lại nơi này lần nữa.

Vậy… nàng đã trọng sinh rồi sao? Nhận thức này khiến lồng ngực Ngu Chiêu nặng nề, nàng cảm thấy khó thở, tim đập dồn dập từng nhịp. Thịch! Thịch! Thịch! Trước khi cơn choáng váng ập tới, Ngu Chiêu mạnh mẽ cắn đầu lưỡi. Cơn đau nhói và vị máu tanh ngọt kích thích thần kinh, ánh mắt nàng ngay lập tức trở nên tỉnh táo, khóe môi chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt. Đã chết một lần rồi, còn gì đáng sợ nữa?

Kiếp trước, nàng là một cô nhi không rõ cha mẹ, từ nhỏ đã phiêu bạt bên ngoài, sáu tuổi vô tình gặp Thanh Diễn chân nhân khi người ra ngoài thăm bạn, được mang về Ngũ Hành Đạo Tông và ban cho cái tên Ngu Chiêu. Sau đó, nàng được phát hiện có tư chất đỉnh cao, linh căn hệ thủy đơn nhất trong lễ khai môn, liền được bái nhập làm đệ tử Thanh Diễn chân nhân, trở thành tiểu sư muội nhỏ nhất trong sáu người. Khi đó, Thanh Diễn chân nhân cũng từng tuyên bố trước mặt mọi người rằng Ngu Chiêu sẽ là đệ tử cuối cùng của người. Lời nói đó vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng cuối cùng lại chỉ có mình nàng tin tưởng mà thôi.

Giống như việc nàng ra sức lấy lòng tất cả mọi người, nhưng kết quả lại là một thanh kiếm đâm xuyên tim, thân thể bị hủy diệt.

Những hình ảnh của kiếp trước lướt qua trong tâm trí Ngu Chiêu như một cuốn phim tua nhanh, ngọn lửa phẫn nộ trong mắt nàng dần lụi tắt, cuối cùng biến thành một sự chết lặng. Kiếp trước, Thanh Diễn chân nhân đã cứu mạng nàng, sau đó nàng cũng đã trả lại bằng cả tính mạng và thân xác mình. Kiếp này, nàng không nợ ai nữa!

Đúng lúc này, có tiếng bước chân cố ý vang lên từ xa đến gần. Ngu Chiêu ngẩng đầu lên. Một bóng dáng cao lớn, thẳng tắp đứng trước mặt nàng.

“Lục sư muội, muội biết sai rồi chứ?”

Thanh niên vận bạch y, diện mạo tuấn tú, dáng người cao ráo thanh tao, giọng nói ôn nhuận như ngọc, bên hông còn đeo một thanh kiếm dài, khí chất đĩnh đạc phong độ. Đó là đại sư huynh của nàng, Phương Thành Lãng.

Ánh mắt Ngu Chiêu từng chút một lướt qua gương mặt hắn. Lúc này, bọn họ vẫn chưa trở mặt vì Diệp Tụng Tâm, nên nàng vẫn có thể thấy được sự quan tâm và lo lắng ẩn sâu trong mắt hắn. Đó là thứ mà kiếp trước nàng khát khao nhưng không bao giờ có được. Nhưng giờ nàng chẳng còn bận tâm nữa.

Thấy Ngu Chiêu im lặng hồi lâu, Phương Thành Lãng nhíu mày, “Lục sư muội, lần này muội thật sự đã quá tùy tiện rồi, muội có biết Diệp sư muội vì muội mà nằm liệt giường ba ngày, suýt chút nữa để lại tật bệnh. Sư tôn vì chuộc lỗi cho muội, đành miễn cưỡng nhận Diệp sư muội vào cửa. May mà Diệp sư muội lòng dạ bao dung, không trách tội muội, chỉ cần muội thật tâm hối cải, ta sẽ xin sư tôn tha thứ cho muội, để muội sớm ra ngoài.”

Ngu Chiêu cười lạnh trong lòng. Đúng vậy, kiếp trước nàng đích thực đã ghen tị với Diệp Tụng Tâm. Thanh Diễn chân nhân có tổng cộng sáu đồ đệ, nàng là người nhỏ tuổi nhất, lại là nữ nhi duy nhất, đương nhiên được sủng ái hơn cả. Ngay cả tứ sư huynh vốn không thích giao tiếp, chỉ thích luyện đan, cũng chỉ đối với nàng mới có thêm vài lời dặn dò. Nhưng từ khi Diệp Tụng Tâm xuất hiện, mọi thứ đều thay đổi.

Diệp Tụng Tâm là con gái độc nhất của Diệp trưởng lão Ngũ Hành Đạo Tông, sinh ra đã mang bệnh. Diệp trưởng lão thương yêu nữ nhi, đưa nàng về chăm sóc bên mình. Dù thân thể yếu ớt, Diệp Tụng Tâm lại hoạt bát vui tươi, nhanh chóng hòa đồng với các sư huynh sư tỷ trong tông môn. Khi Ngu Chiêu nhận ra điều bất thường, các sư huynh của nàng đã luôn miệng nhắc về Diệp Tụng Tâm, đỉnh Nguyệt Cô nơi họ ở cũng trở thành chỗ lui tới thường xuyên của Diệp Tụng Tâm.

Khi đó, Ngu Chiêu mới chỉ mười ba tuổi, thấy sự chú ý của các sư huynh bị người khác chiếm mất, lòng dĩ nhiên không vui. Để giành lại sự quan tâm, nàng đã làm nhiều chuyện, nhưng nàng thề rằng mình chưa bao giờ làm tổn thương Diệp Tụng Tâm.

Việc Diệp Tụng Tâm bị thương, từ đầu đến cuối chỉ là một âm mưu.

“Ta biết sai rồi.” Ngu Chiêu khẽ cụp mi, từng chữ từng chữ nói ra.

Kiếp trước, vì không chịu nhận tội, nàng đã bị nhốt trong Hắc Ngục suốt một tháng. Nơi này không có ngày đêm, cũng không có âm thanh, sự tối tăm tuyệt đối suýt nữa bức nàng phát điên. Cuối cùng, đệ tử canh giữ phát hiện nàng thần trí không rõ, báo lên tông môn, nàng mới được ra khỏi nơi quỷ quái này! Dù vậy, ra ngoài rồi nàng vẫn không thể xóa bỏ tội danh trên người mình. Dù họ đã gán tội cho nàng, vậy thì việc nàng có nhận tội hay không còn có ý nghĩa gì?

“Thật là do muội làm sao?” Trong giọng Phương Thành Lãng không giấu được sự thất vọng.

“Phải.”

“Được rồi, thấy muội đã thành tâm hối cải, ta sẽ lập tức về bẩm báo với sư tôn, xin người thu hồi lệnh trừng phạt.”

“Đa tạ đại sư huynh.”

Giọng nói của thiếu nữ vẫn lạnh lùng thản nhiên. Phương Thành Lãng gật đầu, quay người đi ra ngoài, vừa bước vài bước, hắn bỗng khựng lại. Hắn chợt nhận ra biểu hiện của Ngu Chiêu có gì đó không ổn. Lúc trước, sau khi Ngu Chiêu đánh thương Diệp sư muội trước mặt mọi người, nàng không những không chịu nhận lỗi, mà còn đổ hết tội lên Diệp sư muội, cuối cùng khiến sư tôn nổi giận, trừng phạt nghiêm khắc. Trước khi nàng bị giam vào Hắc Ngục, hắn từng nói chuyện với nàng một lần, khi đó nàng không chịu nhận sai, còn khóc lóc cầu xin hắn giúp nàng tìm chứng cứ. Thấy Ngu Chiêu nói năng chân thành, hắn cứ nghĩ có ẩn tình gì khác, nên đã đồng ý giúp nàng, nhưng kết quả điều tra lại rất nhất quán, đều cho rằng Ngu Chiêu là kẻ chủ động gây hấn, Diệp sư muội vô tội bị thương. Hắn thất vọng vô cùng, đến Hắc Ngục gặp Ngu Chiêu, thông báo kết quả điều tra, mong nàng tự giác nhận lỗi.

Hắn vẫn còn nhớ rõ gương mặt tuyệt vọng, không thể tin nổi của Ngu Chiêu lúc đó. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, phản ứng của Ngu Chiêu đã hoàn toàn thay đổi. Là thật lòng hối cải hay là…

Phương Thành Lãng không kìm được mà quay lại nhìn. Thiếu nữ hơi cúi đầu, thân thể gầy yếu gần như hòa vào bóng tối, thần sắc nơi mày mắt mơ hồ không rõ. Vẻ xa lạ đó khiến Phương Thành Lãng cảm thấy căng thẳng, đôi môi khẽ động, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời. Hắn quay người rời đi, trong dáng đi xen lẫn một chút bối rối.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play