Chương 6: Thủ Tàng Lâu
Người dịch : Bạn Quýt
—
Trên đời này, hóa ra lại có người có thể thông qua việc nuốt chửng khí vận để gia tăng sức mạnh cho bản thân. Thủ đoạn kinh hãi thế này, nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây ra một cơn sóng gió đẫm máu. Thế nhưng, khi rơi vào tay Diệp Tụng Tâm, lại được nàng ta khéo léo dẫn dắt thành một vụ vu oan ác ý. Người đứng ra chỉ điểm Diệp Tụng Tâm - Ngu Chiêu, bị cho là thủ phạm. Thanh Diễn chân nhân nổi cơn thịnh nộ, đích thân phế đi một cánh tay của Ngu Chiêu và ra lệnh trục xuất nàng khỏi sư môn.
Hôm đó, mưa lớn đổ xuống. Mưa khiến tầm nhìn của Ngu Chiêu trở nên mơ hồ. Nàng không thể thấy rõ biểu cảm của mọi người, chỉ có những lời mắng nhiếc chói tai cứ liên tục vang lên trong tai. Nàng muốn bịt tai lại, nhưng cánh tay đã chẳng còn nhấc lên được nữa.
Đau quá! Đầu nàng, cánh tay nàng, và cả trái tim nàng… Mỗi nơi đều đau đến khắc cốt ghi tâm.
Ngu Chiêu khẽ cười tự giễu. Trước đây, nàng luôn nghĩ chỉ cần chân thành hết lòng sẽ nhận lại được đền đáp. Nhưng đến khi va đầu vào tường Nam (ý chỉ chưa ngã chưa biết đau, cố gắng làm điều vô ích), đến khi máu chảy đầm đìa, nàng mới hiểu ra rằng, có những kẻ chỉ biết đòi hỏi mà không biết cảm ơn, bẩm sinh đã là loài lang sói bạc bẽo. Dù người khác có hy sinh đến đâu, bọn họ cũng chỉ xem đó là điều đương nhiên.
Kiếp này, nàng sẽ không chiều lòng bất kỳ ai nữa, chỉ muốn sống ích kỷ một chút, sống thật lâu.
Giới tu chân là nơi kẻ mạnh nuốt kẻ yếu. Muốn sống yên ổn, nhất định phải có khả năng tự bảo vệ mình. Việc tán căn tu luyện lại, không thể chần chừ. Việc cấp bách trước mắt là tìm kiếm một pháp quyết mới.
Ngu Chiêu suy nghĩ một lát, quyết định ngày mai sẽ thử vận may tại Thủ Tàng Lâu.
Thủ Tàng Lâu là nơi cất giữ sách vở của Ngũ Hành Đạo Tông, gồm sáu tầng, trong đó tầng một và hai mở cửa cho đệ tử, tầng ba trở lên chỉ dành cho đệ tử Kim Đan kỳ và các trưởng lão. Tầng bốn dành cho Nguyên Anh kỳ, tầng năm dành cho Hóa Thần kỳ, và tầng sáu là trọng địa của tông môn, chỉ có tông chủ và thái thượng trưởng lão mới có quyền vào.
Lý do khiến Ngu Chiêu nói thử vận may là vì Thủ Tàng Lâu tuy thu thập nhiều pháp quyết và tâm pháp, nhưng những tâm pháp thực sự quý giá đều nằm ở tầng ba trở lên. Tầng một và hai chỉ chứa những pháp quyết cơ bản trong giới tu chân, cùng với tiểu sử của các vị tổ tiên Ngũ Hành Đạo Tông, những thứ này không giúp ích nhiều cho Ngu Chiêu.
Tuy vậy, hiện giờ nàng không có giải pháp nào tốt hơn, mà nàng cũng không phải là người ngồi chờ chết, nên vẫn quyết định thử xem sao.
Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, Ngu Chiêu rời động phủ, tiến đến Thủ Tàng Lâu của Ngũ Hành Đạo Tông.
Nói ra thì, kiếp trước Ngu Chiêu tu luyện ở Ngũ Hành Đạo Tông hơn trăm năm, nhưng số lần nàng tới Thủ Tàng Lâu lại đếm trên đầu ngón tay. May mà tu sĩ có trí nhớ rất tốt, nàng không cần phải hỏi han, cũng dễ dàng tìm đến nơi.
Trên đường đi, thỉnh thoảng có vài đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông bắt gặp nàng, họ đều nhìn nàng bằng ánh mắt tò mò, thậm chí có chút trêu chọc. Ngu Chiêu không bận tâm, bước đi thẳng thắn, chẳng mấy chốc, một tòa lầu các uy nghiêm hiện ra trước mắt.
Ngũ Hành Đạo Tông đứng đầu trong các môn phái tu chân. Giới tu chân còn lưu truyền câu nói: "Nhất Tông, Nhị Môn, Tứ Phái", trong đó "Nhất Tông" chính là chỉ Ngũ Hành Đạo Tông. Vì vậy, Thủ Tàng Lâu của Ngũ Hành Đạo Tông đặc biệt đồ sộ, phô diễn đầy đủ phong thái của một siêu cấp tông môn.
Sau khi đứng dưới Thủ Tàng Lâu một lúc, Ngu Chiêu không vội vào ngay, mà dừng lại thưởng ngoạn một chút, rồi mới bước lên bậc thang.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, Ngu Chiêu nhìn thấy ngay một vị trưởng lão râu tóc bạc phơ đang ngồi bên cạnh cửa, phụ trách việc đăng ký. Ngu Chiêu thoáng ngẩn ra, trong mắt không khỏi hiện lên chút ý cười.
Đây cũng là một người kỳ quặc.
Cô nhớ vị trưởng lão râu bạc này họ Cổ, vốn là trưởng lão của Chấp Pháp Đường, sau này vì tính tình quái gở, không thông tình lý, bị nhiều đệ tử tố cáo nên bị tông môn điều đến Thủ Tàng Lâu để canh giữ sách vở. Chấp Pháp Đường nắm quyền thi hành pháp luật trong tông môn, có địa vị rất cao, trong khi Thủ Tàng Lâu lại nổi tiếng là nơi thanh tịnh. Việc Cổ trưởng lão bị điều từ Chấp Pháp Đường đến Thủ Tàng Lâu rõ ràng không phải là điều tốt. Nếu là người khác, hẳn sẽ cảm thấy không cam lòng, nhưng Cổ trưởng lão lại vui mừng hớn hở, ngay hôm ấy đã hăm hở lên Thủ Tàng Lâu trực ca, rồi ở đó suốt mấy chục năm.
Không ít người sau lưng cười nhạo Cổ trưởng lão là kẻ không có chí tiến thủ, tự nguyện sa ngã.
Kiếp trước, Ngu Chiêu đã dồn hầu hết tâm tư vào năm vị sư huynh và sư tôn của nàng, phần còn lại dành cho việc tu luyện, nên chưa từng để ý đến vị trưởng lão này. Những lời bàn tán về Cổ trưởng lão cũng chỉ lướt qua tai nàng, không hề lưu tâm.
Lúc này, Cổ trưởng lão đang cầm một quyển cổ thư, say mê đọc, khiến lòng hiếu kỳ của Ngu Chiêu dâng lên, không khỏi liếc nhìn ông ấy thêm vài lần.
Cổ trưởng lão có dáng người đầy đặn, sắc mặt hồng hào, tóc trắng râu bạc, khóe mắt có những nếp nhăn nhàn nhạt, đôi mắt sáng trong như trẻ sơ sinh.
Ánh nhìn của Ngu Chiêu không hề kín đáo, nhưng Cổ trưởng lão không hề bị phân tâm. Quả nhiên, người ngoài cuộc không thể hiểu được niềm vui của cá dưới nước. Thế giới bên ngoài ồn ào huyên náo, còn Cổ trưởng lão chỉ muốn yên tĩnh sống trong một góc hồ thanh bình của mình.
Ngu Chiêu như chợt hiểu ra điều gì. Cô lặng lẽ cúi chào Cổ trưởng lão, sau đó mới đưa ánh mắt sang dãy kệ sách tầng một.
Kệ sách có bảy tầng, mỗi tầng đều chứa đầy sách, và toàn bộ tầng một của Thủ Tàng Lâu có đến một trăm lẻ tám kệ sách. Muốn tìm được một cuốn sách hữu ích với Ngu Chiêu giữa vô vàn sách vở như thế này, khó chẳng khác nào mò kim đáy bể. Nhưng so với những khổ nạn mà nàng đã trải qua ở kiếp trước, thì khó khăn này lại chẳng đáng là bao.
Nàng tiến thẳng đến góc của tầng một, lấy từ kệ sách cuối cùng một quyển sách, rồi bắt đầu lật xem.
“Kim Cương Kinh” – một pháp quyết hệ Kim cơ bản, thích hợp cho đệ tử mới nhập môn sở hữu kim linh căn.
Ngu Chiêu đặt sách trở lại kệ, lấy quyển thứ hai.
Lật ra.
Lại là một pháp quyết hệ Kim.
Ngu Chiêu đặt sách xuống, lấy quyển thứ ba.
Lật ra.
Đặt xuống.
Rồi lật ra.
Rồi lại đặt xuống.
Ngu Chiêu có mục tiêu rõ ràng, nàng nhanh chóng lật qua hết tất cả sách trên kệ đầu tiên, sau đó chuyển sang kệ thứ hai.
Một khắc sau, Ngu Chiêu đã đứng trước kệ sách thứ ba. Những hành động khác thường của nàng nhanh chóng thu hút sự chú ý của các đệ tử khác đang đọc sách ở tầng một.
“Hình như là sư tỷ Ngu Chiêu của Độc Nguyệt Phong, nàng ấy đang làm gì vậy?”
“Nghe nói hôm qua Ngu Chiêu đã quỳ xuống trước mặt Diệp sư tỷ và khóc lóc xin lỗi, trông đáng thương lắm.”
“Nàng ấy là đệ tử thân truyền của Thanh Diễn chân nhân, sao lại đến Thủ Tàng Lâu tìm sách?”
…
Đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông chia thành ba loại. Đệ tử dưới trướng tu sĩ Nguyên Anh kỳ và Hóa Thần kỳ là đệ tử thân truyền, đệ tử dưới trướng trưởng lão Kim Đan kỳ là đệ tử nội môn, còn đệ tử không có sư thừa ( sư phụ truyền thừa) là đệ tử ngoại môn. Trong đó, địa vị tôn quý nhất dĩ nhiên là đệ tử thân truyền. Họ có danh sư chỉ điểm, lại có tư chất xuất chúng, đến cả số lượng cung cấp vật tư hàng tháng của tông môn cũng cao hơn một bậc, nên không cần đến Thủ Tàng Lâu tìm kiếm công pháp.
Những người thường đến Thủ Tàng Lâu đa phần là đệ tử ngoại môn không có sư thừa. Việc Ngu Chiêu hôm nay đột nhiên xuất hiện ở tầng một giống như trong bầy cừu xuất hiện một con sói đơn độc, vô cùng nổi bật, lại trái ngược lẽ thường.
Vừa nãy, nhờ quan sát Cổ trưởng lão, Ngu Chiêu đã ngộ ra vài đạo lý đơn giản, cũng học cách không bận tâm đến ánh mắt người khác, tốc độ lật sách của nàng chẳng hề bị ảnh hưởng.
Đệ tử ngoại môn tư chất hạn chế, muốn ở lại tông môn, mỗi tháng đều phải hoàn thành một số nhiệm vụ của tông môn. Thời gian của họ rất quý báu, thấy Ngu Chiêu không phản ứng gì, họ cũng cảm thấy nhàm chán, nhìn thêm một lát rồi cũng quay lại tiếp tục tìm kiếm pháp quyết mình cần.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.