Chương 4: Vạch rõ Ranh Giới
Người dịch : Bạn Quýt
—
Chân núi Độc Nguyệt Phong. Tĩnh lặng không một tiếng động. Tất cả ánh mắt đổ dồn về một thân hình mỏng manh. Cảm giác áp lực vô hình bao phủ xung quanh, bầu trời dường như cũng trở nên u ám hơn. Trong bầu không khí quái lạ, Ngu Chiêu bước lên một bước, phá vỡ sự im lặng.
“Tiểu sư muội, trận chiến hôm đó là do ta sơ suất, quên mất sức khỏe yếu ớt của muội, nên đã ra tay toàn lực, khiến muội bị thương. Những ngày qua, trong Hắc Ngục, chỉ cần nghĩ đến việc muội thổ huyết ngất xỉu, ta cảm thấy rất áy náy.” Giọng điệu của Ngu Chiêu trầm bổng, biểu cảm trên mặt cũng tỏ ra rất đau khổ, dường như thật sự ân hận.
Tuy nhiên, sắc mặt của những người xung quanh dần trở nên kỳ quái. Trong số họ, không ít người là chứng nhân của sự việc hôm đó. Nguyên nhân gây ra thương tích của Diệp Tụng Tâm là vì nàng chủ động đề xuất thi đấu với Ngu Chiêu để kiểm tra sức mạnh của mình. Ngu Chiêu lúc đầu đã từ chối. Nhưng không thể chịu nổi sự nài nỉ của Diệp Tụng Tâm và những lời xúi giục của người xem, Ngu Chiêu cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý. Một người là đệ tử nữ duy nhất của Độc Nguyệt Phong, một người là sư muội được yêu thích nhất của tông môn, trận đấu của họ ngay từ đầu đã thu hút nhiều đệ tử đến xem. Lúc đầu, cuộc chiến của họ vẫn diễn ra khá bình thường, nhưng sau đó, tấn công của Diệp Tụng Tâm ngày càng dữ dội, Ngu Chiêu dần cảm thấy khó khăn. Khi mọi người nghĩ rằng Ngu Chiêu sắp thua, thì bất ngờ Ngu Chiêu đã bùng lên sức mạnh, trọng thương Diệp Tụng Tâm, đảo ngược thế trận và thắng lợi. Ngu Chiêu thường ngày biểu hiện không nổi bật, sự bùng phát đột ngột của nàng khiến các đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông nghi ngờ rằng nàng đã sử dụng thủ đoạn không chính đáng. Vì vậy, rất nhiều người cảm thấy bất bình thay cho Diệp Tụng Tâm, vì chiến thắng của Ngu Chiêu không hề quang minh.
Khi nghe Ngu Chiêu nói, mọi người bỗng nhận ra rằng Diệp Tụng Tâm vốn đã yếu ớt, thua trước Ngu Chiêu, một người cùng cấp, có vẻ không có gì kỳ lạ. Sắc mặt Diệp Tụng Tâm thoáng qua vẻ không tự nhiên. Ánh mắt của nàng nhìn về phía Ngu Chiêu có thêm một phần dò xét. Kẻ hiểu rõ mình nhất bao giờ cũng là kẻ thù. Diệp Tụng Tâm đã tốn nhiều công sức để trở thành đệ tử của Độc Nguyệt Phong, thậm chí có thể nói rằng nàng là người hiểu rõ Ngu Chiêu nhất. Ngu Chiêu có vẻ cứng cỏi, nhưng thực ra nội tâm lại yếu đuối và tự ti. Nàng giống như một lá cây trôi nổi không có gốc rễ, luôn cố gắng làm hài lòng người khác, bất chấp tự tôn, cúi đầu cầu xin, chỉ để đổi lấy một chút tình cảm. Đối phó với người như vậy không thể tấn công từ bên ngoài, mà phải từng bước phá vỡ từ những người xung quanh nàng, rồi chỉ cần đẩy nhẹ, đối phương sẽ dễ dàng rơi vào vực thẳm.
Kế hoạch vốn dĩ tiến triển rất suôn sẻ, Diệp Tụng Tâm đã dự đoán phản ứng tiếp theo của Ngu Chiêu, không ngờ Ngu Chiêu lại hành động hoàn toàn ngoài dự đoán. Diệp Tụng Tâm bỗng cảm thấy có chút bất an về việc kế hoạch có thể đã ngoài tầm kiểm soát của mình.
Ở phía bên kia, Ngu Chiêu vẫn tiếp tục.
“Lời xin lỗi chỉ là hời hợt, vì vậy ta quyết định tặng cây Sáo Trúc Tử Vân này cho sư muội, để bày tỏ sự hối lỗi.” Ngu Chiêu nói xong, trong tay nàng xuất hiện một cây sáo trúc màu tím.
Cây sáo trúc mịn màng và tinh tế, trong suốt như ngọc, cho thấy chủ nhân rất yêu quý. Tiếng xì xào vang lên khắp nơi. Mọi người không thể không hướng ánh mắt về phía bên cạnh Diệp Tụng Tâm, nơi có một người tên là Lam Tử Du. Lúc này, trên mặt Lam Tử Du đã không còn nụ cười hờ hững như ban đầu, mà thay vào đó là một gương mặt đen sầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngu Chiêu như muốn phun lửa.
Toàn bộ Ngũ Hành Đạo Tông đều biết, cây Sáo Trúc Tử Vân này là món quà nhập môn mà Lam Tử Du tặng cho Ngu Chiêu. Ngu Chiêu luôn coi cây Sáo Trúc Tử Vân đó như báu vật, không thể rời tay. Đã có đệ tử đùa giỡn yêu cầu cây sáo trúc đó từ Ngu Chiêu, Ngu Chiêu lúc đó đã nổi giận, cho thấy mức độ quan trọng của cây Sáo Trúc Tử Vân đối với nàng. Hôm nay nàng lại công khai tuyên bố sẽ tặng cây Sáo Trúc Tử Vân đó cho Diệp Tụng Tâm? Thật là…
Mọi người suy nghĩ khác nhau, vì Lam Tử Du có mặt ở đây nên chỉ có thể trao đổi ánh mắt với nhau. Có vẻ như sắp có trò hay để xem.
Phương Thành Lãng trong lòng cũng bất an. Mặc dù hắn hài lòng với thái độ nhận lỗi của Ngu Chiêu, nhưng cách xử lý của nàng lại không được đồng tình. Hắn quen biết Lam Tử Du nhiều năm, hiểu rõ tính cách của hắn. Lam Tử Du rất ghen tuông, yêu ghét rõ ràng. Dù là món đồ đã tặng đi, hắn cũng không chấp nhận bất kỳ ai động vào. Ngu Chiêu tặng món quà mà Lam Tử Du đã tặng cho nàng, dù là tặng cho tiểu sư muội, chắc chắn sẽ làm hắn nổi giận. Đây không phải là chuyện tốt.
“Tiểu sư muội…” Phương Thành Lãng định khuyên Ngu Chiêu thu hồi lời nói vừa rồi, nhưng Ngu Chiêu đã không cho hắn cơ hội. Nàng nhìn thẳng vào Lam Tử Du, không nhanh không chậm nói: “Nhị sư huynh, nói cho cùng, cây Sáo Trúc Tử Vân này vẫn là do huynh tặng cho ta, bây giờ ta tặng nó cho tiểu sư muội, huynh sẽ không tiếc chứ?”
Nàng đang khiêu khích! Khiêu khích trắng trợn! Lam Tử Du thở hổn hển, ánh mắt phát ra sự sát khí lạnh lẽo. Ngu Chiêu, Muội dám! Muội dám!
Dù đã quen với sự thù địch của Lam Tử Du, tim của Ngu Chiêu vẫn cảm thấy đau đớn.
“Tiểu sư muội, cái này tặng cho muội.” Ngu Chiêu đưa cây Sáo Trúc Tử Vân cho Diệp Tụng Tâm, đồng thời nhìn nàng mong đợi.
Diệp Tụng Tâm cảm thấy không khí xung quanh nóng hực lên, ánh mắt của Lam Tử Du như thể đã hóa thành dao, chờ đợi nàng chạm tay vào, sẽ bị cắt đứt không thương tiếc. Nàng do dự một lúc, ngập ngừng lắc đầu, “Cái này… đây là tâm ý của nhị sư huynh, ta không thể nhận.”
“Không sao, vừa nãy muội cũng nghe thấy rồi, nhị sư huynh đã đồng ý.” Ngu Chiêu lại cười, “Hơn nữa đây cũng là tâm ý của ta, nếu muội không nhận, có nghĩa là không tha thứ cho ta, sư tỷ sẽ rất đau lòng đấy.”