Chương 3: Công Khai Xin Lỗi
Người dịch : Bạn Quýt

Phương Thành Lãng ngược sáng bước đến, giọng điệu đầy thân thiết và quen thuộc. Ngu Chiêu nheo mắt, trong khoảnh khắc có chút mơ hồ. Người ta vẫn nói "đại huynh như phụ", mà đối với nàng, Phương Thành Lãng luôn đóng vai trò vừa là thầy vừa là cha. Khi Thanh Diễn chân nhân thu nhận nàng làm đệ tử, không lâu sau đã cảm nhận được điều gì đó và vội vã bế quan. Chính Phương Thành Lãng là người đã lấp đầy khoảng trống trong quá trình trưởng thành của nàng, đồng hành cùng nàng lớn lên. Lần đầu tiên nàng dẫn khí vào cơ thể, lần đầu tiên tập viết, lần đầu tiên tu luyện pháp thuật, thậm chí lần đầu tiên trúc cơ, đều có bóng dáng của Phương Thành Lãng. Nếu nàng đối với Thanh Diễn chân nhân là sự kính sợ và tôn trọng, thì đối với Phương Thành Lãng, nàng hoàn toàn dựa dẫm và tin tưởng.

Vì vậy, khi nhận ra ánh mắt của Phương Thành Lãng ngày càng ít chú ý đến mình, Ngu Chiêu bắt đầu sợ hãi. Nàng làm mọi thứ để níu kéo sự quan tâm của hắn. Hắn nói nữ nhân nên ôn nhu, nàng liền ép mình kiềm chế, không còn cười nói thoải mái, không chạy nhảy tinh nghịch. Hắn nói tu hành cần siêng năng không ngừng, nàng liền bớt thời gian để khổ tu. Hắn nói tu sĩ phải tự cường tự lập, nàng liền nén lại khát khao tâm sự, chịu đựng nỗi đau một mình. Nàng cố gắng theo đuổi hình mẫu sư muội hoàn hảo trong mắt hắn, nhưng lại nghe hắn nói với Diệp Tụng Tâm: "Muội như vậy là tốt rồi, giữ vững bản tâm, tự nhiên giản dị."

Thật buồn cười!

Ngu Chiêu chậm rãi đứng dậy, từng bước tiến về phía Phương Thành Lãng đứng trong ánh sáng. Sau đó, nàng lướt qua hắn mà không biểu lộ cảm xúc.

Phương Thành Lãng thoáng sững sờ, nghĩ rằng Ngu Chiêu vẫn đang giận dỗi, lông mày khẽ nhíu lại. Một lát sau, hắn thở dài. Thôi đi, Tiểu Lục còn nhỏ, từ nhỏ đã không có cha mẹ chăm sóc, không hiểu lễ nghĩa là lỗi của hắn. Hắn cũng nên tự kiểm điểm lại.

Lúc này, Ngu Chiêu đã bước ra khỏi địa phận Hắc Ngục. Ánh nắng chói chang làm mắt nàng cay xè, bước chân chậm lại. Nàng nheo mắt xác định phương hướng, rồi cất bước hướng về phía Độc Nguyệt Phong.

Phương Thành Lãng muốn gọi Ngu Chiêu lại, nhưng thấy nàng đi nhanh nên chỉ có thể vội vã đuổi theo.

Không lâu sau, đường nét hùng vĩ của Độc Nguyệt Phong hiện ra trước mắt. Lúc này, một nhóm đông người tụ tập dưới chân núi Độc Lạc Phong, nổi bật nhất là một nam một nữ đứng ở đầu hàng. Nam nhân với đôi mày kiếm mắt sao, phong thần tuấn tú, đôi môi mỏng khẽ nhếch, giữa chân mày toát lên nét tiêu sái không thể tả. Nữ nhân mặc bộ váy dài màu vàng nhạt, tóc tết hai bên, nụ cười như hoa nhưng không che giấu sự yếu đuối.

Ngu Chiêu nhìn thấy hai người, bước chân khựng lại, ánh mắt trầm lặng.

Nhị sư huynh Lam Tử Du. Tiểu sư muội Diệp Tụng Tâm.

Lại gặp mặt rồi.

“Thế nào, đi Hắc Ngục một chuyến, ngay cả người cũng không biết gọi nữa à?” Lam Tử Du khẽ nhướn mày. Lời nói của hắn dẫn đến hàng loạt lời hùa theo đầy ác ý.

“Đúng đấy, chẳng lẽ thành câm rồi sao?”

“Chắc là nàng thấy mất mặt không dám nhìn ai chứ gì!”

“Ai bảo thế! Ngu Chiêu da mặt dày như vậy, làm sao có chuyện xấu hổ! Chắc chắn là giả vờ thôi!”

“…”

“Các huynh đệ đừng nói nữa!” Diệp Tụng Tâm dậm chân ngăn cản mọi người, rồi với vẻ mặt đầy lo lắng hướng về Ngu Chiêu, “Lục sư tỷ, tỷ có khỏe không? Đều tại muội hôm đó không ngăn được sư tôn, hại tỷ bị thương, muội rất buồn.”

Nếu không phải tình thế không thích hợp, Ngu Chiêu thật sự muốn vỗ tay khen ngợi Diệp Tụng Tâm. Màn diễn của nàng ta quả thực tinh tế đến mức hoàn hảo, khó trách các sư huynh của nàng lại bị lừa xoay như chong chóng. Cũng may nhờ có kiếp trước, Ngu Chiêu mới dễ dàng nhìn thấu lớp vỏ bọc giả tạo ấy.

Phương Thành Lãng đi chậm phía sau lập tức biến sắc. Hắn đã quên mất chuyện này! Hôm đó Tiểu Lục đã thổ huyết! Giờ hắn mới nhớ ra sắc mặt của Ngu Chiêu đúng là không tốt, hắn đã sơ suất đến mức không hỏi han gì! Hắn vừa lo lắng, lại vừa trách nàng không biết tự chăm sóc bản thân. Hắn vội vàng bước lên trước, nắm lấy cổ tay của Ngu Chiêu, không kìm được mà thốt lên: “Tiểu sư muội, muội thật là không hiểu chuyện, bị thương sao không nói với đại sư huynh? Bây giờ muội cảm thấy thế nào? Có cần uống thuốc không?”

Trong cơn sốt ruột, hắn đã lỡ gọi Ngu Chiêu bằng danh xưng trước đây. Trước khi Diệp Tụng Tâm xuất hiện, Độc Nguyệt Phong chỉ có một tiểu sư muội, đó là Ngu Chiêu.

Ngón tay của Diệp Tụng Tâm siết chặt, sắc mặt thoáng chốc cứng đờ. Đáng chết, vốn dĩ muốn nhắc lại chuyện Ngu Chiêu bị sư tôn đánh một chưởng, ai ngờ lại tự làm hỏng việc. Xem ra bọn họ vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ Ngu Chiêu. Cũng phải, dù là nuôi một con mèo hay con chó, lâu ngày cũng ít nhiều có tình cảm. Nàng cần phải thêm một chút lửa nữa mới được.

Ngu Chiêu không hề liếc nhìn Phương Thành Lãng, khéo léo gỡ tay hắn ra, rồi quay sang Diệp Tụng Tâm cười nhạt: “Đa tạ sư muội quan tâm, ta vẫn ổn. Thực ra ta còn muốn cảm tạ sư tôn, nhờ một chưởng của sư tôn mà ta hoàn toàn tỉnh ngộ. Những chuyện cũ, như chết đi ngày hôm qua. Từ nay về sau, như sống lại từ hôm nay. Sư tỷ đã nhìn thấu hết rồi.”

Mọi người nhìn nhau khó hiểu. Lời của Ngu Chiêu có ý gì? Nàng thực sự đã buông bỏ?

“Hừ!” Một tiếng cười khẩy phá tan sự im lặng. Lam Tử Du nhếch môi cười mỉa: “Ngươi có thể giác ngộ như vậy, thật đáng mừng. Nếu đã thế, ngươi hãy xin lỗi tiểu sư muội trước mặt mọi người đi, để mọi người thấy quyết tâm của ngươi.”

Lam Tử Du không tin những lời của Ngu Chiêu. Nàng ta tâm cơ thâm trầm, thích giở trò trước mặt và nói xấu sau lưng, tiểu sư muội trước đây bị nàng ta ức hiếp không ít. Hắn muốn nàng ta phải xin lỗi tiểu sư muội trước mặt mọi người, để trút giận thay tiểu sư muội.

“Đúng! Xin lỗi đi! Chúng ta không tin những lời của ngươi, chúng ta chỉ cần ngươi xin lỗi!”

“Xin lỗi, xin lỗi với Diệp sư muội!”

“Xin lỗi! Xin lỗi!”

Tiếng hô vang lên như sóng triều, khuấy động cả không gian. Các đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông không biết chuyện, nghe thấy tiếng liền kéo đến xem. Đám đông ùn ùn kéo đến.

Ngu Chiêu đứng ở trung tâm, cảm nhận ánh mắt nóng rực từ bốn phía, giống như cái ngày nàng chết. Hôm ấy, nàng cuối cùng cũng phát hiện ra bí mật của Diệp Tụng Tâm. Nàng vẫn luôn thắc mắc tại sao Diệp Tụng Tâm chỉ có tư chất tam linh căn bình thường mà lại tu luyện nhanh chóng khác thường, chưa đầy trăm tuổi đã đạt đến Hóa Thần, trở thành tu sĩ Hóa Thần trẻ nhất của Ngũ Hành Đạo Tông. Thì ra Diệp Tụng Tâm đã giao dịch với tà ma, có thể nuốt chửng vận khí để tăng cường sức mạnh. Sư tôn, sư huynh của nàng, thậm chí tất cả những tu sĩ thiên tài trên đại lục Thiên Nguyên đều là vật tế của nàng ta.

Ngu Chiêu tưởng rằng khi vạch trần sự thật, mọi người sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của Diệp Tụng Tâm. Nhưng kết cục lại không như nàng mong đợi. Không ai chịu tin nàng, đều cho rằng nàng vu khống hãm hại Diệp Tụng Tâm. Tam sư huynh Tô Minh còn la lên rằng, dù lời nàng nói là thật, hắn cũng sẵn sàng để tiểu sư muội nuốt lấy vận khí của mình. Hắn còn nói nàng độc ác, không bằng một ngón chân của tiểu sư muội. Cuối cùng, nàng chết dưới kiếm của sư tôn với lý do "thanh lý môn hộ". Sau khi chết, thi thể nàng bị những kẻ ủng hộ Diệp Tụng Tâm phanh thây, không để lại một mảnh toàn thây.

Hôm đó, Diệp Tụng Tâm cũng đứng yên giữa đám đông như thế này, với dáng vẻ thương cảm từ bi, như thể kết cục của Ngu Chiêu là do nàng tự chuốc lấy.

Ngu Chiêu cười khẩy. Xin lỗi? Đương nhiên là phải xin lỗi. Nàng sẽ đưa Diệp Tụng Tâm lên thần đài, rồi tận mắt chứng kiến những kẻ ủng hộ nàng ta từ thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) rơi xuống thành bùn đất dưới chân!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play