Editor: Bamboo

"Không nghĩ tới Hội trưởng sẽ về vào lúc này, xin lỗi, lần sau em không..." Ánh mắt Thẩm Thuần nhìn thoáng qua đôi mắt hơi dao động của Tạ Bách Viễn.

Có thể bị bẻ cong, tuyệt đối không phải là trai thẳng tăm tắp. Tính hướng là bẩm sinh, có lẽ có vài người khi còn bé bị ảnh hưởng bởi quan niệm nào đó, sẽ có xu hướng tính dục không giống với phần lớn người bình thường. Nhưng nếu đã là thẳng thì chắc chắn không bẻ cong được.

Mặc kệ ở thế giới gốc, Tạ Bách Viễn bởi vì cảm động hay nguyên nhân gì khác mà chấp nhận Hứa Trạch, điều này cũng đủ chứng minh anh là gay.

Nếu như phán đoán ban đầu không đủ để chứng minh, thì cảnh tượng trước mắt này đã đủ chứng minh điều đó.

Trai thẳng với nhau đừng nói là chỉ mặc mỗi quần đùi chạy loạn khắp hành lang, có đôi khi lúc chơi bóng vì nóng mà cởϊ áσ cũng không ít, kề vai sát cánh với nhau, chẳng bao giờ có cảm giác ngượng ngùng. Bởi vì đối phương lộ ngực mà xấu hổ như này, thật sự là so với ghim kẹp giấy còn cong hơn.

Trong tuyến thế giới gốc, cho dù Tạ Bách Viễn hẹn hò với Hứa Trạch, nhưng vẫn trải qua cuộc sống giống như đại sư khổ hạnh, động tác thân mật nhất hình như chỉ đến mức nắm tay. Bởi vì tính tình trời sinh lạnh lùng của anh, Hứa Trạch cũng không dám tùy tiện thân mật.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân tạo thành việc Hứa Trạch không có cảm giác an toàn, nhưng xem tình hình bây giờ.

Thực sắc tính dã*, ngay cả Hội trưởng Tạ cũng không thoát khỏi bản tính này.

(Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người)

Nhưng không nghĩ rằng anh vậy mà có chút ngây thơ.

Thẩm Thuần cũng không tự cao cho rằng Tạ Bách Viễn thích hắn, phản ứng hiện tại của Tạ Bách Viễn cũng chỉ như khi thẳng nam nhìn thấy cô gái đẹp mà thôi, tuy có sự để ý nhưng cùng lắm cũng chỉ nhìn ngắm nhiều hơn chút.

Khóe mắt Tạ Bách Viễn có thể nhìn thấy được hành động của Thẩm Thuần, ngay khi hắn mặc xong áo thun vào, anh vô thức thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không cần”

Tạ Bách Viễn khom lưng nhặt chìa khóa, đóng cửa lại rồi trở về vị trí bàn học của mình, đưa lưng về phía Thẩm Thuần, eo lưng anh vẫn cứ theo bản năng dựng thẳng tắp.

Máy tính được mở lên, những phương án và các kế hoạch mở họp đều xuất hiện trên màn hình. Nếu là trước kia Tạ Bách Viễn có lẽ đã nhanh chóng xử lý chúng, nhưng hiện tại tuy tay anh đang để trên bàn bàn phím, suy nghĩ lại đã bay đến địa phương khác rồi.

Thẩm Thuần rất đẹp, đây là điều mà mọi người đều biết, Tạ Bách Viễn cũng biết điều này nhưng trước đó anh không để tâm lắm.

Anh đã từng gặp không ít chàng trai có vẻ bề ngoài xuất sắc, mặc dù không bằng Thẩm Thuần, nhưng hầu hết những người anh từng gặp đều thích con gái.

Xã hội đang ngày càng mở ra, tình yêu đồng tính cũng không ngừng được duy trì và khẳng định. Thế hệ người trẻ tuổi hiện nay càng thêm hưởng ứng xã hội văn hóa tiến bộ cùng phát triển, ngày càng có nhiều sự đồng tình và lý giải hơn. Thế nhưng, người đồng tính luyến ái cũng chỉ chiếm số ít.

Mà Tạ Bách Viễn cũng thuộc về quần thể số ít này, anh thích con trai.

Cũng đã từng có con trai tỏ tình với anh, nguyên nhân anh từ chối không phải là sợ bị bại lộ tính hướng, mà là vì chuyện như cảm tình không thể có sự miễn cưỡng. Tuy anh thích con trai nhưng điều đó không có nghĩa là bất cứ con trai nào anh cũng thích.

Anh không để ý Thầm Thuần cũng không phải vì anh không thưởng thức hắn. Vẻ bề ngoài của Thẩm Thuần vượt qua mong muốn của Tạ Bách Viễn đối với bạn lữ tương lai. Hắn thật sự quá đẹp, nói không có chỗ để chê cũng không quá. Nhưng Thẩm Thuần có lẽ thích con gái.

Ở giới này, bẻ cong trai thẳng là chuyện vô đạo đức.

Cho dù có câu nói nếu thẳng thật thì sẽ không cong, nhưng vẫn có một nhóm người đều có thể thích cả hai giới mà không tự nhận biết được. Nếu không được dẫn đường có lẽ họ cũng không bao giờ nhận ra. Lẽ ra họ có thể sống cuộc sống như bao người khác, lại bị mạnh mẽ dẫn dắt vào con đường có thể bị người đời phê bình này, Tạ Bách Viễn cảm thấy việc đó là không đạo đức.

Ngoại hình hợp mắt nhưng lại là thẳng nam. Đây cũng là lý do Tạ Bách Viễn lựa chọn phương thức ở chung lãnh đạm như thế này với Thẩm Thuần.

Nhưng anh thật sự đã đánh giá thấp độ hấp dẫn của Thẩm Thuần đối với mình. Cho dù ánh mắt anh vẫn đang dừng trên màn hình máy tính, nhưng trong đầu Tạ Bách Viễn vẫn cứ hiện lên hình ảnh kinh diễm hồi nãy. Giọt nước từ sợi tóc nhỏ giọt rơi xuống xương quai xanh xinh đẹp, lại từ đó uốn lượn chảy dần xuống…

Tiếng tim đập có chút to, ngay cả yết hầu của anh giờ này cũng có chút khô khốc.

Trước đó vốn anh vẫn đang vừa lòng đối với bạn cùng phòng mới này, nhưng hiện tại lại bắt đầu có chút không vừa lòng.

Ngón tay Tạ Bách Viễn vô thức nhấn bàn phím, suy nghĩ anh hỗn loạn, cho đến khi thân thể từ phía sau mang theo hơi nước sát lại gần. Trong nháy mắt đầu óc anh trống trơn, trái tim vang lên liên lồi.

“Hội trưởng, tài liệu này anh không dùng nữa à?” Thẩm Thuần cúi người, tay chống lên bàn chỗ ngay cạnh Tạ Bách Viễn. Hắn cúi đầu nhìn tài liệu trên máy tính của anh hỏi.

Tạ Bách Viễn hoàn hồn, đôi mắt trừng to nhìn những dòng chữ bị anh xóa đi trong vô thức.

Đây là phương án mà ban Tổ chức nộp lên, là bản cuối cùng, đương nhiên còn phải cần. Các mục chi phí bên trong đều vô cùng chi tiết, mà anh lại đã xóa bớt vài mục, nhưng may mắn là còn chưa lưu, có thể khôi phục được.

Hô hấp ấm áp mang theo hơi nước nhẹ lay động lông tơ trên tai, đôi tai Tạ Bách Viễn khẽ nhúc nhích, anh nắm chặt con chuột nói: “Đây là phương án đã sửa chữa, làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là thấy Hội trưởng vẫn luôn xóa nên lại nhìn thử.” Ánh mắt Thẩm Thuần đảo qua tai Tạ Bách Viễn, hắn đứng dậy tiếp tục tùy tay dùng khăn lông lau tóc.

Để lại Tạ Bách Viễn hơi nhấp môi nhìn màn hình, anh mang theo chút chột dạ phủi nhẹ hơi lạnh trên bả vai.

“À Hội trưởng…” Thẩm Thuần như nhớ tới điều gì tiếp tục mở miệng nói.

Một tiếng này làm Tạ Bách Viễn theo bản năng buông ra những ngón tay đang nhẹ vân vê, ngồi nghiêm chỉnh hỏi: “Chuyện gì?”

“Em muốn hỏi một chút lúc Hội sinh viên phỏng vấn cần chú ý những cái gì không?” Thầm Thuần đem khăn lông treo lên, thuận tay vuốt vuốt tóc, “Lần đầu tiên gia nhập đoàn thể kiểu này nên có chút khẩn trương, muốn học hỏi một chút kinh nghiệm từ anh.”

Với trạng thái hiện tại của Thẩm Thuẩn, Tạ Bách Viễn không nhìn thấy một chút cái gì gọi là căng thẳng, ngược lại chính anh mới là… Tĩnh tâm, Thẩm Thuần như vậy không thích hợp để yêu đương, không nói đến chuyện tính hướng, những mặt khác bọn họ cũng không thích hợp.

“Cứ như trạng thái lúc cậu diễn thuyết là được, không cần khẩn trương.” Tạ Bách Viễn lạnh giọng nói.

“Hôm diễn thuyết là do có bản thảo sẵn, nhưng phỏng vấn lại là ứng biến tại chỗ. Hội trưởng, chúng ta có duyên ở cùng một phòng ký túc xá, anh có thể tiết lộ một số câu hỏi cho em được không?”

Hắn nhỏ hơn Tạ Bách Viễn hai tuổi, lúc nói chuyện lại mang theo ba phần ý cười, lại cố ý nhẹ giọng càng giống như là đang làm nũng. Những người bên cạnh đều khó từ chối thỉnh cầu của hắn.

Tiết lộ trước cũng không phải không được, mỗi năm cũng chỉ có nhiêu câu hỏi đó, cái quan trọng là năng lực cá nhân và khả năng ứng biến. Từ hôm diễn thuyết của Thẩm Thuần, ban Văn Nghệ và ban Đối ngoại cũng đã theo dõi hắn. Chỉ chờ Thầm Thuần nộp đơn vào là kéo người về liền.

“Cậu tưởng vào ban nào?” Tạ Bách Viễn hỏi.

“Ban Tổ Chức.” Thẩm Thuần nói.

Hứa Trạch cũng sẽ vào ban Tổ chức, nhưng Thẩm Thuần vào ban Tổ chức không phải vì theo dõi hai người, mà chỉ là mấy việc như tổ chức kế hoạch thế này tương đối nhẹ nhàng mà thôi.

Tạ Bách Viễn: “... Sao lại muốn gia nhập ban này?”

“Em tương đối thích làm việc yên tĩnh.” Thẩm Thuần cưới nói.

Ban Văn nghệ với ban Đối ngoại đúng thật là thoạt nhìn không quá an tĩnh, tính tình của chàng trai này vậy mà không giống trong tưởng tượng của anh. Tạ Bách Viễn trong lòng suy nghĩ, ngữ khí cũng lạnh nhạt hơn: “Chuẩn bị cho tốt là được, nếu tôi tiết lộ đề thì đối với những người khác là không công bằng.”

Lời nói thật sự là máu lạnh vô tình, một chút mặt mũi cũng không màng.

Thẩm Thuần bị từ chối cũng không xấu hổ: “Cũng đúng, Hội trưởng có chức trách của riêng mình, vậy em chỉ có thể tự chuẩn bị thật tốt.”

“Ừm.” Tạ Bách Viễn không nhìn ra được một chút tức giận nào trên khuôn mặt Thẩm Thuần, trong lòng anh lại tự nhiên có chút áy náy, “Thật sự không muốn vào ban Văn nghệ à?”

“Hội trưởng muốn em vào ban Văn nghệ sao?” Thẩm Thuần hỏi.

“Không có.” Tạ Bách Viễn phủ định

Sự thật giống như Tạ Bách Viễn nghĩ, Thẩm Thuần gia nhập Hội sinh viên mà không tốn chút sức lực nào cả. Năng lực ứng biến và tổ chức của hắn làm cho mấy anh chị phỏng vấn trực tiếp thông qua.

“Hoan nghênh cậu gia nhập ban Tổ chức.” Trưởng ban Tổ chức cười vươn tay về phía Thẩm Thuần nói.

“Cảm ơn ban trưởng.” Thẩm Thuần cũng đứng dậy bắt tay lại.

Kết quả phỏng vấn được xác định, Thẩm Thuần từ phòng phỏng vấn đi ra, đàn chị ngay cửa vẫn còn đang đọc tên: “Số 75 tiến vào phỏng vấn.”

Thẩm Thuần đi ngang qua đám người trên hành lang, thực tự nhiên nghiêng người nhường đường cho người đang đi tới.

“Cảm ơn.” Hứa Trạch hơi khom lưng tỏ vẻ cảm ơn, ngẩng đầu lên xem là ai thì ngay lập tức sửng sốt một chút.

Thẩm Thuần, nhân vật nổi tiếng của khóa tân sinh viên, cho dù là kiểu người không để ý đến chuyện bên ngoài lắm như Hứa Trạch cũng vẫn luôn có thể ở một số nơi nghe thấy đại danh của Thẩm Thuần.

Đại diện cho tân sinh viên, lớn lên đẹp, nhà giàu, cách nói năng lịch sự, lại hòa đồng giúp đỡ mọi người.

Trong nhiều sự khen ngợi như thế, vị bạn học này gần như có thể sánh vai với Tạ Bách Viễn.

Lúc diễn thuyết Hứa Trạch cũng đã gặp qua Thẩm Thuần. Thân hình cao lớn và bộ dáng tuấn mỹ của hắn thật sự vô cùng thích hợp đứng ở ánh đèn sân khấu, giống như rất nhiều người đã nói, hắn không chút nào thua kém Tạ Bách Viễn cả.

Sau đó cậu ta cũng đã chứng kiến tận mắt sức ảnh hưởng của Thẩm Thuần. Trong lớp học, Thẩm Thuần luôn được các bạn học vây quanh, có người vì mến mộ, có người vì tạo mối quan hệ. Hắn giống như trời sinh đã cao không thể với tới.

Hứa Trạch cho rằng mình không bao giờ có cơ hội cùng người như thế nói chuyện. Cho dù bọn họ cùng đỗ Đại học A, nhưng giữa thủ khoa và xếp bét như cách biệt một trời. Khi đối mặt với Thẩm Thuần, cảm giác tự ti lại nổi bùng lên trong lòng cậu ta.

Không nghĩ rằng sẽ có ngày cậu ta tình cờ gặp được Thẩm Thuần, được hắn nhường đường. Sự khinh thường trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.

“Cảm ơn.” Hứa Trạch lại lần nữa nhỏ giọng nói.

“Không có gì, cậu nhanh vào đi.” Thẩm Thuần nhắc nhở.

Hứa Trạch gật đầu một cái, khẩn trương sửa sang lại cổ áo sơ mi, chào hỏi đàn chị ngay cửa rồi bước vào phòng phỏng vấn.

Tầm mắt Thẩm Thuần cũng từ trên người Hứa Trạch thu trở về. Sau đó mang theo tươi cười rời đi.

Đại học là một xã hội thu nhỏ, chỉ là nhiều người còn chưa ý thức được điều này. Thành tích của Hứa Trạch không tính là ưu tú, nhưng khi đối mặt với cuộc phỏng vấn nhỏ như cấp đoàn thể này, cậu ta vẫn cứ mặc áo sơ mi và quần tây, thoạt nhìn như là quá nghiêm trang, tuy nhiên người phỏng vấn sẽ thích sự nghiêm trang này của cậu ta.

Nghiêm trang nghĩa là coi trọng, hơn nữa trang phục nghiêm túc sẽ làm người phỏng vấn có ấn tượng tốt.

Thẩm Thuần trước kia cũng không hiểu với tính cách và thành tích như vậy sao Hứa Trạch có thể gia nhập Hội sinh viên được. Hiện tại hắn cũng đã hiểu rõ, so với các sinh viên khác ăn mặc thoải mái, trang phục nghiêm trang của cậu ta thể hiện cho sự coi trọng đối với lần phỏng vấn này.

Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị, lời này nói cũng không sai.

Chẳng qua trong thời tiết nóng nực như thế này, mặc áo sơ mi dài tay cũng quá nóng nực rồi.

Thẩm Thuần nới lỏng cổ áo, cởi bỏ hai nút trên cùng, tùy tay phất phất cổ áo. Bất chợt hắn nghe được âm thanh chụp ảnh truyền tới.

Thẩm Thuần nhìn qua, bạn nữ đang chụp lén kia luống cuống tay chân, mặt đỏ tai hồng cất điện thoại nói: “Thật xin lỗi…”

“Lấy di động ra.” Thẩm Thuần đi tới, trên cao nhìn xuống hai bạn nữ đang khẩn trương nói.

“Thật xin lỗi, bọn tôi không phải…” Cô gái xấu hổ cầm điện thoại đưa tới nói, “Bây giờ bọn tôi xóa liền.”

Chụp lén mà quên tắt âm thanh thật sự là việc vô cùng xấu hổ, sao cô ta lại quên tắt cơ chứ.

Thẩm Thuẩn lấy điện thoại nhìn mấy tấm hình, bởi vì đưa lưng về phía điện thoại nên phẩn mặt cũng không được chụp rõ nét, chỉ nhìn được bóng dáng mà thôi.

“Xóa làm gì? Nếu muốn chụp thì nói trực tiếp với tôi không phải càng tốt hơn à.” Thẩm Thuần hơi hạ người xuống, đứng phía trước cô gái ấn nút chụp ảnh, chụp xong hắn trả điện thoại lại, “Cầm lấy, lần sau không cần tùy tiện đưa điện thoại của mình cho người lạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play