Editor: Bamboo
Bức ảnh có bối cảnh là bóng râm, bộ dáng của chàng trai được ghi lại rõ ràng, cho dù hắn đứng ở phía trước, khuôn mặt bị phóng to, nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng chút nào đến bề ngoài xuất sắc của hắn.
“À, ờ.” Cô gái ngơ ngác nhận lại điện thoại, nét ửng đỏ trên mặt càng lan rộng, “Cảm ơn.”
“Tôi đi trước,” Thẩm Thuần vẫy tay, theo bóng cây rời đi.
“Cậu ấy như này cũng quá đẹp trai đó!” Cô gái thấp giọng thét chói tai.
“Tớ nhìn thử tớ có vô khung hình hay không, đây chính là camera thường đó, sao lại đẹp như này!!” Cô bạn bên cạnh kích động nói, “Gửi hình cho tớ đi, nhanh lên, tớ muốn in ảnh dán đầu giường.”
“Thật không nghĩ tới cậu ấy lại tốt tính như thế.” Cô gái ngắm nghía ảnh chụp nói, “Tớ không nỡ đăng lên diễn đàn.”
“Tớ cũng thế…”
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, đồng thời quyết định, quyết đoán đem ảnh chụp cũ xóa bỏ, lấy ảnh chụp mới tiến hành mã hóa lưu trữ.
Nhưng cho dù các cô lựa chọn che giấu, nhưng ảnh in ra vẫn bị đăng lên diễn đàn, làm cho độ nổi tiếng của Thẩm Thuần lại tăng cao.
“Hội trưởng, sao cậu ấy lại gia nhập ban Tổ chức cơ chứ…” Đổ Tân chiếm cứ ghế dựa của Tạ Bách Viễn, mệt mỏi nằm liệt nói, “Tài nguyên tốt như thế, gia nhập ban Tổ chức không phải là lãng phí lắm sao!”
“Năng lực tổ chức của cậu ấy cũng rất mạnh, là Lục Đào chính mình tuyển.” Tạ Bách Viễn ngồi trên giường nói.
“Lục Đào hiện tại đang rất đắc ý, chỉ có tôi là đau lòng. Nếu cậu ấy gia nhập ban Văn nghệ, tiết kiệm được cả khối tiền tuyên truyền ấy chứ.” Đỗ Tân vô cùng đau đớn nói.
“Tuyên truyền không nhất định chỉ dựa vào vẻ đẹp.” Tạ Bách Viễn nói.
“Tuy nói như vậy cũng không sai, nhưng cậu có biết lớp tân sinh viên lần này có bao nhiêu người là vì cậu mà đến không.” Đổ Tân thở dài nói, “Mấy người như các cậu ấy, không một ai là hiểu rõ sắc đẹp của mình có bao nhiêu sức ảnh hưởng cả!”
“Tôi có thể phối hợp tuyên truyền.” Tạ Bách Viễn bình tĩnh nói.
“Hội trưởng, tuy cậu cũng rất được hoan nghênh, nhưng mà…” Đỗ Tân bắt gặp ánh mắt nhìn qua của Tạ Bách Viễn, cười mỉa nói, “Nhưng là á, nay đã khác xưa, độ nổi tiếng của Thẩm Thuần đã vượt qua cậu rồi, khụ, cậu nghĩ đi, hai nam thần cùng nhau tuyên truyền, hiệu quả chắc chắn một cộng một lớn hơn hai.”
Tạ Bách Viễn im lặng, anh biết nhân duyên của Thẩm Thuần cực tốt. Người tới ký túc xá tìm anh đều là vì công việc, nhưng tìm Thẩm Thuần lại không như vậy. Nhân mạch của hắn thật sự rộng nhưng nói vượt qua anh thì cũng quá nhanh rồi.
“Tôi không lừa cậu đâu, bài viết về Thẩm Thuần vẫn còn đang treo trên trang đầu ở diễn đàn đó!” Đỗ Tân móc di động mở diễn đàn cho Tạ Bách Viễn xem.
Bài viết rất bắt mắt, nổi bật nhất là tấm ảnh chụp cận mặt của Thẩm Thuần, chỉ là khuôn mặt của hai bạn nữ bên cạnh bị xóa đi.
Mà phía dưới bình luận lại là vô số tấm hình ghép mặt mình vào hai chỗ trống kia.
“Thật hâm mộ cô gái hôm bữa được chụp ảnh cùng Thầm Thuần, chuyện này hạnh phúc cỡ nào cơ chứ.”
“Người đứng bên cạnh Thẩm Thuần chính là tôi, cảm ơn.”
“Rốt cuộc đe dọa, dụ dỗ như thế nào mới làm đàn em đáng yêu của chúng ta chụp ảnh nóng như vậy cơ chứ?! Thật là thói đời ngày nay, nhân tâm xấu xí!”
“Ảnh nóng?” Tạ Bách Viễn nhìn đến bình luận này thì nghi hoặc.
“Thì cũng do Thẩm Thuần không cài hết nút áo đó, cậu cũng biết dáng người đàn em nhỏ rất tốt mà, lộ chút xíu thịt thôi cũng đủ làm người khác thèm, nhưng theo tôi nghĩ thì cậu ấy đơn giản chỉ cảm thấy nóng nên mới cởi mà thôi.” Đỗ Tân nói, “Năng lực bổ não của mấy người đó là vô hạn, Hội trưởng không cần để ý làm gì đâu.”
“Ừm.” Tầm mắt Tạ Bách Viễn dừng lại nơi cổ áo kia, trong đầu tự nhiên lại nghĩ đến tình cảnh ngày đó, vội tay lấy điều khiển hạ thấp thêm hai độ.
Đỗ Tân bị gió lạnh thổi tới, chà xát cánh tay nói: “Hội trưởng, lạnh quá rồi đó.”
“Tôi nóng.” Tạ Bách Viễn nói.
Đỗ Tân: “...”
Lướt xuống dưới nữa, các bình luận cũng tương tự như trên, hơn cả ngàn bình luận. Mà trong này chưa chắc toàn người của Đại học A, những bình luận từ trường khác hoặc muốn thi vào Đại học A đều không ít.
Tạ Bách Viễn không chú ý vào những bình luận kia, anh nhìn chằm chằm một cái bình luận đăng lên ảnh gốc. Trên ảnh, hai cô gái trông cũng không xấu nhưng chỉ được xem là thanh tú. Trên mặt mang theo vẻ mờ mịt và ngượng ngùng, ánh mắt đều dừng lại trên người Thẩm Thuần.
“Cậu ấy vì sao lại muốn chụp ảnh cùng hai cô gái này.” Tạ Bách Viễn hỏi.
“Nghe nói là hai cô gái này chụp lén, sau đó cậu ấy trực tiếp đi tới nói chụp lén thì vui vẻ gì chứ, chụp cùng nhau không phải càng vui hơn sao.” Đỗ Tân nói.
Tạ Bách Viễn nhìn qua, Đỗ Tân nhún vai nói: “Chính là ý như thế, tôi cũng không rõ lời gốc là sao, dù sao cậu ấy hiện tại rất nổi tiếng, Hội trưởng, cậu nói sao cậu ấy lại gia nhập ban Tổ chức cơ chứ, bề ngoài tốt như thế…”
Tạ Bách Viễn cúi đầu nhìn bức ảnh kia, ánh mắt ngừng lại trên đôi môi cười nhẹ của Thẩm Thuần, suy nghĩ bay xa.
Người này thật sự quá rêu rao, hơn nữa rõ ràng là thích con gái.
“Hội trưởng, cậu có đang nghe tôi nói không thế, Hội trưởng, Hội trưởng, Tạ Bách Viễn…” Đỗ Tân gọi.
“Ừm, cậu muốn cướp người thì đi tìm Lục Đào mà cướp, tôi giúp không được cái này.” Tạ Bách Viễn đưa điện thoại cho trả lại cho cậu ta rồi nói.
“Ý của tôi là cậu cùng Thẩm Thuần thương lượng một chút.” Đỗ Tân lấy lòng cười nói.
“Tôi với cậu ấy không thân.” Tạ Bách Viễn không chút do dự từ chối.
Cũng đúng lúc này, cửa ký túc xá bị đẩy vào, Thầm Thuần cầm tập tài liệu cười nói: “Quấy rầy rồi, không nghĩ tới giờ này Hội trưởng cũng ở ký túc xá, hai người cứ nói chuyện…”
“Không có việc gì, không có việc gì, toàn là việc nhỏ không à, tôi chỉ tới đây đi tán gẫu chút thôi.” Đỗ Tân vội vàng ngăn cản nói, “Mau vào đi, bên ngoài nóng lắm.”
“Được.” Thẩm Thuần đứng ngay cửa đổi giày, sau đó đem tài liệu đặt trên bàn sách.
Tạ Bách Viễn hơi căng thẳng, không biết Thẩm Thuần có nghe được câu nói vừa nãy của anh hay không, hiện tại cũng không tiện mở miệng để hỏi.
Đỗ Tân lại vẫn cứ tự quen thuộc như cũ, nhìn Thẩm Thuần ngồi xuống hỏi: “Thẩm Thuần, cậu đang bận chuyện gì thế?”
“Một cái kế hoạch của bên ban Tổ chức thôi.” Thẩm Thuần nói.
“Đã làm xong rồi à?” Đỗ Tân hỏi.
“Vâng, cũng sắp xong rồi.” Thẩm Thuần trả lời.
Tròng mắt Đỗ Tân xoay chuyển, có thâm ý nói: “Nộp lên cho ban trưởng của cậu à, cậu vừa vặn ở cùng phòng với Hội trưởng, có thể nhờ cậu ấy xem thử dùm, mắc công sửa đi sửa lại nhiều lần.”
Tạ Bách Viễn trừng mắt cảnh cáo nhìn Đỗ Tân, nhưng người có thể trở thành bạn tốt với Tạ Bách Viễn như Đỗ Tân mà nói thì cậu ta đã miễn dịch từ lâu rồi.
“Có thể không, Hội trưởng? Có quá phiền toái hay không?” Thẩm Thuần nhìn về phía Tạ Bách Viễn hỏi.
“Không phiền.” Tạ Bách Viễn nói.
Thẩm Thuần đưa tập tài liệu cho Tạ Bách Viễn, từng trang giấy được lật qua. Đỗ Tân cũng ghé lại gần nhìn xem, nhẹ cảm thán một chút: “Viết thật không tồi.”
Cậu ta ngẩn đầu nhìn Thẩm Thuần nói: “Cậu trước kia từng có kinh nghiệm lập kế hoạch tổ chức à?”
“Cũng xem như là có.” Thẩm Thuần khiêm tốn nói.
Kế hoạch tổ chức chiến tranh chắc cũng được xem là kế hoạch tổ chức.
“Không có chỗ nào cần phải sửa cả, cứ nộp lên là được, Lục Đào sẽ vừa lòng với kế hoạch này.” Tạ Bách Viễn đem tài liệu đưa trở về.
Tạ Bách Viễn xem xong kế hoạch của Thẩm Thuần, vị đàn em này thật sự khác biệt rất lớn so với những người cùng trang lứa. Đại đa số tân sinh viên bây giờ vẫn còn đang trong thời kỳ mê mang, cậu ta lại đã nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh mới, trừ bỏ việc học trên lớp, các hạng mục thi đua khác đều đang chuẩn bị.
Tạ Bách Viễn chỉ tình cờ nhìn màn máy tính hắn một lần, thấy được trên màn hình mở ra vô số cửa sổ tư liệu, liếc một cái thôi mà đã hoa mắt. Nhiều việc như thế nhưng bản kế hoạch này lại vô cùng tốt, không có một chỗ sai sót.
Thẩm Thuần thật sự rất ưu tú.
Đỗ Tân thở dài một hơi nói: “Xem ra thật sự không có lý do gì để kéo cậu đến ban Văn nghệ rồi.”
Người ta có sắc, nhưng không chỉ có sắc mà năng lực cũng rất xuất chúng. Lục Đào khó khăn lắm mới gặp được hạt giống tốt như thế, chắc chắn dùng hết sức lực để giữ được người.
“Đàn anh Đỗ, đều là người của Hội sinh viên, nếu ban Văn nghệ bên kia thiếu nhân lực, cần em giúp gì thì cứ việc nói.” Thẩm Thuần nói.
“Thật à?!” Đôi mắt Đỗ Tân sáng rực, mặt mày buồn bã trong nháy mắt đã bừng sáng lên, “Tôi sẽ nhớ kỹ lời này của cậu, đến lúc đó không được phép chạy đâu đấy.”
“Sẽ không.” Thẩm Thuần nói.
Tham gia nhiều chức vị ở Đại học cũng làm lý lịch càng đẹp. Nếu hắn đã làm thì phải làm tốt nhất, huống hồ đây cũng không phải việc lớn gì.
“Tôi chính là thưởng thức cậu như vậy đấy, hôm nay tôi cao hứng, đi ăn một bữa với nhau không?” Đỗ Tân khoác vai Thẩm Thuần nói, “Tôi mời.”
“Được đó, vậy cảm ơn đàn anh.” Thẩm Thuần cười nói.
“Đừng khách khí, người một nhà cả mà.” Đỗ Tân nhìn về phía Tạ Bách Viễn bên kia, “Bách Viễn có đi cùng luôn không?”
“Không đâu.” Tạ Bách Viễn nói.
“Cùng đi đi Hội trưởng, vừa vặn chúng ta cũng quen thân một chút.” Thẩm Thuần cười nói.
Tạ Bách Viễn: “...”
Hắn quả nhiên nghe thấy.
Sau lưng nói xấu người ta cũng không tốt lắm, cuối cùng Tạ Bách Viễn cũng đáp ứng đi ăn chung. Đỗ Tân lại kêu thêm mấy người bạn, một đám chàng trai thu hút ánh nhìn xuất phát.
Đỗ Tận nhiệt tình, cả đoạn đường đều giới thiệu Thẩm Thuần cho những người khác. Thẩm Thuần vui vẻ tiếp lấy, mặc dù hắn nói không nhiều nhưng lại làm mấy người kia đều cảm thấy thực thoải mái. Trong ngắn ngủi cũng đã kêu anh gọi em.
“Hội trưởng, tôi còn chưa lên cấp, chút về đánh mấy trận chung không?” Lạc Xán nói.
“Được.” Tạ Bách Viễn trả lời.
“Ê, thêm tôi nữa, thêm tôi với.” Một chàng trai khác chen vào.
“Không thể nặng bên này nhẹ bên kia được, mấy cậu cứ ôm đùi Hội trưởng không chịu thả làm sao mà đưuọc.” Đỗ Tân hét lên, “Phải thêm tôi nữa mới đúng, đàn em Thẩm có muốn chơi cùng không?”
“Có thể không?” Thẩm Thuần hỏi.
“Đương nhiên là được rồi.” Lạc Xán cười nói, “Chơi gà cũng không sao cả, Hội trưởng nhà chúng ta một kéo bốn cũng sẽ không thua.”
“Vậy vất vả Hội trưởng rồi.” Thẩm Thuần cười nói.
Tạ Bách Viễn ừ một tiếng: “Không có việc gì.”
Một đám người cười đùa náo nhiệt, không nói Tạ Bách Viễn với Thẩm Thuần. Chỉ tính mấy người Đỗ Tân cũng đủ thu hút sự chú ý của nhiều người. Lúc Hứa Tạch mở cửa nhìn thấy vài người đi ngang qua, theo bản năng lui về phía trong một bước.
“Cậu có đi ra không hả, nếu không thì đóng cửa lại đi, khí lạnh đều bị tỏa ra hết rồi kìa.” Bạn cùng phòng của Hứa Trạch nói.
“Đi liền đây.” Hứa Trạch bưng thau, nhìn Tạ Bách Viễn đi ngang qua, ngón tay nắm chặt, lại trong đám người đó nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Thuần.
Đỗ Tân, ban trưởng ban Văn nghệ, Lạc Xán, ban trưởng ban Tuyên truyền, còn có mấy người tiểu tổ trưởng Hứa Trạch đã từng gặp ở Hội sinh viên.
Cậu ta ngượng ngùng mở miệng chào hỏi, Thẩm Thuần thân với bọn họ như vậy à?
Đồng dạng là tân sinh viên, khoảng cách giữa bọn họ đúng thật là một trời một vực.
“Đã nói đóng cửa lại rồi mà cứ dong dong dài dài thế không biết.” Bạn cùng phòng phía sau nói thầm, “Ba câu cũng chưa đánh được một cái thí, không biết sao thi đậu được trường này cơ chứ.”
Hứa Tạch thở dài một hơi, yên lặng đóng cửa lại.