Chuyên nghiệp cắt dây tơ hồng

Chương 4: Nam thần vườn trường lạnh lùng (4)


3 tuần


Editor: Bamboo

Bài diễn thuyết Thẩm Thuần rất thành công, ít nhất lúc xuống sân khấu tiếng vỗ tay vẫn liên tục không ngớt.

"Diễn thuyết tốt lắm." Đàn chị đứng ở một bên ánh mắt tỏa sáng nhìn Thẩm Thuần nói.

"Thật ra em vẫn có hơi căng thẳng, may là không mắc lỗi." Thẩm Thuần gấp bản thảo diễn thuyết lại bỏ vào túi.

"Không nhận ra đấy." Đàn chị cười nói: “Thời tiết nóng quá, em mau ra phía sau thay quần áo đi.”

"Vâng." Thẩm Thuần đáp lời.

Tạ Bách Viễn đã thay trang phục thường ngày đứng ở bên cạnh, mặc dù anh cũng không xem hết toàn bộ, nhưng từ trạng thái bình tĩnh tự nhiên của hắn, có thể nhận ra người này không hề có một cái gì gọi là căng thẳng cả.

Đỗ Tân nói không sai, người như Thẩm Thuần thật sự rất thích hợp với công việc công chúng, ít nhất với vẻ ngoài này cũng đủ để tuyên truyền rầm rộ.

"Lát nữa buổi lễ kết thúc, Hội trưởng có muốn về chung không?" Tay Thẩm Thuần đặt lên cúc áo của mình, đang cởi được một nửa dường như chợt nhớ ra gì đó quay đầu lại hỏi.

Tạ Bách Viễn quả thật không có chuyện gì gấp, nếu không anh cũng sẽ không chờ ở chỗ này, quan hệ giữa anh và Thẩm Thuần vẫn luôn như thế. Nhưng nếu đúng như Đỗ Tân nói, Thẩm Thuần chắc chắn sẽ gia nhập hội sinh viên, vậy sau này việc giao tiếp với nhau ắt không thể thiếu, thành lập mối quan hệ tốt đẹp ngay từ bây giờ cũng là điều cần thiết: “Được.”

"Vậy chờ em năm phút, em lập tức ra ngay." Thẩm Thuần nhanh chóng rời đi.

Tạ Bách Viễn theo bản năng nhìn đồng hồ một chút, anh là một người khá khắt khe về thời gian, lúc nào nên làm chuyện gì, dự tính hoàn thành trong bao lâu, trên cơ bản đều sẽ làm được, có khung thời gian định ra, một số việc dường như sẽ nằm trong phạm vi kiểm soát của chính mình.

Tạ Bách Viễn ngồi chờ ở sau hậu trường, bài phát biểu cuối cùng trong hội trường bên kia đã kết thúc. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hơn bốn phút sau, căn phòng nhỏ thay quần áo từ bên trong mở cửa ra, trong khoảnh khắc đó Tạ Bách Viễn cảm thấy vui vẻ và thoải mái.

"Hội trưởng chờ có lâu lắm không?" Thẩm Thuần thuận tay đóng cửa lại cười nói.

"Không." Tạ Bách Viễn đứng dậy, giọng điệu cũng không lạnh lùng như trước nữa: “Đi thôi.”

Sau khi kết thúc buổi lễ đón tân sinh viên vốn là huấn luyện quân sự, nhưng bởi vì một số lý do nên đã dời lại sang năm hai.

Chương trình học năm ba tương đối ít đi, chương trình học năm nhất tuy rằng không thể nói là nhiều, nhưng cũng không ít. Chẳng qua đối với những tân sinh viên mới vừa trải qua lịch học từ sáng đến tối trong năm cuối cấp ba mà nói, thì kiểu lịch học ngay cả tự học buổi tối cũng không có này trái lại có phần thoải mái.

Những tiết học ở đại học không nhất thiết phải học cùng lớp, giữa các sinh viên với nhau cũng không có sự phân chia rạch ròi như học sinh. Ở đây, mọi người kết bạn đa số đều dựa vào tính cách, quan điểm có hợp nhau hay không.

Tuy Thẩm Thuần có ngoại hình nổi bật, nhưng hắn không hề vênh váo kiêu ngạo chút nào. So với việc tụ tập cùng với con gái, thì cậu thích đi với bọn con trai hơn, sau khi hẹn đi chơi bóng vài lần, mối quan hệ ngược lại khá tốt.

"Ở gần cậu đúng là phong thủy tốt, thường xuyên được mấy em gái nhìn theo." Vương Trác ngồi nghiêm chỉnh, đánh giá ánh mắt chung quanh cười nói: “Bây giờ vị trí bên cạnh cậu chẳng ai dám ngồi, qua một thời gian nữa nếu tôi mà còn ngồi cạnh cậu, chắc chắn tôi sẽ bị người hâm mộ của cậu ăn tươi nuốt sống mất.”

"Vậy có phải tôi nên thu phí không?" Thẩm Thuần mở sách giáo khoa ra, ánh mắt lại rơi vào trên người Hứa Trạch ngồi ở hàng thứ ba.

Cậu trai có vẻ ngoài thanh tú, thân hình hơi gầy, làn da cũng có chút tái nhợt do nhiều năm không thấy ánh mặt trời, không hề bắt mắt ở trong đám tân sinh viên. Chẳng qua nếu so sánh với hoàn cảnh mọi người bên cạnh đều đang xì xào bàn tán, cậu ta có vẻ đặc biệt cô độc.

"Khỏi cần cậu nói, thật sự có tiêu chuẩn thu phí đấy. Chắc cậu biết Tạ Bách Viên chứ, mỗi lần trước khi lên lớp, chỗ ngồi hai bên đều có tiêu chuẩn thu phí nghiêm ngặt, hơn nữa sẽ đang ngày càng tăng giá do số lượng khóa học năm ba đang dần giảm đi." Vương Trác nhỏ giọng nói với Thẩm Thuần: “Cậu nói xem đều là con trai, người ta có con gái bỏ tiền ra để tiếp cận họ. Còn chúng ta… không tính cậu, muốn tìm người yêu khó như lên trời.”

Dáng dấp của Vương Trác không tệ, dáng người cao, mày rậm mắt to, gương mặt cũng không có điểm nào để chê. Tuy cậu ta không đẹp trai đến mức khiến người khác nhìn thấy là trầm trồ như Thẩm Thuần, nhưng nếu muốn tìm đối tượng cũng không khó, loại hình dung này chẳng qua nói quá lên thôi.

Thẩm Thuần cười một tiếng hỏi: “Vậy ai là người thu tiền.”

"Người dành được chỗ trước thôi." Vương Trác nói.

Thẩm Thuần cười nói: “Vậy cậu nên tạo quan hệ tốt với tôi đi, sau này có thể kiếm tiền mà không cần vốn.”

Vương Trác sững sờ trong giây lát mới phản ứng lại, vỗ vỗ vai Thẩm Thuần nói: “Bạn bè cả đời đi với nhau, ai thoát ế trước người đó là chó.”

"Cậu cút đi!" Thẩm Thuần bật cười.

Chương trình học ở đại học đối với Thẩm Thuần mà nói cũng không tính là khó. Hắn cũng không cảm thấy mình trời sinh thông minh, chỉ là hắn sống lâu rồi, làm rất nhiều nhiệm vụ, đã học được mọi thứ nên học và không nên học. Chỉ có như vậy, lúc thật sự cần dùng tới mới không lúng túng. Nếu đổi lại người khác, thì cũng sẽ có năng lực như vậy thôi.

Ngoại trừ chương trình học của sinh viên năm nhất, việc sôi nổi nhất đó là các câu lạc bộ tuyển thành viên mới. Câu lạc bộ thư pháp, câu lạc bộ cờ vây, các loại câu lạc bộ manga anime gì đó cần có đều có hết.

Video diễn thuyết của Thẩm Thuần ngay trong ngày cũng đã được đăng tải lên trang đầu của diễn đàn trường học. Bởi vì ngoại hình của cậu cực kỳ nổi bật, ngay cả khi chưa có thành tích gì, cũng đã trở thành nhân vật nổi tiếng của trường.

“Giám định, đôi giày Thẩm Thuần mang lúc nhập học ít nhất bốn con số, vali hành lý cũng là hàng giới hạn, xem ra là con nhà giàu.”

“Tấm hình bước vào trường đó đỉnh của chóp. Rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc, nhưng hết lần này tới lần khác phải dựa vào tài năng của mình.”

“Nghe nói Thẩm Thuần không có bạn gái, mối tình đầu cũng chưa có. Kiểu chàng trai nhìn thì đào hoa nhưng thật ra là thiếu niên ngây thơ như này đã tuyệt chủng từ đời nào rồi. Các chị em ơi, xông lên!”

“Tui nghĩ tui có thể.”

"Người anh em, cậu chưa từng yêu đương thật hả?!" Lý Cẩm - bạn chơi bóng rổ của Thẩm Thuần quàng cổ của hắn, vẻ mặt đó không khác gì nhìn thấy quốc bảo.

"Thật sự là không." Thẩm Thuần hất tay cậu ta ra nói: “Trời nóng lắm, đừng dán vào tôi, cậu không sợ nóng à?”

"Tôi không sợ, tôi muốn làm cho các cô gái ghen tị..." Lý Cẩm giơ ngón tay cái lên nói với hắn: “Đẹp trai như này mà chưa từng yêu đương thật sự là uổng phí gương mặt này mà.”

Thẩm Thuần nhếch môi cười, ném quả bóng trong tay về phía cậu ta: “Như anh đây gọi là ngây thơ.”

Thẩm Thuần đúng là chưa yêu bao giờ, sống lâu như vậy theo lý mà nói hẳn là phải có một vài mối tình khắc cốt ghi tâm, nhưng thật bất hạnh, hắn không có.

Một là hắn không có hứng thú với phương diện đó, kể từ sau khi ở thế giới căn nguyên gặp qua những lão quái vật đó, rất nhiều người trong các thế giới nhiệm vụ đều không phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của hắn. Thứ hai là, nhiệm vụ trước đây của hắn đều không có cụ thể thời gian, làm xong nhiệm vụ là chết rồi rời đi.

Thời điểm chết không xác định, có đôi khi có thể rất lâu lên đến cả vạn năm, có đôi khi lại giống như phù dung sớm nở tối tàn.

Mặc dù hắn chưa từng yêu đương, nhưng cũng đã chứng kiến rất nhiều. Nỗi khổ mất đi người yêu đôi khi có thể lấy đi tính mạng của một người.

Tuy rằng hắn cũng từng thích vẻ ngoài một vài người, nhưng không cần thiết vì chút hứng thú ấy mà khiến cho người ta đau khổ.

Về chuyện yêu đương chơi chơi thì Thẩm Thuần lại càng không có hứng thú, thế cho nên sống lâu như vậy rồi mà hắn chưa một lần yêu đương.

"Ok ok ok, ngây thơ. Bây giờ con gái chỉ thích loại hình ngây thơ này thôi." Lý Cẩm nhận bóng nói: “Cậu không tham gia câu lạc bộ bóng rổ thật à?”

"Lâu lâu chơi một trận là được rồi, chứ lúc nào cả người cũng đầy mồ hôi khó chịu lắm." Thẩm Thuần xua tay với cậu ta nói.

Chuyện có được con gái thích hay không thật ra không liên quan nhiều đến hắn. Mặc dù hắn chưa từng yêu đương, nhưng trước đây có chút hứng thú đều là đối với con trai.

"Thiếu niên ngây thơ đúng là không thể lúc nào cũng toát mồ hôi hôi rình được." Lý Cẩm trêu chọc nói.

Thẩm Thuần không đáp lại lời trêu chọc của cậu ta, mà là nói chuyện bằng thực lực. Ở trên sân bóng lấy lợi thế về khoảng cách tỷ số lớn để cho cái miệng tiện của người nào đó ngậm chặt lại.

Trên sân bóng rổ khí thế ngất trời, trong thư viện lại mát mẻ và yên tĩnh, sức mạnh của nắng gắt cuối thu còn chưa qua, sự tồn tại của máy điều hòa làm cho nơi đây vô cùng thoải mái, cho dù có tiếng động cũng chỉ là tiếng bước chân cố ý thả nhẹ và âm thanh gõ bàn phím nhẹ nhàng.

Tạ Bách Viễn cúi đầu đọc sách. Ở Đại học ngoại trừ nghe giảng bài ra, quan trọng nhất chính là tự học. Muốn lấy được thứ hạng tốt, muốn học được những tri thức ngoài sách giáo khoa, đều đa số dựa vào tự học, anh cũng không ngoại lệ.

Chỗ ngồi của Tạ Bách Viễn là cố định, có rất ít người tranh giành với anh. Từ vị trí gần cửa sổ thỉnh thoảng nhìn ra xa, cũng thường xuyên nhìn thấy trên sân bóng rổ không ít người đội mặt trời chói chang chơi bóng ở đó. Hình ảnh năng động đó thỉnh thoảng giảm bớt phiền não. Có điều, hôm nay lúc nhìn sang, ánh mắt của anh lại dừng lại.

Sân bóng cách thư viện một khoảng cách, không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng lúc nhìn thấy người đang ném bóng rổ trên sân kia, Tạ Bách Viễn không hiểu sao mà chắc chắn người đó chính là Thẩm Thuần.

Cậu đàn em mới tới này tựa như là một vật phát sáng hấp dẫn tất cả những người xung quanh, đây là một loại sức hút khó tả từ chính linh hồn. Tạ Bách Viễn tự nhận mình ưu tú, cũng thừa nhận mình rất khó giống như Thẩm Thuần, chỉ trong vài ngày đã có thể xử lý tốt quan hệ với những người xung quanh.

Lúc Tạ Bách Viễn nhìn đến thì đã muộn, trận đấu trên sân bóng rổ cũng không kéo dài quá lâu, một đám thanh niên kề vai sát cánh ôm bóng rời đi. Mà đến tận khi đám bóng dáng kia rời đi, Tạ Bách Viễn mới nhận ra mình đã vô thức nhìn hơn mười phút.

Nhiệm vụ hôm nay gần như đã hoàn thành, Tạ Bách Viễn thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy. Sự rời đi của anh khiến không ít người lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng mọi người đều biết, trong chuyện tình cảm, vị Hội trưởng Tạ này giống như vật cách điện vậy, từ chối tất cả nam nữ tỏ tình với hắn. Đúng vậy, bao gồm cả con trai.

Dù sao loại anh chàng đẹp trai cao ráo, khuôn mặt như tảng băng khiến người ta phải lùi xa ngàn dặm này thật đúng là tương đối thu hút mấy bạn tiểu thụ. Thậm chí có người còn nói thật ra Hộ trưởng Tạ là gay.

Nhưng lúc ấy, khi có người vừa nói như thế, một loạt lời phản bác đã tấn công toàn bộ bài post. Hội trưởng Tạ đẹp trai xuất sắc như vậy, lạnh lùng vô tình như vậy chắc chắn phải là trai thẳng. Hãy nhìn cách đối xử vô tình của anh ấy với các cô gái, tác phong không hiểu chuyện tình cảm chút nào thế kia, mà là gay được sao? Đây chính là trai thẳng đệ nhất vũ trụ thì có!

Tạ Bách Viễn vừa đi, mấy sinh viên ngồi xung quanh anh lúc nãy còn ra vẻ học tập chăm chỉ đều thả lỏng vai. Tất nhiên, có thể bước vào học một môi trường giáo dục tốt như Đại học A này, bọn họ cũng có thực lực, cũng biết phải nghiêm túc cố gắng mới có thể không phụ lý tưởng của chính mình. Nhưng chăm chỉ cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi đúng chứ? Thật sự học tập đến chết cũng không phù hợp với lý tưởng của đại đa số người. Nhưng vì muốn để lại ấn tượng tốt cho đàn anh, ai cũng liều mạng.

Bầu không khí thoáng thoải mái hơn, nhưng cũng không có ai rời đi. Hứa Trạch ngồi cách Tạ Bách Viễn ba hàng, cậu ta ngẩng đầu lên thất thần nhìn vị trí trống kia, thực sự có rất nhiều người thích anh ấy.

Ở trong ký túc xá, Thẩm Thuần tắm rửa tẩy rớt mồ hôi đầy người của mình. Hắn nghĩ rằng ký túc xá không có ai, rèm cửa sổ cũng đã kéo lại, nên tùy tiện mặc quần đùi, lau tóc rồi mở cửa. Thế nhưng vừa mới bước ra, cửa phòng ngủ lại bị chìa khóa từ bên ngoài đẩy vào.

Hai người nhìn nhau, đột nhiên bầu không khí có chút đóng băng, cho đến khi chìa khóa Tạ Bách Viễn rơi xuống đất, bầu không khí vi diệu này mới bị phá vỡ.

"Sao cậu không mặc đồ?" Giọng Tạ Bách Viễn có hơi khô khốc.

Thẩm Thuần tùy ý lau tóc, cầm lấy một cái áo T-shirt ngắn mặc vào, ánh mắt hứng thú nhìn lướt qua vành tai hơi đỏ của Tạ Bách Viễn.

Chà, chuyện này cũng có chút thú vị thật đấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play