Editor: Bamboo
[Hệ thống 06 nhắc nhở, đang tải thế giới...tít tít...tải không thành công, thế giới từ chối tiến vào...]
[Hệ thống 01 nhắc nhở, đang tải thế giới... từ chối tải]
[Hệ thống 07 nhắc nhở, thế giới...Hệ thống đang bị tấn công, cảnh báo...]
[Hệ thống 521 nhắc nhở, đang tải thế giới, tải thành công, đang truyền ký ức...]
Mùa thu vàng tháng 9, lẽ ra phải là một ngày tiết trời trong lành, mát mẻ, nhưng cái nắng trên đầu như đang thiêu đốt mặt đất, tựa như vẫn còn trong cái ngày hè oi bức có thể chiên chín một quả trứng gà ở trên mặt đất, trên người nóng nực mồ hôi đầm đìa, thỉnh thoảng tiếp xúc với một chút ánh mặt trời cũng hận không thể núp dưới bóng cây.
Những ngày như thế này rất ít người muốn ra ngoài, nhưng sân trường trải rộng bóng râm này lại rộn ràng, đám người ra vào có già có trẻ, đa số người bước vào từ cổng trường đều mang theo vali hành lý, tiếng bánh xe lăn lạch cạch càng làm cho sự nóng bức này tăng thêm vài phần nôn nóng.
“Xin chào, em muốn hỏi Viện công thương ở đâu ạ?”
“Đây là bản đồ, ở chỗ này, cầm lấy.”
“Cảm ơn.”
“Hành lý của em rất nhiều, để anh xách giúp em...”
“Khoa Tiếng Trung ở bên này, bạn ơi, bạn chạy nhầm rồi.”
Đại học A khai giảng chào đón tân sinh viên, biển người đông đúc tấp nập. Sau khi trải qua kỳ thi tuyển sinh Đại học vào tháng 6, lại trải qua quá trình chờ đợi kết quả, nhận được giấy thông báo trúng tuyển, rồi bước vào trường Đại học thuộc top đầu cả nước này, mọi chuyện lúc này mới được xem như là kết thúc.
"Như này cũng nóng quá rồi." Một anh chàng chào đón tân sinh viên nói.
"Chú ý hình tượng, đàn anh, đừng để lại ấn tượng xấu với các em gái nhé." Cô gái đứng bên cạnh mặc áo sơ mi ngắn tay cùng kiểu dùng tấm bản đồ tự quạt cho mình nói: “Đến lúc đó, thật sự là bốn năm Đại học đừng mơ mà thoát ế.”
Chiếc áo sơ mi ngắn tay cùng kiểu dáng, trên đó có in tên trường Đại học A, để cho các tân sinh viên nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy.
Chàng trai ho khan một tiếng, nhịn xuống hàng động dùng tấn bản đồ để quạt, ngay khi thấy một tân sinh viên ngập ngừng tới gần, anh ta chặn động tác của cô gái lại nói: “Chú ý hình tượng đi đàn em, đừng để thật sự bốn năm Đại học không thoát ế nổi.”
Động tác trên tay của cô gái không hề dừng lại: “Em không sao cả, nếu không phải đẹp trai như Tạ Bách Viễn, em chẳng quan tâm đến.”
"Được rồi, anh chắc chắn em sẽ cô đơn suốt quãng đời còn lại. Trong bao nhiêu người mới được một người như Hội trưởng chứ, phỏng chừng năm nay rất khó đây..." Chàng trai đưa bản đồ cho tân sinh viên, nói rõ địa điểm, thuận tiện nhỏ giọng trêu ghẹo vài câu để giải tỏa sự khó chịu do nóng bức mang tới. Rồi khi ánh mắt anh ta vừa dời đi và cũng khựng lại ở trên người đang kéo vali bước vào khuôn viên trường.
Ánh nắng chói chang, trên người khó tránh khỏi ra mồ hôi, nếu mặc quần áo sáng màu còn đỡ, chứ màu sắc hơi đậm một chút, bị mồ hôi dính ở trên người, màu sắc ướt sũng giống như mang theo chút mùi mồ hôi, làm cho người ta hoàn toàn không muốn tới gần.
Hầu hết những sinh viên năm nhất thi đỗ vào Đại học A đều ở trong trạng thái thờ ơ với những gì đang diễn ra bên ngoài, không chú trọng ở cách ăn mặc, hơn nữa với vẻ mặt ngây ngô mới lạ, liếc mắt một cái là có thể phân biệt được với các đàn anh đàn chị đã ở chỗ này hơn một năm.
Nhưng mồ hôi ướt đẫm lại dường như không vấy bẩn được chàng thanh niên đã thu hút nhiều người lặng lẽ ngắm nhìn ngay khi bước vào khuôn viên trường kia.
Giày thể thao trắng tinh, quần dài màu nhạt, áo khoác màu trắng khẽ mở ra, để lộ ra chiếc áo phông sáng màu bên trong, chiều cao của hắn rất cao, trông có vẻ cao hơn một mét tám, nhưng mà đây cũng không phải là điều thu hút sự chú ý nhất.
Thứ khiến người ta chú ý là đôi lông mày đen như mực kia, lông mày tuy rằng dày và đậm, nhưng lại không có một chút cảm giác thô rậm, ngược lại như thể được phác thảo cẩn thận. Từng bộ phận đều rất hài hòa, môi hồng răng trắng, rồi lại thêm nét mực đậm màu đẹp mắt kia, ở trong thời tiết nóng bức như này dường như không có tí mù hôi nào, thoạt trông vô cùng thoải mái, rồi lại khiến cho những người đang nhìn lén cũng cảm thấy hưng phấn hẳn lên.
Chàng trai đón tân sinh viên sửng sốt trong giây lát, khi nghĩ đến từ hạc giữa bầy gà ấy thì rút lại suy nghĩ, cúi đầu mang theo vài phần tàn ác nói với cô gái đang quạt gió bên cạnh, "Đừng trách anh không nhắc nhở em, chú ý hình tượng đi."
"Nóng chết đi được, chú ý con khỉ, nếu còn tiếp tục thế này nữa thì trang điểm cũng trôi..." Cô gái bực bội oán giận đột ngột kết thúc bằng một câu trầm thấp.
"Chào đàn anh, có thể cho em một tấm bản đồ không?" Thẩm Thuần nhìn chàng trai rõ ràng đang mặc bộ đồ tuyển sinh hỏi.
"Em học khoa nào?" Từ khóe mắt chàng trai liếc nhìn cô gái bên cạnh, nhịn cười nhìn về phía thanh niên đang kéo vali đứng trước mặt, trong lòng cảm thán một câu gương mặt của cậu nhóc này đẹp thật đấy.
Nhìn từ xa cảm thấy thanh thuần, đẹp trai, đường nét khuôn mặt không hề tỳ vết, nhìn gần mới phát hiện không chỗ nào là không đẹp. Không cần nói tới những điểm khác, chỉ với đôi mắt đào hoa dường như trời sinh đã mang theo ý cười đó, là biết năm đây mấy em gái khóa dưới chẳng thèm để ý tới đàn anh bọn họ, nói không chừng ngay cả chị khóa trên cũng vậy.
Thật là tàn ác, có một Tạ Bách Viễn còn chưa đủ, bây giờ lại có thêm một em sinh viên khóa dưới như hạc giữa bầy gà này, thật sự là không chừa đường sống cho những đàn anh như họ mà.
Chung quanh có vô số ánh mắt như có như không đang đánh giá, Thẩm Thuần chỉ coi như không thấy, mở miệng nói: “Khoa Quản trị kinh doanh.”
"Em cũng khoa Quản trị kinh doanh?!" Cô gái bên cạnh cuối cùng cũng ngừng động tác lại, ngạc nhiên hỏi.
Thẩm Thuần nhìn về phía cô ấy, cười nói: “Chị cũng vậy ạ?”
"À, chị không phải, chị học khoa Tiếng Anh..." Cô gái giấu tấm bản đồ bị quạt đến nhàu nát xuống dưới chồng giấy, giọng nói mang theo vài phần nhiệt tình: “Nhưng chị biết chỗ đó ở đâu, có thể dẫn em qua đó.”
Cuối cùng trong hàng ngàn người đã xuất hiện một mầm non tốt, ngây ngô như vậy, non nớt, lại còn tươi tốt, vậy thì cũng đừng trách chị đây vươn móng vuốt ra.
"Có làm phiền chị lắm không?" Thẩm Thuần nói.
Khi tân sinh viên nhập học, có người hướng dẫn sẽ thuận tiện hơn nhiều so với việc tự mình xử lý, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
"Không phiền, không phiền đâu." Cô gái đưa tất cả bản đồ vào tay chàng trai bên cạnh và mỉm cười nói: “Đi theo chị.”
"Cảm ơn." Thẩm Thuần khách sáo một tiếng rồi đi theo.
"Có cần chị xách hành lý giúp em không?" cô gái hỏi.
"Không cần, em tự làm là được rồi." Thẩm Thuần cười nói.
Mặc dù rất tiện cho cậu, nhưng có một số việc vẫn nên tự mình làm thì tốt hơn.
Hai người một trước một sau cười rời đi, chàng trai đón tân sinh viên nhìn xấp bản đồ khác trong tay mình giật giật khóe môi: “Có trai đẹp là mất nhân tính ngay.”
Đàn em khóa dưới đẹp trai đã tới, em gái khóa dưới xinh đẹp hẳn là không xa đâu nhỉ?
Trong sân trường vẫn tấp nập người, đông đúc ồn ào, chỉ là những nơi Thẩm Thuần đi qua luôn có sự im lặng khó hiểu trong thoáng chốc, sau đó có không ít ánh mắt đánh giá quan sát.
“Cậu ấy cũng là tân sinh viên của đại học A sao? Đẹp trai quá.”
“Người đẹp trai như vậy thường có bạn gái rồi.”
“Nhìn cho đã mắt cũng tốt, cảm ơn sự nỗ lực ban đầu đã giúp mình có thể thi đậu vào trường đại học này.”
“Cậu nói xem, nếu tớ tới đó xin thông tin liên lạc thì cậu ấy có cho không?”
“Thường là từ chối ý.”
“Cũng không biết học ở khoa nào.”
“Đẹp trai như vậy, sau này nhất định sẽ có tin tức trên diễn đàn trường thôi.”
[Ký chủ, ngài được chào đón ghê.] 521 lắng nghe những lời đó xì xầm kia.
[Loại chuyện như này, là phải dựa vào sắc đẹp.] Thẩm Thuần cười nói.
Bản chất của con người là thích những thứ đẹp đẽ, mà vừa khéo hắn lại có được lợi thế này mà thôi.
Khoa Quản trị kinh doanh cách cổng trường bên này cũng không xa. Đi bộ hơn mười phút đã nhìn thấy khu vực chào đón tân sinh viên.
Bóng cây che chắn, phủ xuống bóng mát lên khu vực đó, chỉ là theo bóng cây chập chờn, vẫn sẽ có những lốm đốm ánh nắng sẽ rơi xuống trên mặt đất, tạo cho chàng trai đang ngồi viết gì đó một cảm giác trong trẻo.
Cũng chiếc áo phông màu trắng, chỉ là trước ngực có thêm mấy chữ "Quản trị kinh doanh", nhưng mặc ở trên người đang ngồi thẳng tắp ở chỗ đó lại giống như cơn gió mát sau cơn mưa mùa hè, làm cho người ta cảm thấy mát mẻ.
Ngón tay thon dài cầm bút, hàng mi hơi cụp xuống, trên mặt không mang theo ý cười gì, nhưng trước mặt vẫn có một hàng dài người xếp hàng.
"Bên cạnh cũng có thể xử lý được." Chàng trai đặt bút xuống, nhìn người xếp hàng phía sau mở miệng nói: “Các bạn không cần phải xếp hàng ở đây đâu.”
Có một số rõ ràng là vì chàng trai mà đến, cũng có một số chỉ theo đám đông mà xếp hàng ở đó. Sau khi nghe thấy lời chàng trai nói trong số đó có vài người đã tách ra, điều này thực sự đã rút ngắn hàng người ở đó.
"Đàn anh, em có thể xin phương thức liên lạc của anh không?" Một cô bé cầm giấy chứng nhận của mình ngượng ngùng hỏi.
"Ở đây." Anh chàng dùng bút chỉ vào tấm bảng đặt bên cạnh, trên đó có số điện thoại.
"Cảm ơn anh ạ." Cô bé dùng điện thoại di động chụp lại, đỏ mặt đứng dậy rời đi, lúc xoay người trong mắt mang theo hưng phấn và vui sướng.
"Tân sinh viên bây giờ bạo thật đấy." Cô gái đưa Thẩm Thuần đến cảm thán nói.
Thẩm Thuần cười khẽ một tiếng, cô gái ngẩng đầu lên hỏi cậu: “Cậu cười gì đó?”
“Không có gì ạ, đến nơi rồi, em cảm ơn chị.”
Thẩm Thuần cười nói.
Người đẹp được xin phương thức liên hệ là chuyện rất bình thường, nhưng thông tin được cho kia chưa chắc đã đúng, không từ chối và cũng không bị quấy rầy tiếp, vẹn cả đôi đường.
Nhân vật chính công - Tạ Bách Viễn. Bước vào Đại học A, cuối cùng hắn cũng gặp được mục tiêu nhiệm vụ.
“Không có gì. Chuyện là, đàn em này, em có muốn add phương thức liên lạc không? Sau này nếu có chuyện gì đều có thể hỏi chị.”
"Được ạ, cảm ơn chị." Thẩm Thuần lấy điện thoại ra thêm phương thức liên lạc.
Cô gái cầm phương thức liên lạc và rời đi, Thẩm Thuần lại là chọn một hàng ngắn hơn, mặc kệ ánh nhìn của một số người, ánh mắt của cậu như có như không rơi vào trên người Tạ Bách Viễn.
Tạ Bách Viễn, sinh viên năm ba khoa Quản trị kinh doanh, đồng thời là Hội trưởng hội sinh viên của trường, học giỏi, chơi thể thao giỏi, đẹp trai, chắc chắn không hề quá khi nói rằng anh là nam thần của Đại học A.
Anh và nhân vật chính thụ Hứa Trạch tình cờ gặp gỡ vào thời điểm đón tân sinh viên. Lúc mới gặp Tạ Bách Viễn không có ấn tượng gì với Hứa Trạch, song Hứa Trạch lại yêu Tạ Bách Viễn từ cái nhìn đầu tiên.
Cậu đàn em khóa dưới có vẻ bình thường lại thích nhân vật làm mưa làm gió trong trường, thầm mến, nhìn lén, sau đó là theo đuổi, cho dù bị từ chối nhưng cậu ta cũng không nản lòng, cuối cùng Tạ Bách Viễn đã đồng ý hẹn hò với cậu ta.
Nếu như câu chuyện kết thúc ở đây thì quả thực là một mối nhân duyên khá tốt.
Nhưng sự tình phát triển lại không như suy nghĩ của nhiều người. Tạ Bách Viễn quá xuất sắc, anh luôn được nhiều người theo dõi, ngưỡng mộ, theo đuổi, cho dù lúc yêu đương anh từ chối tất cả mối quan hệ mập mờ, nhưng cho dù là thế vẫn khiến Hứa Trạch cảm thấy bất an.
Những ai có thể bước vào Đại học A đã từng hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ được người xung quanh khen một câu thông minh. Thế nhưng khi những người xuất sắc nhất đều tập trung cùng một chỗ, thì những người đã từng xuất sắc dường như cũng trở nên tầm thường.
Việc kiểm tra điện thoại di động, kiểm tra định vị đã trở thành chuyện thường như cơm bữa. Thậm chí Hứa Trạch còn cảnh giác mỗi một người tới gần Tạ Bách Viễn, trạng thái yêu đương dường như thay đổi. Cọng rơm cuối cùng áp suy sụp Hứa Trạch là lời chia tay của Tạ Bách Viễn, trong lúc nhất thời xúc động, máu me đầm đìa, cuối cùng hại cả hai người.
Đoạn nhân duyên như này thuộc về bổn phận của tổ Đoạn Duyên thuộc thế giới căn nguyên, mà mục đích của Thẩm Thuần khi đến thế giới này, đó chính là cắt đứt sợi dây tơ hồng này.
[Lần đầu tiên làm loại nhiệm vụ này, có thể cung cấp kinh nghiệm nào của tiền bối không?] Thẩm Thuần ngồi xuống đối diện với Tạ Bách Viễn hỏi.
[Đang tiến hành tìm kiếm.] 521 làm việc chă chỉ [Tìm thấy một ký chủ có điểm số rất cao, dùng tiền trở thành ân nhân của một trong số họ, dùng tiền đưa người ra nước ngoài, dùng tiền...]
[Cảm ơn, không có giá trị tham khảo nào cả.] Thẩm Thuần cười nói.