Màn đêm buông xuống, trong khuôn viên trường vẫn nhộn nhịp, đèn đường sáng lên khắp nơi, nhưng so với ban ngày lại yên tĩnh hơn một chút, trên hành lang thỉnh thoảng có người rượt đuổi nhau đùa giỡn. Thẩm Thuần khép máy tính lại, xoa xoa cổ đứng dậy nhìn Tạ Bách Viễn vẫn lưng eo thẳng tắp ngồi ở bàn học bên kia: “Hội trưởng, anh có muốn đi ăn tối cùng nhau không?”
"Không cần đâu." Tạ Bách Viễn ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo sự xa cách, không còn vài phần khách khí như lúc đón tân sinh viên vào ban ngày.
"Vậy em đi trước." Thẩm Thuần cầm chìa khóa lên, hoàn toàn không xấu hổ khi bị từ chối, quay người mở cửa đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa cũng rất nhẹ, không giống kiểu đóng cửa tùy tiện vang lên tiếng "rầm" của những tên con trai khác, điều này cũng làm cho Tạ Bách Viễn ngẩng đầu lên nhìn thoáng về phía cánh cửa.
Trong lúc anh đang suy nghĩ, thì đột nhiên cửa bị gõ "cốc cốc", Tạ Bách Viễn chưa kịp lên tiếng, cánh cửa đã bị mở ra một khe hở, Đỗ Tân từ bên ngoài thò đầu vào, cười nói: “Bách Viễn, đi ăn chung nhé. Có một nhà hàng thịt nướng mới mở ở căn tin phía tây đó.”
"Ừm." Tạ Bách Viễn đứng dậy, tiện tay khép lại máy tính, đặt nó về vị trí ban đầu.
Thật ra anh rất không thích hành vi chưa được cho phép đã bước vào này, thế nhưng nếu cứ sửa chữa và chỉ trích mọi thứ, có thể người khác cũng không chịu nổi.
Đỗ Tân không để ý đến anh, ánh mắt quét một vòng trong phòng, huýt sáo một cái nói: “Không tồi đó, cậu đàn em này dọn dẹp sạch sẽ phết. Người đâu rồi? Rủ đi chung luôn.”
"Đi ra ngoài rồi. Cậu rất thân với cậu ta?" Tạ Bách Viễn mang giày hỏi.
"Làm gì có, dù sao cậu ấy ở chung phòng với cậu mà, tôi qua đây thường xuyên thì thân mấy hồi." Đỗ Tân cười nói: “Có trai đẹp đi bên cạnh, cũng có thể thu hút sự chú ý của các em gái đó.”
Tạ Bách Viễn: “...”
"Cậu không biết đấy thôi, chỉ trong một buổi chiều hôm nay mà đã có bao nhiêu người hỏi về cậu đàn em mới tới của chúng ta đấy. Đẹp trai đúng là có lợi mà." Bàn tay của Đỗ Tân vô thức gác lên vai Tạ Bách Viễn, đến khi bị anh nhìn sang thì anh ta bèn nở nụ cười, tiện tay đút tay vào túi quần.
"Nói thật đi." Tạ Bách Viễn đóng cửa lại nói.
"Thành tích của Thẩm Thuần rất tốt, sau này có khả năng cao là cậu ấy sẽ gia nhập Hội sinh viên. Nếu như cậu ấy gia nhập vào ban Văn nghệ của tôi thì thật tuyệt, không thể để cho đám cháu trai ở ban Đối ngoại cướp mất cậu ấy được." Đỗ Tân nói rằng: “Trước tiên tạo mối quan hệ tốt đẹp, sau này đến khi đề nghị cậu ấy gia nhập vào thì chẳng phải cậu ấy sẽ khó từ chối à.”
"Ừ, cậu tự làm đi." Tạ Bách Viễn cất đôi chân dài bước đi.
Đỗ Tân nhanh chóng đuổi kịp: “Hội trưởng ơi, cậu không định giúp tôi hả?”
"Cậu gọi tôi là gì?" Tạ Bách Viễn nói.
Đỗ Tân vô thức nói: “Hội trưởng đó.”
"Ừ, ban Đối ngoại cũng thuộc quyền quản lý của tôi." Tạ Bách Viễn lạnh lùng nói.
"Được rồi." Đỗ Tân im lặng một lúc: “Tôi sẽ tự làm.”
Hai người một trước một sau đi trên hành lang, cho dù màn đêm buông xuống nhưng vẫn có rất nhiều tân sinh viên thế nên thỉnh thoảng hai người phải né tránh nhường đường. Vóc dáng Tạ Bách Viễn cao lớn, khi anh đang muốn tránh cậu trai vác một túi vải to phía trước, vô tình va phải một người đang cố gắng vượt qua ở bên cạnh.
"Xin lỗi." Tạ Bách Viễn vô thức nói.
"Xin lỗi, thật xin lỗi." Đối phương thoáng lảo đảo, bất cẩn ngồi phịch xuống đất. Dù vậy, cậu ta vẫn cứ nhỏ giọng xin lỗi.
Trên hành lang người đến người đi, không biết vết nước từ đâu đến, khắp nơi đều là dấu giày đen sì và lầy lội. Tạ Bách Viễn né tránh cậu bạn vác túi, đưa tay về phía người đang ngồi dưới đất nói: “Đứng lên trước đi, cậu có bị thương ở đâu không?”
"Không có việc gì ạ." Ánh mắt của Hứa Trạch rơi xuống bàn tay trước mặt mình, lúc đặt tay vào ngước đầu lên nhìn Tạ Bách Viễn một cái. Chỉ với một ánh mắt này cũng đủ để cho con ngươi của cậu ta trừng lớn, toàn thân sững sờ ngay tại chỗ.
Tạ Bách Viễn dùng sức kéo cậu ta lên, lúc buông tay ra, anh cảm giác được sức lực trong bàn tay mình dường như vẫn đang siết chặt. Ngay khi anh khẽ cau mày, lại thấy đối phương có chút hoảng hốt buông tay ra. Anh kìm nén cảm giác khó chịu vừa rồi xuống: “Cậu bị thương ở đâu? Để tôi đưa cậu đến phòng y tế khám một chút.”
"Không sao, thật sự không sao đâu ạ." Hứa Trạch siết chặt các ngón tay, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt lặng lẽ quan sát Tạ Bách Viễn, lỗ tai trắng nõn của cậu ta hơi đỏ lên: “Em không bị thương.”
"Vậy thì được rồi, tôi đi trước." Tạ Bách Viễn không để ý nữa, rời đi cùng với Đỗ Tân đang đợi ở bên cạnh.
Mà Hứa Trạch vẫn đứng tại chỗ cũ, hơi hoạt động cẳng chân, khẽ kêu một tiếng, nhìn bóng lưng rời đi của Tạ Bách Viễn, rồi đặt tay lên ngực mình.
Trái tim vẫn luôn đập không ngơi nghỉ, thế nhưng ngay lúc gặp phải người này nó đập đặc biệt mạnh, âm thanh lớn đến nổi bên tai có thể nghe thấy rõ ràng.
Hứa Trạch thích con trai, tính hướng khác thường như vậy đã từng khiến cho cậu ta bị rất nhiều người xa lánh. Nhưng thứ như tính hướng này là bẩm sinh, không phải cậu ta ép bản thân mình thích con gái là có thể thay đổi được. Điều duy nhất cậu ta có thể làm đó là thi đỗ Đại học, rời khỏi chốn cũ. Vốn cậu ta tưởng rằng sau khi đổi một nơi khác, xung quanh toàn người xa lạ, nhất định mình có thể che giấu tốt chuyện này. Thế nhưng không ngờ rằng vào ngày đầu tiên nhập học, cậu ta đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đối với một chàng trai thậm chí mình còn không biết tên.
[Ký chủ, Tạ Bách Viễn với Hứa Trạch đã gặp mặt, chỉ số nhịp tim của Hứa Trạch có dấu hiệu tăng nhanh.] 521 tận chức tận trách báo cáo.
[Ừm, đúng là yêu từ cái nhìn đầu tiên có khác.] Thẩm Thuần cầm tài liệu vừa mới in xong cười nói.
[Ngài không vội sao? Chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu họ ở bên nhau đó.] 521 lo lắng sốt ruột.
Thẩm Thuần nhìn bản thảo bài phát biểu của mình cười nói: [Bây giờ không cần vội, cứ thả lỏng tinh thần đi. ]
Điểm tốt nhất của thứ gọi là tình yêu này đó là không thể kết trái bởi sự nhiệt tình từ một phía. Ở thế giới gốc, thời gian Hứa Trạch yêu thầm và theo đuổi kéo dài một năm, mà có thể cảm động Tạ Bách Viễn là bởi vì sự nỗ lực của cậu ta.
Muốn giải quyết vấn đề của hai người họ, mấu chốt không phải ở trên người Hứa Trạch, mà là Tạ Bách Viễn. Nếu như Tạ Bách Viễn không đồng ý, như vậy Hứa Trạch cũng chẳng có gì khác biệt so với vô số người theo đuổi ngoài kia. Không chiếm được, cũng sẽ không dẫn đến khuynh hướng cực đoan.
Kết cục ở trong thế giới gốc là bởi vì đã có được, đã chiếm được rồi nhưng sợ không thể giữ được, sợ người khác cướp đi. Bởi vì đã chiếm được rồi nhưng lại mất đi, nên mới có thể kích động.
[Vâng.] 521 ngoan ngoãn trả lời.
Là một hệ thống, nó phải tin tưởng ký chủ của mình, đó là đức tính truyền thống tốt đẹp của hệ thống.
Thời gian đón tân sinh viên tổng cộng 5 ngày, trong 5 ngày này có đủ thời gian để các tân sinh viên quen thuộc với khuôn viên trường. Vào ngày cuối cùng sẽ là lễ chào đón tân sinh viên.
Trong hội trường to lớn, những hàng ghế dựa đỏ thẫm, tiếng đàn dương cầm du dương làm cho các tân sinh viên đều tò mò và hào hứng.
Lễ chào đón tân sinh viên của từng khoa được tổ chức riêng biệt, do Hội sinh viên tổ chức, lãnh đạo, Hội trưởng Hội sinh viên và đại diện tân sinh viên đều lên sân khấu phát biểu.
Các đàn anh, đàn chị mặc âu phục chỉnh tề, những bộ quần áo như thế này dường như tượng trưng cho sự trưởng thành và bước vào xã hội của họ, cũng làm cho những tân sinh viên có cảm xúc ngưỡng mộ.
Nếu như sự hài hước hóm hỉnh của Trưởng khoa làm bầu không khí ở đây thoải mái và dễ chịu, đồng thời cũng làm cho tân sinh viên tràn đầy sự mong đợi trong tương lai, thì sự xuất hiện của Tạ Bách Viễn đã làm bùng nổ bầu không khí của cả hội trường.
“Đó chính là Tạ Bách Viễn kìa.”
“Cuối cùng tớ cũng được nhìn thấy người thật, tớ cảm thấy còn đẹp trai hơn so với những bức ảnh đăng trên mạng nữa.”
“Tớ cảm thấy căng thẳng hơn khi bị giáo viên phê bình ấy.”
“Ghen tị với mấy người ngồi ở hàng ghế đầu tiên quá đi mất, có thể ở gần đàn anh như vậy.”
"Mọi người yên lặng." Giọng của Tạ Bách Viễn thông qua micro truyền ra ngoài, mang theo sự lạnh lẽo đặc trưng của anh, cũng làm cho toàn bộ hội trường an tĩnh lại: “Trước hết, thật hoan nghênh các bạn đến với trường Đại học A, có thể đến đây tất cả các bạn đều rất xuất sắc...”
Giọng điệu của anh lạnh nhạt, nhưng lời nói cũng đủ để cho mọi người phấn chấn không thôi.
Thẩm Thuần đứng ở sau hậu trường sửa sang lại nút áo sơ mi, cười nhẹ nhìn người đứng trên bục bị ánh đèn sân khấu chiếu rọi, mang theo vài phần trong sáng kia.
Ánh đèn sân khấu sáng ngời, như thể chiếu sáng cả những hạt bụi mịn dưới ánh đèn sân khấu, giống như ánh sáng từ trên trời giáng xuống, làm người đứng ở trung tâm kia chợt liếc mắt một cái thôi cũng giống như được bao quanh bởi những vì sao, vô cùng rực rỡ chói mắt.
Có thể làm cho Hứa Trạch yêu từ cái nhìn đầu tiên, Tạ Bách Viễn đúng là có tư cách khiến người ta khen ngợi.
"Nút thắt có chặt không?" Đàn chị ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
"Rất vừa vặn." Thẩm Thuần cười nói: “Cảm ơn đàn chị giúp em mượn quần áo, nếu không hôm nay có thể sẽ xấu hổ rồi.”
“Chuyện nhỏ ấy mà, em vừa mới tới, mấy ngày nay cũng không để ý tới chuyện quần áo này, không cần khách sáo với chị đâu.”
"Vẫn phải cảm ơn chị." Thẩm Thuần nói.
Bài phát biểu trên sân khấu cũng không dài dòng, không giống như buổi lễ trên sân trường trước kia, bài phát biểu dài đến mức có thể thôi miên tất cả sinh viên. Ngay sau khi giọng nói của Tạ Bách Viễn kết thúc, tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên, mà trong đám tân sinh viên, Hứa Trạch cố gắng vỗ tay thật mạnh, đôi mắt tỏa sáng nhìn người đang rời đi sân khấu kia.
Tạ Bách Viễn, thì ra anh ấy tên là Tạ Bách Viễn, không chỉ là sinh viên năm đó được tuyển thẳng, mà còn là Hội trưởng hội sinh viên.
Người mình thích là người ưu tú là một chuyện làm cho người ta vừa vui lại vừa buồn. Vui là vì sự xuất sắc của anh rõ như ban ngày, buồn là vì người ưu tú như vậy sao có thể thích người bình thường như cậu ta đây.
Tạ Bách Viễn không biết tâm tư của Hứa Trạch, lúc anh đi xuống sân khấu, theo bản năng định gọi người tiếp theo lên sân khấu, đại biểu tân sinh viên lên diễn thuyết cũng là một phần rất quan trọng trong buổi lễ chào đón tân sinh viên này.
Tuy nhiên khi ánh mắt anh vừa lướt qua, cũng thoáng dừng lại, hậu trường có hơi tối, chỉ có ánh sáng trên sân khấu xuyên thấu qua rèm chiếu vào nơi đó, vừa khéo rơi xuống trên người thanh niên đứng đó.
Tạ Bách Viễn và Thẩm Thuần đã ở chung với nhau được vài ngày, không có xích mích gì với nhau, nhưng quan hệ cũng không tính là thân mật. Tạ Bách Viễn cảm thấy ở chung với người này rất thoải mái, không cần thiết giao tiếp cá nhân, cậu ta cũng không có thói quen kỳ lạ hay vệ sinh không sạch sẽ gì. Bạn cùng phòng như vậy làm cho anh cảm thấy dễ chịu nhất.
Tạ Bách Viễn vẫn luôn biết Thẩm Thuần đẹp trai, nhưng khi chàng trai đưa mắt nở nụ cười, ánh sáng kia dừng lại nơi khóe môi, khoảnh khắc ý cười hơi nở rộ ấy, anh mới nhận ra ý nghĩa thật sự về vẻ đẹp trai của Thẩm Thuần là như thế nào.
Chàng trai rực rỡ bởi ánh sáng dần dần tới gần, bóng người cao lớn dừng chân trước mặt anh, thân hình hơi cao hơn anh một chút mang theo chút cảm giác áp bách, cậu chàng nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hội trưởng.”
Vào lúc đó, trái tim Tạ Bách Viễn đập hẫng một nhịp.
"Đến lượt cậu rồi, đừng lo lắng." Tạ Bách Viễn đã trải qua rất nhiều trường hợp như thế này, cho dù trong lòng triều dâng sóng dậy, song cũng rất ít người có thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng từ trên mặt của anh.
"Vâng, cảm ơn Hội trưởng đã nhắc nhở." Thẩm Thuần cúi xuống khẽ phủi bài phát biểu, sau đó xốc rèm lên và đi ra ngoài.
Âm thanh của hội trường so với Tạ Bách Viễn trước đó chỉ lớn hơn chứ không kém, thậm chí có tiếng la hét loáng thoáng truyền đến.
Mặc vào tây trang có thể che đi một số khuyết điểm trên cơ thể, nhưng muốn mặc đẹp thì cần phải có thân hình cực chuẩn.
Chàng trai trên sân khấu dong dỏng mà thẳng tắp, bờ vai rộng của hắn kéo căng bộ đồ, cực kỳ đẹp mắt, dáng người rất phù hợp để mặc kiểu trang phục chững chạc như này.
"Xin chào mọi người, tôi tên Thẩm Thuần, tôi rất vui khi được trò chuyện cùng các bạn với tư cách là đại diện cho sinh viên năm nhất..." Giọng Thẩm Thuần trầm mà nhẹ nhàng, mang chút ngây ngô của tuổi trẻ, nhưng đủ để mê hoặc lòng người.
"Đàn em ngon vãi." Cô gái đứng bên cạnh Tạ Bách Viễn hít một hơi nói.
Tạ Bách Viễn quay đầu lại nhìn những ánh mắt sáng rực của khán phòng, lại đưa mắt nhìn sang Thẩm Thuần đang mỉm cười không chút kiềm chế, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
Tên này có vẻ hơi phô trương.