Editor: Bamboo

Thẩm Thuần đi vào thế giới này đã được một năm. hắn mượn thân thể của người khác, chủ nhân ban đầu của cơ thể này đã chết trong một vụ tai nạn xe cộ, cậ ta đã thực hiện giao dịch gì đó với thế giới căn nguyên, cho phép Thẩm Thuần sử dụng cơ thể này một cách hợp pháp. Nhưng mặc dù Thẩm Thuần đã sử dụng thuốc Hồi phục, nhưng trận tại nạn này cũng làm cho Thẩm Thuần thành thật nằm trên giường hai tháng.

Tiền thì hắn không thiếu, nguyên chủ xuất thân cũng coi như giàu có, tài sản trong nhà ở tại thành phố A nơi tấc đất tấc vàng này cũng thuộc hàng top. Mặc dù bố của nguyên chủ luôn bận rộn với sự nghiệp, nhưng chưa bao giờ cho thiếu tiền.

Không có tiền có đôi khi thật sự nửa bước khó đi, là người làm nhiệm vụ, kiếm tiền xem như khả năng cơ bản để tồn tại. Đương nhiên Thẩm Thuần cũng như vậy, ngoại trừ trong nhà cho, tự hắn cũng có thu nhập từ đầu tư. Nhưng tiền cũng không phải là tất cả, nhất là khi chưa tích lũy được đủ để tạo ra quyền lực. Có một số việc chú định vô pháp dùng tiền để giải quyết.

Dù sao không phải ai cũng có năng lực kiếm tiền biến thái như người của thế giới căn nguyên.

Mà thế giới này thi Đại học là một chuyện tương đối công bằng, chỉ dựa vào điểm số, không phải bằng vào tiền tài là có thể thay đổi. Hứa Trạch đã định sẽ tới nơi này, cho dù bánh răng vận mệnh có thể bị lệch một lần, thì vẫn có khả năng sẽ khớp lại lần nữa. Làm cho sợi tơ hồng không bao giờ nối lại được nữa, đó mới là điều mà người làm nhiệm vụ cần phải làm.

"Chào đàn anh." Thẩm Thuần rất tự nhiên ngồi xuống chào hỏi với chàng trai trước mặt, đưa giấy chứng nhận của mình qua.

"Thẩm Thuần." Chàng trai đối diện nhận lấy giấy chứng nhận, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Thẩm Thuần nói: “Cậu chính là Thẩm Thuần à.”

Vốn chung quanh đã có những ánh mắt như có như không chú ý sang bên này, một người phát sáng thể đã muốn chết lắm rồi, hai người phát sáng ngồi đối diện nhau, đó không chỉ là vấn đề một cộng một bằng hai thôi đâu.

“Đó là Thẩm Thuần đấy.”

“Nghe nói là thủ khoa đầu vào của khoa Quản trị kinh doanh chúng ta.”

“Tớ cảm thấy cậu ấy không thua gì anh Tạ đâu.”

“Thành tích tốt lại đẹp trai, đến lúc đó sẽ là anh Tạ tiếp theo.”

“Anh Tạ là được tuyển thẳng vào, vẫn có chút khác biệt nhỉ.”

Đám người ngay lập tức xôn xao làm cho Tạ Bách Viễn ngước tầm mắt lên, mà cái liếc mắt này cũng đủ để cho anh xác định nguyên nhân gây ra sự ồn ào của đám đông là do thanh niên đang ngồi đối diện mình.

Với gương mặt quá nổi bật của hắn. Ở trong đám đông này, chỉ cần liếc mắt một cái thôi, người đầu tiên được chú ý tới chắc chắn sẽ là hắn.

Tạ Bách Viễn tuy rằng đẹp trai, nhưng thanh niên trước mặt lại không giống anh lắm, lông mày đậm màu dường như lúc nào cũng có vẻ quá quyến rũ, nhưng khi áp dụng lên thanh niên này lại không có một chút mê hoặc nào, chỉ khiến cho người ta tự hỏi sao lại có thể có người như thế này chứ.

"Hội trưởng, đây là Thẩm Thuần." Chàng trai bên cạnh thấy Tạ Bách Viễn ngẩng đầu lên, nghiêng người nói.

Tạ Bách Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua rồi đáp một tiếng, lúc ngẩng đầu lại đúng lúc đụng vào ánh mắt của Thẩm Thuần.

Đôi mắt đào hoa là đôi mắt đa tình nhất, Tạ Bách Viễn tự nhận nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, nhưng khi đối diện với ánh mắt như thể sắc xuân ấy, lòng của anh vẫn có chút khẽ dừng.

"Chào Hội trưởng." Thẩm Thuần cười nói.

"Ừ." Tạ Bách Viễn đáp một tiếng, một chút gợn sóng trong lòng cũng đã tan đi, anh mở miệng nói: “Lần này các tân sinh viên sẽ được sắp xếp chung với các đàn anh, hai người một phòng. Đúng lúc ký túc xá bên đó sắp xếp dư cậu ra, nên cậu sẽ ở chung phòng với tôi. Nếu như sau này cậu cảm thấy không tiện, cậu có thể xin chuyển ký túc xá.”

"Không cần, ở chung với Hội trưởng rất tốt." Thẩm Thuần nói.

Vốn dĩ người ở cùng phòng với Tạ Bách Viễn là Hứa Trạch, cậu ta bị bạn cùng phòng xa lánh, dọn đến chung phòng với Tạ Bách Viễn. Lúc đầu ký túc xá cho tân sinh viên vừa đủ, nhưng bây giờ lại có thêm Thẩm Thuần.

Số lượng trúng tuyển vào Đại học A bình thường có giới hạn. Hứa Trạch ở trong tuyến thế giới gốc vốn là suất cuối, Thẩm Thuần tưởng rằng mình vào sẽ đẩy Hứa Trạch xuống, lại không ngờ tới điểm trúng tuyển của Đại học A lần này lại thấp hơn một điểm so với trước kia, Hứa Trạch vẫn lấy được giấy thông báo trúng tuyển của Đại học A.

Sợi tơ hồng vẫn còn đó, vận mệnh chú định Tạ Bách Viễn và Hứa Trạch vẫn có duyên gặp nhau.

Loại chuyện tình cảm này, thay vì lo lắng đề phòng tránh gặp nhau, thà rằng giải quyết nó từ gốc.

"Ừm." Tạ Bách Viễn nhìn về phía chàng trai bên cạnh nói: “Đỗ Tân, trước tiên cậu hãy sắp xếp người dẫn cậu ấy qua đó.”

Có không ít người hướng dẫn, thường thì sẽ sắp xếp người dẫn theo tân sinh viên. Ký túc xá ở lầu ba, có hai giường và một phòng vệ sinh, điều kiện chắc chắn là kém hơn thuê nhà ở ngoài, nhưng như thế này đã xem như khá tốt rồi.

Thẩm Thuần cảm ơn đàn anh dẫn mình tới, tự mình dọn dẹp lại giường, sắp xếp mọi thứ vào tủ quần áo và bàn học, sau đó mới ngồi ở trên ghế nhìn địa bàn của Tạ Bách Viễn.

Giường dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, ga trải giường rất là bằng phẳng, mấy cuốn sách trên bàn cũng được đặt ngay ngắn, ngay cả những chiếc bút cũng nằm yên lặng trong hộp bút, không hề có quần áo bẩn vứt bừa bãi. Trong không khí cũng không mùi gì lạ, thậm chí ngay cả sàn nhà cũng sạch sẽ, dấu vết duy nhất vừa rồi là từ chiếc vali của Thẩm Thuần.

Bệnh sạch sẽ.

Trong ghi chép của tuyến thế giới gốc, Hứa Trạch và Tạ Bách Viễn lúc đầu ở cùng phòng đã xảy ra mấy lần xích mích bởi vì Tạ Bách Viễn có chứng bệnh sạch sẽ quá mức.

Thật ra hành động của Hứa Trạch đối với người bình thường cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, cậ ta cũng chỉ mang cơm về ký túc xá ăn mà thôi, cũng không phải là mấy món có mùi nồng như bún ốc, nhưng vẫn chạm vào giới hạn của Tạ Bách Viễn.

Chứng bệnh sạch sẽ quá mức đối với người khác mà nói có lẽ không tiện, nhưng đối với Thẩm Thuần mà nói lại là không thể tốt hơn, bởi vì Thẩm Thuần cũng không thích để lại mùi đồ ăn ở nơi mình ở, nếu như không phải vì ở cùng một phòng với Tạ Bách Viễn, có lẽ cậu đã chọn sống ở bên ngoài trường học rồi.

Như bây giờ khá tốt, một mặt để cho mình được sống thoải mái, mặt khác cũng phòng ngừa khả năng Hứa Trạch dọn tới ở chung với Tạ Bách Viễn, tránh trường hợp lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Thẩm Thuần sau khi quan sát xong hết một lượt, hắn cầm cây lau nhà lau đi những vết dơ gần như không tồn tại kia, tắm rửa xong xuôi, sau đó ngồi trong ký túc xá...bật điều hòa lên.

[Ký chủ không đề phòng hai người bọn họ gặp nhau sao?] 521 hỏi.

Một hệ thống mới nhậm chức cộng thêm một ký chủ mới được điều tới tổ Đoạn Duyên, với tình hình bây giờ 521 cảm thấy ký chủ nhàn nhã quá mức.

[Yêu từ cái nhìn đầu tiên thường đại khái đều là thấy sắc nổi lòng tham, Hứa Trạch thích ngoại hình như thế, tôi không thể lúc nào cũng ngăn cản được.] Thẩm Thuần mở laptop lên, tìm số liệu trên đó nói.

Loại trời nóng bức này mà đi ra ngoài, cơ bản chính là chịu tội.

521 công bố có hai nhiệm vụ, một là giúp nguyên chủ sống sót, hai là cắt đứt duyên phận giữa Tạ Bách Viễn và Hứa Trạch.

Nhiệm vụ của tổ Đoạn duyên có thể nhận hoặc được công bố, bắt nguồn từ sự hối hận của một hoặc cả hai người vấp phải nhau.

Nhiệm vụ này đối với Thẩm Thuần mà nói cũng không tính là quá khó khăn, đơn giản là không thể để hai người họ ở bên nhau mà thôi.

Hai người muốn ở bên nhau thì rất khó, nhưng tách ra lại là chuyện cực kỳ dễ dàng.

Trước mắt hắn đang tập trung vào nhiệm vụ 1, nó hoàn toàn khác với những nhiệm vụ hắn từng làm. Trước đây khi hắn thực hiện nhiệm vụ, thường xuyên phải dùng phân thân của mình, một khi nhiệm vụ hoàn thành thì lập tức chết rồi thoát ly thế giới. Nhưng bây giờ hắn dùng thân thể của người khác và phải sống sót, lại còn là sống thọ đến cuối đời.

Thân thể và sinh mệnh của người khác quả thật phải quý trọng, nhưng điều này cũng có nghĩa là cơ thể này sẽ già, sẽ chết. Hiện tại thoạt nhìn là thanh niên trẻ trung, đẹp trai ngời ngời, nhưng một khi bước qua ngưỡng năm mươi, cho dù có đẹp trai đến đâu đi nữa, thì cũng chỉ có thể bị gọi là ông già.

[Thật sự không thể trẻ mãi được hả?] Ngón tay Thẩm Thuần gõ gõ trên mặt bàn hỏi.

[Không thể, quy tắc ở thế giới này không cho phép, thưa ký chủ.] 521 nhìn các loại thuốc cải thiện sắc đẹp trong cửa hàng nói.

[Thế giới tiếp theo có thể thay đổi quy tắc được không?] Thẩm Thuần cầm chiếc gương lên vừa ngắm nghía gương mặt giống mình ba phần vừa nói [Gương mặt đẹp trai như thế này, sao mấy người nỡ lòng nào nhìn nó già đi được chứ]

521: [Không nỡ, nhưng mà quyền hạn của hệ thống không đủ, thế giới chỉ có thể ngẫu nhiên, thực xin lỗi ký chủ.]

Khuôn mặt ký chủ rất đẹp trai, nhưng nếu như già rồi mặt cũng sẽ đầy nếp nhăn, vậy thì cũng giống như hệ thống không chấp nhận được số 1 teo lại cong xuống thành số 7 vậy. Ký chủ thật sự thật đáng thương.

Âm thanh máy móc của hệ thống vẫn luôn đều đều như thế, nhưng Thẩm Thuần từ trong đó nghe ra được sự áy náy hiếm hoi, hoàn toàn khác với ông bạn già da mặt dày của hắn.

Quả nhiên vẫn là hệ thống mới đáng yêu, khóe môi Thẩm Thuần cong cong, trong giọng nói có buồn bã: [Tôi vừa nghĩ tới mình sẽ già đi thì vô cùng khó chịu, làm sao cũng không vui nổi.]

[Vậy làm thế nào mới có thể làm cho ký chủ vui lên đây?] 521 tỏ vẻ phải luôn luôn chú ý tới sự khỏe mạnh cả về thể xác và tinh thần của ký chủ.

[Tôi bảo cậu làm cái gì cậu cũng đồng ý sao?] giọng của Thẩm Thuần vẫn chậm chạp.

[Đúng vậy, chỉ cần có thể làm cho ký chủ vui.] 521 nghiêm túc nói.

Tuy rằng hệ thống huấn luyện đã từng nói rằng không nên dễ dàng tin tưởng ký chủ, nhất là kiểu từng làm nhiều nhiệm vụ như này, trên cơ bản đều đã thành tinh, yêu thích nhất là trêu đùa hệ thống. Nhưng chưa chắc ký chủ nào cũng thích chơi đùa hệ thống, ví dụ như…

[Đem mã nguồn của cậu thành mông của chó Corgi cho tôi xem đi, phải là hình trái tim đấy nhé.] Thẩm Thuần nói: [Nếu như thế thì có lẽ tôi sẽ vui lên.]

Trong nháy mắt đó, 521 đột nhiên hiểu được sự trầm mặc của hệ thống huấ luyện  khi giảng dạy cho nó về phần này.

[Làm ơn.] Thẩm Thuần hạ thấp giọng nói.

[Được rồi, được rồi.] 521 liên tục hiển thị mã nguồn của mình biến nó thành mông của chó Corgi sinh động và đáng yêu, điểm nhấn là hình trái tim trên đó.

Thật dễ lừa, Thẩm Thuần nín cười.

Tuy rằng thường xuyên chết để rời thế giới nhiệm vụ, nhưng thời gian của nhiệm vụ có thể dài có thể ngắn, hắn cũng từng vì một nhiệm vụ tiêu diệt căn nguyên mà ở lại một thế giới tận mấy ngàn năm. Cũng đã gặp qua tám nỗi khổ của đời người: sinh lão bệnh tử, cầu mà không được, tình yêu ly biệt, ghét mà phải sống chung, ngũ âm thịnh.

Có hệ thống và thế giới căn nguyên, ký chủ cũng chỉ chịu qua hai cái là già và chết.

Tuy rằng hắn không thích nhìn thấy mình già đi nhưng không có nghĩa là hắn không thể chấp nhận nó.

Tiếng mở cửa truyền đến, Thẩm Thuần nhìn sang, đúng lúc đối diện với ánh mắt nhìn tới của Tạ Bách Viễn.

"Đàn anh về rồi à." Thẩm Thuần cười nói.

Hai giai đoạn hỗn loạn nhất của ký túc xá sinh viên, một là khi mới chuyển đến vào lúc nhập học và khi chuẩn bị rời khỏi trường.

Tạ Bách Viễn vốn tưởng rằng lúc bước vào ký túc xá sẽ thấy được cảnh tượng bừa bộn không chịu nổi, nhưng không ngờ rằng trong phòng lại sáng sủa sạch sẽ, ngăn nắp gọn gàng như mới thế này.

Tạ Bách Viễn thở phào nhẹ nhõm, thay dép lê ở cửa nói: “Ừ, bên kia có người đến thay rồi.”

Nhưng thật ra là bởi vì có người ngoài xông vào không gian riêng của mình, sợ có vài thứ bị chạm đến linh tinh nên đã quay về sớm.

Điều làm anh cảm thấy thực tốt là có vẻ như cậu bạn cùng phòng này là người thích sạch sẽ.

Hai người cũng không nói chuyện nhiều, Tạ Bách Viễn xử lý chuyện của mình, trong khi Thẩm Thuần đang đọc các nội quy và lịch học dành cho sinh viên năm nhất.

Tiếng bàn phím nho nhỏ vang lên, không có cảm xúc lúng túng nào lan tỏa, chỉ có sự tập trung trong phòng.

Ở đây đang thoải mái và yên tĩnh, thì trong cái nắng sau buổi trưa lại càng oi bức hơn, một thiếu niên thanh tú kéo chiếc vali hơi cũ bước vào cổng trường Đại học A.

"Hứa Trạch, ký túc xá của em ở phòng 303, cầm lấy giấy chứng nhận, để anh dẫn em đến đó." Đàn anh chào đón tân sinh viên cười nói.

"Em cảm ơn." Hứa Trạch nhỏ giọng nói, trong nụ cười mang theo chút ngại ngùng và cẩn thận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play