Gió sẽ hôn lên đôi mắt em

Chương 5


1 tuần


Mùa hè giữa mùa ở Lâm Kinh không phải là chuyện đùa, ánh nắng như một con sư tử hung dữ xù lông lên giương nanh múa vuốt.

Khi Tùy Chiêu Chiêu đi qua cửa nhà hàng xóm lần thứ năm một cách “tình cờ”, cô bị anh chàng đẹp trai có vẻ mặt cáu kỉnh đó nhìn chằm chằm. Lưng cô bất chợt nổi lên một lớp da gà.

Cô vội vàng bước nhanh hơn, cuối cùng qua được bức tường dày bên cạnh, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô chủ yếu là không biết làm thế nào để giải thích với anh chàng đẹp trai đó.

Xin chào, có thể trả lại tiền sính lễ mà tên nghịch tử không hiểu chuyện nhà tôi đã tiêu xài không?

Xin chào, con chim sáo đen đó là của tôi. Đúng rồi, tiền cũng là của tôi.

Hơn nữa, đó cũng không phải là thứ người ta muốn, mà là con chim ngốc nghếch này đã cố tình nhét vào.

Tùy Chiêu Chiêu càng nghĩ càng thấy đau đầu, quyết định tiếp tục im lặng quan sát tình hình, quay lại chuẩn bị một lần nữa đi ngang qua để quan sát mối quan hệ giữa người và chim.

Theo binh pháp của Tôn Tử, địch không động thì ta không động.

Kết quả là khi cô vừa quay người ra khỏi bức tường dày, đã va phải một lồng ngực cứng như đá. Dưới trời nắng chang chang, trên người người đó vẫn tỏa ra một chút hơi lạnh.

Tùy Chiêu Chiêu bị đụng phải, lảo đảo lùi lại hai bước.

Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy anh chàng chủ nhà soái ca đang khoanh tay dựa vào tường, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào cô.

Anh ta rõ ràng chỉ lười biếng dựa vào tường, nhưng ánh mắt dưới đáy mắt lại sáng đến mức không thể không khiến Tùy Chiêu Chiêu bất chợt nhớ đến ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ.

“Có việc gì?”

Ngay cả giọng nói của anh chàng đẹp trai cùng mang theo một chút lạnh lùng vừa đủ.

Tùy Chiêu Chiêu có chút hoảng hốt.

Với diện mạo này, không có gì lạ khi chim sáo đen sẵn sàng chi tiền để bao nuôi.

Trầm mặc nửa ngày, Lạc Thanh Hà đã chủ động đến trước cửa, còn cái vị hàng xóm lén lén lút lút này một chút động tĩnh cũng không có, điều này làm anh rất khó hiểu.

Cho nên rốt cuộc là ai thực sự không còn người dùng, mới cử ra một người thiếu chuyên nghiệp như vậy?

Đây có khác gì việc đưa đầu vào cho anh chém đâu?

Lạc Thanh Hà vốn không phải là người kiên nhẫn, anh nhíu mày, không kiên nhẫn mở miệng hỏi, ngay sau đó anh thấy trên mặt hàng xóm mới có một biểu cảm quỷ dị như thể hận không thể rèn sắt thành thép như muốn nói “Ở độ tuổi này mà anh còn ngủ ngon được sao”.

Lạc Thanh Hà: ?

Tùy Chiêu Chiêu trầm ngâm nửa ngày, sau đó vẻ mặt phức tạp mở miệng: “Cảm giác được bao nuôi thế nào?”

Lạc Thanh Hà lớn lên có khuôn mặt không tệ, vì công việc hoặc là đi công tác một năm rưỡi, hoặc là ở nhà viết lách cả ngày, trông như người không có việc làm đàng hoàng tử tế, thường bị người ta nghĩ là tiểu bạch kiểm của một phú bà nào đó ở biệt thự bao nuôi.

Nghe Tùy Chiêu Chiêu mở miệng, anh liền biết người theo dõi vụng về này chắc chắn hoàn toàn là người ngoài cuộc nhiều chuyện muốn xen vào chuyện của người khác.

Lạc Thanh Hà ngay lập tức mất hứng thú, cũng lười phản ứng. Anh buông tay xuống, thuận miệng qua loa đáp: “Cũng không tệ, cảm ơn đã quan tâm.”

Hàng xóm mới hiển nhiên là không nghĩ anh lại bình tĩnh như vậy, không nhịn được lại cố gắng thuyết phục lần nữa,mong anh nhanh chóng thức tỉnh quay đầu là bờ: “Tôi nghĩ ở tuổi của anh hoàn toàn có thể tự kiếm sống bằng chính đôi tay của mình.”

“Liên quan gì đến cô? Tiền tôi tiêu cũng không phải tiền của cô.” Lạc Thanh Hà bị quấy rầy, nhíu mày chuẩn bị quay người bỏ đi.

Kết quả, anh thấy đôi mắt trong trẻo sáng như ngọc bích của cô gái đang nhìn anh đầy oán trách,ngữ khí yếu ớt nói: “Không phải, anh sẽ không thực sự nghĩ rằng một con chim sáo đen không biết nói sẽ tự mình kiếm được tiền đấy chứ?”

Lạc Thanh Hà: “……”

Xem ra anh đã tìm được chủ nhân oán giận của con chim sáo đen trong sân.

Tùy Chiêu Chiêu bước một bước sang bên phải, không còn bị Lạc Thanh Hà ngăn cản, cô ngay lập tức thấy con chim sáo đen đứng tư thế như thể đang hành quân trong sân, liền gọi lớn: “ Nhị Từ.”

Con chim sáo đen vừa rồi không chịu tiến lên một bước, ngay lập tức nghiêm chỉnh tuân thủ huấn luyện bay đến vai Tùy Chiêu Chiêu một cách quý phái ưu nhã.

Cái đầu nhỏ đen sì của con chim sáo đen cứng đờ ngẩng cao lên, mắt chăm chăm nhìn lên bầu trời như thể sắp nhìn ra hoa, nhưng lại không thèm liếc nhìn Lạc Thanh Hà dù chỉ một cái.

Nó giống như một gã đàn ông cặn bã, bị bắt quả tang ngoại tình nhưng vẫn không thừa nhận.

“Lại còn muốn che giấu cái gì nữa đây?” Tùy Chiêu Chiêu cười lạnh, nắm lấy gáy con chim sáođen, nhấc nó lên, “Con chim ngu ngốc.”

Ngôi nhà của Lạc Thanh Hà được che phủ bởi rèm cửa, cuối cùng cũng được lộ diện dưới ánh sáng mặt trời.

Đây là lần đầu tiên Tùy Chiêu Chiêu đến thăm nhà hàng xóm sau hơn nửa năm chuyển đến.

“Cho nên mày báo ân cứu mạng, tại sao lại muốn dùng tiền làm thêm giờ của ta?”

Sau khi nghe Lạc Thanh Hà kể lại toàn bộ câu chuyện không chút giấu diếm, Tùy Chiêu Chiêu có chút cắn răng nghiến lợi.

Con chim sáo đen thấy tình hình không ổn, cúi đầu đứng yên trên vai Tùy Chiêu Chiêu,làm bộ cái gì cũng không hiểu.

“Cô nhìn thử một chút xem, có phải nhiều như vậy không?” Lạc Thanh Hà đã đưa toàn bộ số tiền lẻ trong ngăn kéo cho Tùy Chiêu Chiêu.

Tùy Chiêu Chiêu cuối cùng cũng nhìn thấy ba tờ tiền làm thêm an toàn trong ngăn kéo, không uổng công cô đã bị trừ đi hai trăm tệ tiền công để xin nghỉ bắt trộm.

Cô mười phần thành khẩn xin lỗi chủ nhà về hành động của con trai bất hiếu không biết điều của mình, may mắn là anh chàng đẹp trai có vẻ không thích phiền phức, chỉ khoác khoác tay không nói thêm gì.

“Nếu không còn việc gì, chúng tôi cũng không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.” Tùy Chiêu Chiêu rất biết điều nói.

Khi cô nói điều này, Lạc Thanh Hà đang cúi người đẩy ngăn kéo vào lại, nghe vậy chỉ “ừm” nhẹ một tiếng coi như đáp lại.

Nhìn vào rèm cửa, có thể thấy phong cách trang trí của ngôi nhà này dường như nghiêng về tông màu xám nâu. Nội thất là màu xám tro, đồ đạc cũng màu xám tro nhạt.

Khi cúi người, một góc áo nhẹ nhàng vẫy lên, lộ ra một phần eo, đường cong eo rõ rệt.

Tùy Chiêu Chiêu nhìn anh ta một lúc, nếu nói anh ta là người gầy gò chắc chắn là không đúng, cánh tay anh ta nhô lên gân xanh chứng tỏ anh ta thường xuyên tập luyện thể lực ở trong nhà.

Chỉ là, trên người Lạc Thanh Hà lại có một loại cảm giác mệt mỏi bệnh tật không thể lý giải được,khiến người ta cảm thấy như đang chịu đựng một sự áp lực cả về tâm lý lẫn tinh thần.

Tùy Chiêu Chiêu chuẩn bị mang con chim sáo đen lịch sự rời đi.

Không biết có phải vì việc nhét ngăn kéo tốn chút thời gian hay không, khi Lạc Thanh Hà đứng lên, cơ thể anh bất ngờ chao đảo, anh vừa vặn nhìn về phía Tùy Chiêu Chiêu, đôi mắt nửa mở như có sương mù, tay dường như muốn chạm vào con chim sáo như một lời tạm biệt.

Kết quả một giây sau, Lạc Thanh Hà không hề có dấu hiệu báo trước từ một hàng xóm lạnh lùng, khí chất soái ca đã biến thành một khung xương cứng ngắc nặng nề đổ ập xuống người Tùy Chiêu Chiêu.

Chỉ còn lại hơi thở ấm áp yếu ớt rơi trên cổ của Tùy Chiêu Chiêu.

Tùy Chiêu Chiêu hoảng hốt: ‘?’

Đại ca, đây là ý gì?

Dù sao cũng không phải là tôi muốn mang hết tiền đi, anh lại định giả vờ bị đụng để lấy lại tiền sao?

Bất quá, nhìn kỹ cái khung xương cứng ngắc này, có vẻ như là một quý công tử được nuôi dưỡng bằng tiền, chắc chỉ đơn thuần là bị choáng.

Xương cốt cứng ngắc làm cô cảm thấy đau nhức, Tùy Chiêu Chiêu đứng cứng đờ không dám động: “Cái vị này… hàng xóm, anh không sao chứ?”

Mặc dù cô đã học qua một số kiến thức về chăm sóc y tế, nhưng đó chỉ là đối với động vật, còn bệnh của người thì cô không biết, Tùy Chiêu Chiêu chỉ biết đỡ Lạc Thanh Hà đang bất tỉnh lên sofa trước.

Cô vỗ nhẹ vào mặt Lạc Thanh Hà: ‘Tỉnh dậy đi, có thể tự dậy không? Nếu không, tôi sẽ gọi xe đến bệnh viện nhé.”

Tùy Chiêu Chiêu thấy Lạc Thanh Hà khẽ cử động mí mắt một chút, không biết có phải là phản ứng sinh lý khi nghe thấy từ ‘bệnh viện’ hay không, dù sao cô cũng giả vờ như không nhìn thấy.

Lạc Thanh Hà tỉnh dậy vì mùi thuốc sát trùng quen thuộc, như thể mùi nhựa đã ngâm trong cổ họng suốt mười năm, mùi hăng giống mùi bệnh viện khiến phản ứng sinh lý gần như muốn nôn ra, khiến hệ hô hấp của anh gần như sụp đổ.

Khi người ta tỉnh lại từ cơn hôn mê, trước tiên sẽ phục hồi các giác quan. Mùi thuốc sát trùng đã phủ đầy toàn bộ khoang mũi của Lạc Thanh Hà, khiến các chi của anh dần dần cảm nhận được sự kiểm soát.

Lạc Thanh Hà thở dốc, khó khăn chống đỡ từ trên giường bệnh đứng dậy,trái tim rung động dữ dội,mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống xương cốt. Anh lắc lắc đầu cho bớt choáng váng, rồi vén chăn lên, đi chân trần đến bên cửa sổ, dùng sức đẩy cửa sổ phòng bệnh ra.

Gió nóng bất ngờ tràn vào, thổi bay rèm cửa, thân hình thon dài đứng yên lặng bên cạnh bệ cửa sổ, gió từ cổ áo rộng mở, từ đôi chân trần thổi vào ống quần, làm áo ngủ xanh trắng rối tung, anh nhíu mày nhẹ, một nửa gương mặt chìm trong bóng tối.

Tùy Chiêu Chiêu lấy nước xong bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng này.

“Anh tỉnh rồi sao?”

Lạc Thanh Hà nghe thấy âm thanh quay đầu lại, ký ức của anh vẫn còn dừng lại ở cảnh cô gái hàng xóm đến gần con chim: “Sao cô lại ở đây?”

Tùy Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm.

“Anh đột nhiên ngất xỉu, bác sĩ nói là do sốt nhẹ cộng thêm quá lâu chưa ăn cơm”.

“Cô lo lắng cái gì?” Lạc Thanh Hà cảm thấy rõ sự lo lắng của cô.

“Tôi sợ anh lừa tôi.”

“……”

Ánh mắt Lạc Thanh Hà dừng lại trên chiếc cốc mà cô đang cầm trên tay, dây đen nhỏ buộc một vật hình trăng khuyết giống như răng nanh thú, trong cơn hôn mê, anh cảm giác được trên cổ có vật sắc nhọn xẹt qua, chắc là thứ này.

“Uống nước không?”

“Cảm ơn, không cần.”

Trong không khí là một sự yên tĩnh hòa hợp, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng trò chuyện của bệnh nhân bên cạnh cũng có thể nghe rõ từng chữ.

Giờ này trong bệnh viện khá đông người, người ra vào không ngừng đi tới đi lui ngang qua cửa phòng bệnh.

“Soái ca ở giường số 13 cô có biết không?”

“Là cái người mà bạn gái đã đưa đến bệnh viện sao?”

“Aiui còn không phải sao,lúc đưa đến trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, như kiểu làm cái gì ở trên giường bị choáng vậy!”

“Tôi nói sao, cô có thấy quầng thâm mắt của anh ta không? Phải là rất kiệt sức mới bị bạn gái mang đến bệnh viện truyền glucose.”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, đàn ông lúc đầu đều thích sĩ diện, thật sự là đáng tiếc cho đại mỹ nữ.”

Hai người đi ngang qua còn liếc nhìn vào trong phòng bệnh, như thể sợ bầu không khí bên này chưa đủ xấu hổ.

Tùy Chiêu Chiêu: “………….”

“Bạn gái?” Người đàn ông thích sĩ diện nhướng mày, lời nói ra như thể là những dấu chấm câu bị ép ra theo từng câu từng chữ: “Tôi không nghe lầm chứ? Ai bị làm choáng?”

Chiếc mặt nạ bình tĩnh giả tạo cách xa ngàn dặm với người ngoài của anh cuối cùng cũng nứt ra một khe hở.

Tùy Chiêu Chiêu không biết đang nghĩ gì, sắc mặt trở nên phức tạp biến đổi nhiều màu sắc, miệng vốn ăn nói lưu loát ba lần mở ra nhưng không phát ra được lời nào. Lần thứ tư, cô bắt đầu lại từ đầu chân thành giải thích:“Là như thế này, lúc đưa anh đến bệnh viện, người ta hỏi tình huống thế nào, tôi liền nói là anh lúc ở trong nhà sờ chim đột nhiên ngã vào người tôi rồi ngất xỉu.”

“… Vậy cô có nói với người ta rằng con chim đó là một con sáo đen thuần chủng không?”

“Hả? Tôi còn phải giải thích chuyện này nữa sao?” Tùy Chiêu Chiêu mở to đôi mắt trong veo hỏi.

“Vậy tại sao cô lại nghĩ đến việc thêm chi tiết sờ chim vào tình huống ngất xỉu?”

“Lỡ như anh bị dị ứng với lông chim thì sao?”

Lạc Thanh Hà nhéo nhéo mi tâm, khẩn cấp ngắt lời, “Đừng bàn thêm về chuyện này nữa.”

“Lạc ca! Nghe nói anh lúc làm cái kia ngất xỉu trên giường đại mỹ nhân,” Một chàng trai mặc áo khoác đỏ vội vàng xuất hiện ở cửa, hốt hoảng hét lên, “Chi phí thuốc men vẫn là do người đẹp thanh toán trước! Anh không sao chứ?”

Lạc Thanh Hà cảm thấy gân xanh trên trán đang nhảy liên tục: “Vương Tiêu Chúc, cậu chỉ cần hỏi câu cuối cùng là được rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play