Gió sẽ hôn lên đôi mắt em

Chương 4


1 tuần


“… Cậu có biết không, vừa rồi trong đầu tớ thoáng qua rất nhiều hình ảnh của những bậc cao nhân ẩn dật với công phu thu nhỏ xương cốt, sau đó tự hỏi tại sao những cao nhân ẩn dật ấy lại phải đi ăn cắp tiền làm thêm của một kẻ nghèo như cậu?” Biện Loan Nguyệt nhịn không nổi, liền thốt lên câu hỏi đầy ngạc nhiên: “Bây giờ cậu cho tớ xem con chim sáo này là ý gì chứ?”

Tùy Chiêu Chiêu cũng không nói nên lời vì quá sốc: “Nó là một con chim sáo ngốc nghếch chẳng lo thiếu ăn thiếu mặc, mỗi ngày chỉ biết vui vẻ, thế mà bây giờ nó lại làm gì đây?”

Con chim sáo đen bị hai ánh mắt tập trung vào, thuần thục dùng cánh cùng mỏ chim, cố gắng trốn ra khỏi cửa sổ dành cho chó mèo.

“Cậu thật là kỳ quái.” Biện Loan Nguyệt nhìn thấy cảnh này liền kinh ngạc thốt lên, “Nuôi cái gì cũng thành tinh, chẳng lẽ cậu chính là Phật tổ tái sinh hay sao?”

Tùy Chiêu Chiêu vẻ mặt kỳ dị nhìn con chim sáo đen mà cô đã nuôi vài tháng, nó đang ngậm tờ hai mươi đồng mà cô vất vả kiếm được, phấn khích vỗ cánh bay ra ngoài cửa sổ.

“Nó thậm chí còn không biết nói, vậy mà đã biết dùng nhân dân tệ rồi.” Biện Loan Nguyệt không biết nên phản ứng ra sao, lúc này nằm trên giường cười đến mức run cả người.

Mấy tháng nay cô bận rộn chuẩn bị đám cưới đến mức đầu óc quay cuồng, thấy tình hình việc nhà của Tùy Chiêu Chiêu toàn là những việc “ăn cây táo, rào cây sung”, rất thân thiện định tránh đi một chút: “Được rồi, việc này xem ra không phải chuyện mà tớ có thể giúp được, vậy tớ đi chọn váy cưới đây.”

“…Cậu cứ cúp máy trước đi.” Tùy Chiêu Chiêu vừa nhìn con chim sáo chật vật chui qua cửa sổ, vừa bất lực nghe tiếng cười của Biện Loan Nguyệt kéo dài cả phút.

“Mẹ! Mẹ qua đây xem, con chim mà Tùy Chiêu Chiêu nuôi đang tha tiền của cô ấy đi rồi!” Biện Loan Nguyệt quay đầu giải thích, “Xin lỗi nhé, bọn tôi đã được huấn luyện chuyên nghiệp, trừ khi chuyện quá buồn cười thì mới không nhịn được.”

Cuối cùng con chim sáo đen cũng kéo được phần cuối của đôi cánh ra khỏi cửa sổ, ngậm tờ tiền bay đi mất.

Tùy Chiêu Chiêu lập tức đuổi theo, cúp máy: “Không nói nữa, tớ đi xem con chim ngốc này đang âm mưu cái gì.”

Con chim sáo đen dù chui qua cửa sổ rất vất vả, nhưng tuyến đường này rõ ràng nó rất quen thuộc, chỉ trong chốc lát, nó đã băng qua một lối đi nhỏ và bay đến trước một căn biệt thự.

Toàn bộ cửa sổ kính của biệt thự bị che phủ bởi những rèm cửa màu xám đen, thoạt nhìn giống như ngôi nhà ma trong tiểu thuyết kinh dị.

Rõ ràng trời nắng đẹp, nhưng nơi này lại mang đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo và u ám.

“Thật là con chim chết tiệt không có tiền đồ.”

Tùy Chiêu Chiêu cẩn thận đi theo sau, mắt mở to nhìn con chim sáo đen dùng mỏ gõ cửa “ngôi nhà ma”.

Hai tiếng gõ vang lên cực kì có quy luật, màn cửa bị xốc lên, một bàn tay từ bên trong đẩy cửa sổ ra, các khớp xương nổi lên với màu da tái nhợt, ánh nắng tranh nhau lọt vào, các mạch máu như những cành cây uốn lượn, hiện ra ẩn hiện trên cổ tay.

Sau đó cô thấy con chim sáo đen quý tộc cao quý, chiếm trọn khu vườn sau của nhà Từ thiếu gia, liền dùng đầu nó dụi dụi vào bàn tay của chủ nhà đẹp trai,giống như một con Husky đột biến. Tùy Chiêu Chiêu nấp sau bức tường dày bên cạnh cổng sắt, đột nhiên cảm thấy như thể đang nhìn thấy đứa con bất hiếu của mình đang lén lút theo đuổi một đại mỹ nhân,trong lòng nổi lên một loại tâm lý xấu hổ không dám nhìn thẳng.

Con chim sáo bay vào trong nhà, hạ cánh xuống đất rất thuần thục, vui vẻ như được quay về nhà cũ.

Anh chàng soái ca mặc đồ ngủ ở nhà màu xám đơn bạc, lỏng lẻo treo trên khung xương, khi ngồi xuống, xương quai xanh mỏng manh lộ ra chìm sâu đến cổ áo, gương mặt uể oải nhuốm vẻ mệt mỏi, lười biếng đưa tay gảy gảy đầu chim sáo, giọng nói từ tính rõ ràng: “Sao mày lại đến đây nữa?”

“Rốt cuộc đây là tiền của ai, hửm?” Soái ca nhéo nhéo mỏ con chim sáo, giọng nói có chút bất đắc dĩ.

Con chim ngốc nghếch cười tít mắt ném tờ tiền xuống đất, dụi đầu vào đầu ngón tay của người đàn ông. Những ngón tay trắng như ngọc đối lập rõ ràng với đầu đen bóng của con chim sáo.

Tùy Chiêu Chiêu đứng nhìn toàn bộ cảnh tượng ấy,không thể tin được mà trợn mắt hốc mồm, khóc không ra nước mắt nghĩ.

Chàng soái ca này sẽ không hạ độc gì lên con chim ngốc của cô đấy chứ?

Gặp chuyện không giải quyết được.

Trước tiên phải đăng một bài lên mạng xã hội đã.

Tùy Chiêu Chiêu vừa mở máy ảnh để quay phim,chủ nhà soái ca lười nhác ưu nhã đột nhiên như thể có đôi mắt lớn trên đỉnh đầu, ngước mắt chuẩn xác nhìn thẳng vào ống kính của Tùy Chiêu Chiêu. Hai người từ xa qua màn hình liếc nhìn nhau một cái.

Anh ta nhíu nhẹ đôi lông mày, đuôi mắt hẹp dài khép lại, hốc mắt sâu như lưỡi kiếm sắc lạnh, lạnh lẽo như một cơn gió Bắc Cực thổi vào giữa trưa hè nóng bức, khiến người ta lạnh thấu xương.

Tấm rèm cửa “xoạt” một tiếng khép lại.

“Sao mà hung dữ thế.” Tùy Chiêu Chiêu xấu hổ đặt điện thoại xuống.

Trong phòng, Lạc Thanh Hà bật đèn lên, con chim sáo trên sàn nhà vì ánh sáng đột ngột mà lo lắng đi lại hai bước. Anh cúi xuống vuốt nhẹ đầu con chim sáo như để trấn an, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như những mảnh băng va vào cốc thủy tinh.

“Rốt cuộc là lại tìm ai đến theo dõi tôi đây?” Giọng Lạc Thanh Hà vang vọng trong phòng khách trống trải, khóe miệng có ý cười,nhưng ánh mắt lại sâu thẳm như giếng cạn. “Đồ ngu xuẩn, thực sự là không biết tự lượng sức mình.”

Anh dùng đầu ngón tay trắng như ngọc gãi gãi cằm của con chim sáo: “Mày nói có đúng không?”

Con chim sáo không hiểu anh đang mắng ai, chỉ ngước đôi mắt vàng tươi nhìn anh, nghiêng nghiêng đầu.


Trên một diễn đàn không rõ tên—

Người đăng: Hỏi, nhà tôi có con chim sáo phản chủ, mang tiền đi nuôi trai đẹp thì phải làm sao?

Bình luận số 5: Xin phép hỏi, “chim sáo” là biệt danh của vợ bạn à?

Người đăng: ? Chim sáo, là một loài chim màu đen, hiểu không?

Bình luận số 13: Chim sáo mang tiền đi kiểu gì? Nó lấy tiền ở đâu? Ghét nhất là mấy người bịa chuyện chỉ để đạt KPI trả lời!

Người đăng: Dùng mỏ ngậm, là tiền của tôi.

Bình luận số 78: Phân tích lý trí, hay là luộc lên ăn đi.

Người đăng: ? Tôi chỉ có giấy phép nuôi chim sáo, không có giấy phép ăn thịt.

Bình luận số 100: Đẹp trai cỡ nào?

Người đăng: Đẹp đến mức chim sáo quý tộc biến thành husky mà liếm mặt ấy.


Sự thật chứng minh, cư dân mạng chỉ biết xem náo nhiệt mà không cung cấp được ý kiến gì hữu ích, Tùy Chiêu Chiêu thừa nhận mình đúng là như người ‘ trong cơn tuyệt vọng cái gì cũng thử’.

Không đùa đâu, từ nhỏ Tùy Chiêu Chiêu đã có tính cách liều lĩnh. Hai người bạn thân từng nhận xét rằng lý do cô có thể làm trưởng nhóm điều tra sinh thái dã ngoại là vì cô có một loại bản năng nguyên thủy chưa hoàn toàn bị loại bỏ, khiến cô đặc biệt được động vật yêu thích.

Con chim sáo lông đen mắt vàng này thực sự là cú thất bại đầu tiên trong đời của Tùy Chiêu Chiêu.

Nuôi mấy tháng mà nó còn chạy theo người ta, thậm chí còn ăn cây táo rào cây sung mang tiền của mình để trợ cấp cho người khác,Tùy Chiêu Chiêu ở trong lòng có chút đau đớn.

Mấy ngày nay Tùy Chiêu Chiêu cố gắng khóa bình tiền lại, kết quả con chim ngu ngốc trong nhà cứ bay loạn quanh biệt thự, khiến Tùy Chiêu Chiêu ‘ kinh hồn táng đảm’ (*). Bất kỳ món đồ trang trí nào trong biệt thự cũng đủ để làm số tiền lẻ trong bình của cô bị lật lên mười lần.

(*)”Kinh hồn táng đảm” (惊魂丧胆) là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là “hoảng sợ đến mức mất hết can đảm.” Nó thường được dùng để miêu tả cảm giác sợ hãi cực độ hoặc sự hoảng loạn, thường xảy ra khi gặp phải tình huống đáng sợ hoặc bất ngờ.

“Rốt cuộc là anh ta cho mày uống thuốc mê gì!” Tùy Chiêu Chiêu tức giận hận không thể rèn sắt thành thép, mở khóa bình tiền nhìn chằm chằm con chim sáo.

Cô giơ tay chỉ vào con chim sáo:“Bắt đầu kể từ khi mày chỉ có một chút xíu như vậy, tao đã nuôi mày lớn như thế này, mày nói xem mày khác gì so với con ruột của tao? Thế mà lại còn ăn cây táo rào cây sung!”

Con chim sáo chỉ nhìn cô bằng đôi mắt vàng óng,vẻ mặt thanh tịnh mà ngốc nghếch nghiêng nghiêng đầu.

Không thể làm gì với con chim ngu ngốc này, Tùy Chiêu Chiêu chỉ còn cách nghĩ cách để xử lý tình hình với chủ soái ca ở nhà cách vách.

Lạc Thanh Hà đã chuyển đến đây khoảng năm sáu năm, nhưng nếu nói về thời gian ở nhà, anh cũng không phải là người thường xuyên ở nhà. Anh đã quen với việc đơn độc một mình, công ty muốn mở sự kiện ký sách cũng phải huy động toàn bộ nhân viên để tìm anh.

Theo cách nói của anh, tác giả cần phải đi xa để tìm cảm hứng,bất quá là đi xa để tìm cảm hứng thật sự hay chỉ là thuần túy đặt xuống gánh nặng đi để hưởng lạc thì không ai biết được.

Dù sao, Lạc Thanh Hà cũng là cây hái ra tiền của công ty, tài năng nổi bật tính cách có phần kiêu ngạo cũng là điều bình thường. Nghe nói bối cảnh cũng không nhỏ.

Các cấp trên lớn tuổi trong công ty mắt thường không nhìn rõ lắm, nhưng thực tế trong lòng họ đã rất rõ, chỉ cần mở một mắt nhắm một mắt cũng được, chỉ thỉnh thoảng nhớ ăn không nhớ đánh, vẫn hay cho một số người kỳ quái đến để xem tình hình của anh.

Người như Lạc Thanh Hà, tuổi còn trẻ đã nổi danh, viết về các chủ đề suy luận động vật,hợp tác với các đạo diễn lớn thật sự là rất hiếm, huống chi trong thời đại internet hiện nay, mức độ nổi bật của anh có thể thấy rất rõ. Thỉnh thoảng cũng gặp một số fan hâm mộ cực đoan.

Cho nên, khi Lạc Thanh Hà phát hiện có người âm thầm theo dõi mình, chỉ cảm thấy phiền phức. Kẻ thù của anh không ít, sự phẫn nộ và thù hận của họ có thể kéo dài từ đây tới cả nước Pháp, vì thế anh không thể xác định được người đó thuộc nhóm nào.

Đặc biệt là ánh mắt của người đó luôn có một cảm giác kỳ quái không thể diễn tả được, làm cho người ta cảm thấy nhiễu loạn.

Một buổi sáng, Lạc Thanh Hà ở cửa ra vào ‘vô tình’ gặp cô gái hàng xóm cách vách bốn lần.

Cô gái này dường như cho rằng việc mình lén lút theo dõi này rất kín đáo.Mỗi lần đi qua, cô đều phải dành nửa giờ chăm chú lượn lờ quanh cổng sắt, rõ ràng là một người mới chuyển đến không lâu hoặc có mục đích cụ thể nên mượn thuê nhà, mới không biết rằng mỗi ngôi biệt thự trong khu vực này đều được gắn camera không góc chết..

Lạc Thanh Hà ngồi trên ghế xích đu, đôi chân cong lên lười nhác đặt xuống mặt đất. Da anh nhợt nhạt do không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời lâu ngày, đôi mắt sâu thẳm như giếng sâu, xung quanh anh có một loại khí tức rất tà mị, khi nhìn vào luôn khiến người ta cảm thấy không rét mà run.

Lạc Thanh Hà nhẹ nhàng vẫy vẫy lông vũ của con chim sáo, khẽ cười một tiếng: “Đi thôi, đi hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì.”

Con chim sáo vừa rồi còn dính chặt vào người anh, biểu diễn một màn mãnh nam nũng nịu buổi sáng, líu ríu ở trên vai Lạc Thanh Hà cọ cọ,nhưng khi Lạc Thanh Hà đứng dậy và chuẩn bị đi về phía cửa lớn, nó đột nhiên nhảy lên ghế nằm trên lan can,trừng mắt nhìn một chỗ, không chịu bay thêm bước nào nữa.

Không biết là nhìn thấy cái gì, kiên quyết đứng nguyên một chỗ.

Lạc Thanh Hà nhướng mày, không nghĩ nhiều, để mặc cho nó.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play