**Tháng Mười Hai, là thời điểm lạnh nhất trong năm ở Nala.**
Khu bảo tồn Nala đã được xây dựng hơn mười năm, nhưng do vấn đề tín ngưỡng của cư dân địa phương, việc kiểm soát vào ra khu bảo tồn luôn khá lỏng lẻo.
Khi thời tiết đẹp, thậm chí có thể thấy vài chiếc xe Jeep nổi bật và những đoàn Land Cruiser (*) tụ tập cắm trại trên bãi cỏ bên đường.
(*)Land Cruiser là một dòng xe SUV (xe thể thao đa dụng) do hãng Toyota sản xuất. Nó nổi tiếng với khả năng off-road mạnh mẽ và độ bền bỉ, thường được sử dụng cho các hoạt động ngoài trời, du lịch địa hình khó khăn, và trong các môi trường khắc nghiệt. Land Cruiser được biết đến với thiết kế chắc chắn và tính năng ưu việt trong việc xử lý các điều kiện đường xá khó khăn.
Hôm nay là lần đầu tiên kể từ khi Tân Luyến đến đây, cô nghe thấy được tiếng còi báo động của trạm bảo vệ. Cô mới nhận ra rằng, hóa ra,tiếng còi báo động trên cao nguyên vừa rộng lớn, vừa chói tai lại khẩn cấp như vậy.
Nó cứ như âm thanh của chùa, quanh quẩn bên tai không rời.
Cô đứng tại chỗ, tự giác quấn chặt chiếc áo khoác parka(*).
(*)Áo pike (Parka) thường có mũ, và phần cổ áo thường được trang bị thêm lớp lông hoặc lớp cách nhiệt để bảo vệ khỏi gió và lạnh. Đây là loại áo khoác phổ biến trong những vùng có khí hậu lạnh, giúp giữ ấm cho cơ thể trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt.
Gió như những chiếc lông bò Tây Tạng chuyển thành những cái kim mảnh trong không khí lạnh, thấm vào tận xương, khiến mắt người ta gần như không mở ra nổi.
Mùa đông thấu xương của Nala cuối cùng cũng đã đến.
Tiếng còi báo động vang mãi không ngừng.
“Học trưởng, có chuyện gì vậy?” Tân Luyến cảm thấy, trạm bảo vệ Nala vốn hiền hòa hiếu khách bỗng chốc trở nên căng thẳng, không khí dường như cũng trở nên nặng nề. Các nhân viên trong trạm đều nghiêm mặt vội vàng chạy tới.
Nhóm người từng cười nói và hát hò vui vẻ hôm qua giờ đây mặt mũi như bị một đám mây đen che phủ, ánh mắt trở nên lo lắng không yên.
Tân Luyến và đoàn của họ đều là sinh viên của Đại học Kinh Nghiệp, gia nhập dự án nghiên cứu Nala cách đây nửa tháng, dự định cùng đội nghiên cứu đến đây để bổ sung dữ liệu về đa dạng sinh học của Nala.
Bất quá, khu vực trung tâm nơi còi báo động vang lên được là khu vực kiểm soát cao cấp, từ trước đến nay họ chưa bao giờ vào đó.
Vị học trưởng nhíu mày, rõ ràng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Không rõ, trước hết tập hợp mọi người lại đã. Tôi sẽ đi hỏi trưởng trạm xem tình hình thế nào.”
Chưa kịp tập hợp hết các thành viên nghiên cứu vẫn còn đang ngủ say trên cao nguyên, tiếng còi báo động đột ngột im bặt.
Ngay sau đó, hàng chục xe cứu thương và xe cảnh sát với đèn xanh đỏ liên tục đến, tiếng còi cảnh sát dày đặc như đôi tay siết chặt trái tim.
Không biết có phải do độ cao của cao nguyên hay do tiếng còi quá dày đặc, Tân Luyến cảm thấy hơi thở của mình cũng trở nên gấp gáp cùng với tiếng còi.
Trời vừa sáng.
“Bùm!”
Một tiếng nổ lớn. Cánh cổng khu vực kiểm soát bị đá mạnh từ bên trong, những nhân viên đang chuẩn bị mở cửa ngay lập tức tránh sang hai bên, nhường đường ra ngoài.
Hai bóng người từ bên trong chậm rãi bước ra, hỗ trợ lẫn nhau. Tân Luyến đứng bên ngoài đám đông, còn nghe thấy những lời an ủi bị kìm nén của các đội viên.
Có lẽ những người thường xuyên đóng quân ở Tây Bắc này rất ít khi nói những lời nhẹ nhàng, hành động lúng túng và có vẻ không tự nhiên, dường như họ có một cái máy rung trong cổ họng, mỗi từ đều mang theo rung động.
“Sao lại có nhiều máu như vậy… Chiêu Chiêu, các cậu bị thương ở đâu?”
“Cái con mẹ nó, đám súc sinh đó thật không phải là người!”
“ 'Lỗ Tai' đừng ngủ, ngoan, đừng ngủ, nhìn anh!”
“Xe cứu thương đến rồi, xe cứu thương đến rồi, tất cả tránh ra chút, xe cứu thương đến rồi!”
“Cái con mẹ nó, tránh ra một chút đừng chắn đường xe cứu thương!”
Những người đàn ông cao gần hai mét đứng quanh hai người, vừa cẩn thận giúp đỡ, vừa đỏ mắt hét to: “Bác sĩ đâu? Bác sĩ!”
Nhân viên y tế khiêng cáng tiến lên, đám người đứng trước cửa nhanh chóng tản ra.
Tân Luyến lúc này mới thấy rõ tình hình bên trong, đột nhiên hiểu tại sao mỗi người lại nói với giọng điệu run rẩy kỳ lạ như vậy.
Cô mở to mắt, không thể tin nổi, che miệng lại, sự kinh ngạc trong mắt phản chiếu hai hình ảnh đẫm máu.
Cảm giác của con người có độ trễ. Khi thị giác tiếp xúc với hình ảnh này trong tích tắc, mùi máu tươi ngay lập tức bùng phát trong lỗ mũi của Tân Luyến, như nước sôi trong nồi, không thể kìm chế, tràn vào họng rồi xuống dạ dày, nồng nặc đến mức khiến cô muốn nôn mửa.
Đây là một đêm ồn ào nhất tại trạm bảo vệ Nala. Mây tan, ánh sáng mặt trời tràn ra. Thỉnh thoảng có thể thấy vài con hạc đen quý hiếm vươn cổ bay thấp, lướt nhẹ trên mặt nước, từ từ hạ cánh bên bờ chải lông.
“Cầm máu và cung cấp oxy!”
Cáng cứu thương đầu tiên được đưa vào xe cứu thương, cửa xe từ từ đóng lại..
Ngay sau đó, một bàn tay đầy máu đột ngột vươn ra, năm ngón tay cố gắng giữ cửa xe đang đóng lại. Các khớp xương cùng tĩnh mạch nổi lên, một chiếc răng sói yếu ớt lắc lư trên cổ tay mảnh mai.
Nhân viên y tế ngay lập tức tiến lên, cố gắng gỡ tay của cô ra, ý định đưa bệnh nhân mới nằm xuống về lại giường cứu thương và khuyên cô không nên di chuyển thêm.Nhưng không ai biết tại sao một người mất máu nhiều đến mức mặt trắng như tờ giấy lại có sức mạnh lớn như vậy.
Tùy Chiêu Chiêu mở miệng, cảm giác mùi máu theo từng bộ phận cơ thể trào lên cổ họng, cô bị sặc máu ho mấy lần: “ Lỗ Tai đâu? Anh ấy thế nào?”
“Ôi, cô phải nằm lại đi, cô gái nhỏ, cô có biết tình trạng cơ thể mình không?” Y tá lớn tuổi nhìn thấy cô đầy máu, không dám động vào, chỉ có thể dùng cánh tay giữ cửa xe.
“Những người đi cùng tôi đâu? Tôi chỉ cần nhìn anh ấy một cái thôi.” Tùy Chiêu Chiêu nắm lấy cánh tay của y tá nói,vết máu trên tay làm bẩn quần áo trắng của y tá. Cô đứng dậy khỏi cáng cứu thương, loạng choạng đỡ lấy cửa xe, không ngừng lặp lại: “Chỉ cần nhìn một cái thôi.”
Ngay gần đó, đột nhiên có tiếng khóc lóc và gầm rú vọng đến.
Tùy Chiêu Chiêu dừng lại, sắc mặt cứng đờ đẩy cửa xe, từng bước di chuyển về phía trước.
Tháng mười hai, cuối đông. Người xưa gọi là "tháng của sự tàn lụi", chính là thời điểm vạn vật đều héo úa.
Mỗi hơi thở phả ra trong không khí đều có thể biến thành băng.
Tùy Chiêu Chiêu chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, bị máu dính vào làm cho không còn nhìn rõ sắc thái, lạnh buốt dán vào cơ thể.Cô biết, phần lớn số máu trên người không phải của mình.
Xung quanh tai dần trở nên trống trải, tiếng còi cảnh sát hỗn loạn từ từ hòa thành một đường thẳng chói tai, từ tai trái xuyên qua tai phải, chiếm hết tất cả âm thanh trong đầu cô.
“Chiêu Chiêu! Tùy Chiêu Chiêu!”
Tùy Chiêu Chiêu như người bỗng tỉnh dậy, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
“Chiêu Chiêu... đừng như vậy.”
“Cô đi trước bệnh viện đi, có được không?” Trưởng trạm, một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, mắt đỏ ngầu, mở to đôi mắt phản chiếu ánh sáng,giọng nói như thể nghẹn ngào, "Chuyện của Lỗ Tai, giao cho anh xử lý, được không?”
Tùy Chiêu Chiêu từ từ tiến về phía trước, cô không nhìn kỹ trước khi đưa Lỗ Tai ra ngoài.
Nếu không phải anh ấy quanh năm bốn mùa trên đầu đều đội chiếc mũ len đan, cô thậm chí còn không nhận ra thi thể lạnh lẽo, mặt mũi biến dạng nằm trên bãi cỏ đó là người sống động nhất ở Nala.
Cô đột nhiên nghĩ đến, trong Phật giáo Tây Tạng, liệu những người chết không được trang nghiêm có thể vào thiên đường không?
Tùy Chiêu Chiêu không biết câu trả lời, cô theo bản năng muốn lên trước giúp anh ấy sửa sang lại một chút,nhưng chưa kịp đưa tay ra, chân cô đã mềm nhũn ngã ngay xuống đất, lại được người khác vội vã đỡ dậy.
“Chiêu Chiêu, cô nghe lời bác sĩ đi bệnh viện trước được không? Lỗ Tai vẫn còn ở đây chưa đi đâu cả, nếu cô để anh ấy thấy cô như vậy…”
“Lạc ca, Lỗ Tai còn có thể nhìn thấy sao?” Tùy Chiêu Chiêu khàn giọng hỏi, “Người chết rồi thì tất cả đều mất hết…”
Cô biết Lỗ Tai bị để lại vì anh ấy đã chết hoàn toàn.
Trong y học, cái chết duy nhất được công nhận là cái chết não, anh ấy cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không cảm giác được,người đã mất thì thực sự đã mất.
“Lỗ Tai… cố gắng bảo vệ con chó đen… nhóm người đó có nhiều vũ khí… anh ấy… không bảo vệ được.” Tùy Chiêu Chiêu ho ra hai ngụm máu, tiếp tục nói, “Lạc ca, để anh ấy ra đi một cách trang trọng, chôn cùng con chó đen đi.”
Con chó đen là một con sói hoang bị xe tải đè gãy chân trên đường núi vào nửa đêm. Lỗ Tai đã nhặt nó về khi lần đầu tiên đi cùng Tùy Chiêu Chiêu. Con chó này trông không giống sói mà giống như chó, hồi phục khá tốt, chỉ vài ngày nữa Lỗ Tai sẽ có thể làm huấn luyện thả tự do cho nó, nhưng tối nay nó không thể được cứu viện đến, không được thấy ánh bình minh rực rỡ bên ngoài trạm bảo vệ Nala.
Nhân viên y tế đã quan sát cô từ đầu đến cuối, ngay lập tức gọi nhau đến và đưa bệnh nhân đến cáng cứu thương, xử lý cầm máu cung cấp oxy xong. Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tân Luyến và các thành viên đội khảo sát đứng cách xa một bên. Mặc dù họ không quen biết cô, thậm chí chưa từng gặp mặt, nhưng sự va chạm của sinh tử đã khắc sâu vào DNA của loài người.
Cô không khỏi rưng rưng nước mắt, bất chợt nghĩ đến một câu: Nếu có người sẵn sàng đặt sự sống và cái chết ra ngoài tâm trí, thì trong lòng họ chắc chắn có điều gì đó đáng giá hơn cả sự sống mà họ cam tâm bảo vệ.
Học trưởng cũng là lần đầu gặp phải tình huống như thế. Mặc dù họ chưa hiểu rõ cụ thể chuyện gì xảy ra, nhưng đến giờ cũng phần nào đoán được.
Trưởng trạm trước khi đi đã nhiều lần nhắc nhở họ rằng, do vấn đề tín ngưỡng và vùng giáp ranh ở Nala, luôn có nguy cơ bị săn bắn trộm, nên khi khảo sát phải cẩn thận.
Học trưởng thở dài nói: “Không ngờ lại gặp phải học tỷ trong tình huống này, thật sự là…”
“Anh quen biết chị ấy à?” Tân Luyến lau nước mắt ở khóe mắt.
“Em không biết chị ấy à?” Học trưởng hỏi lại, giọng có vẻ lạ lùng, “Chắc không ai ở Viện Sinh học của chúng ta không biết chị ấy đâu? Chuyến khảo sát Nala lần này chính là do chị Tùy Chiêu Chiêu kết nối với chúng ta.”
“Tùy Chiêu Chiêu… là chị Tùy Chiêu Chiêu đó sao?”
“Có thể có bao nhiêu người tên Tùy Chiêu Chiêu ở Đại học Kinh Nghiệp chứ?” Học trưởng vỗ vai cô, “Thầy hướng dẫn của chúng ta còn định mời chị ấy ăn cơm trước khi chúng ta rời đi, nhưng mãi mà không gặp được chị ấy, kết quả hiện tại… aizz, không nói nữa.”
Những người sinh ra trên mảnh đất này phải được chôn cất ở mảnh đất này để thể hiện lòng biết ơn, Lỗ Tai đã được mọi người chuẩn bị chu đáo và trang trọng đưa qua núi bên kia.
Đám đông dần tản ra, ánh mặt trời cuối cùng cũng bắt đầu chiếu sáng hoàn toàn lên vùng đất này, nhiệt độ lạnh lẽo của đêm cũng từ từ ấm lên.
Tân Luyến nhìn theo họ cho đến khi khuất xa.
Tại Đại học Kinh Nghiệp, những thiên tài nổi bật trong các kỳ thi đã trở nên rất phổ biến, nhưng có nhiều người thực sự có tài năng hơn nữa.
Tân Luyến không phải là người thông minh, dù cô đã dành phần lớn thời gian ở thư viện để cải thiện điểm số cuối kỳ, nhưng trong các lớp học, cô vẫn thường nghe thấy tên "Tùy Chiêu Chiêu".
Cô ấy tốt nghiệp chưa được bao lâu, nhưng đã trở thành một huyền thoại ở Viện Sinh học của Đại học Kinh Nghiệp.
Dù các giáo sư có những đánh giá khác nhau về cô, có người khen ngợi cô thông minh và có tài năng, gần như có thể giao tiếp với động vật hoang dã như một phần của chúng, cô ấy còn có một lý lịch rất đáng kinh ngạc. Cũng có người chỉ trích cô lãng phí tài năng của mình, tự mãn và kiêu ngạo, cho rằng cô hoàn toàn có thể tiếp tục học hỏi sâu hơn trong lĩnh vực học thuật và đóng góp cho nghiên cứu sự đa dạng sinh học của Trái Đất, nhưng lại chọn từ bỏ khi đang ở độ tuổi sáng tạo nhất.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng Tùy Chiêu Chiêu là một trong những trường hợp điển hình xuất sắc nhất của Viện Sinh học trong vài năm qua, và có thể cả trong tương lai nhiều năm tới.