Gió sẽ hôn lên đôi mắt em

Chương 6


1 tuần


“Còn nữa, sao cậu không nhận cuộc gọi của tôi? Địa chỉ này thật sự không phải là tôi đưa cho Vương Thanh Tùng. Mặc dù anh ấy là anh trai tôi, nhưng chúng tôi đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi!” Vương Tiêu Chúc đặt một giỏ trái cây lên bàn cạnh giường, miệng không ngừng lảm nhảm nói, “Hơn nữa tôi thực sự có việc gấp…”

Dư quang khóe mắt nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đại mỹ nữ, Vương Tiêu Chúc lập tức dừng lại một chút,ngữ khí đột nhiên tăng thêm:: “Mẹ kiếp, Tùy Chiêu Chiêu!”

Tùy Chiêu Chiêu cũng kinh hãi.

Hắn lập tức hét lên: “Cô không phải nói với tôi cô bệnh tình nguy kịch, hai chân không thể đứng dậy, ghế xe lăn bị chó vàng cắn hỏng, dù phải dùng tay bò đến sở thú cũng muốn xong việc mới rưng rưng xin nghỉ phép với tôi sao?”

Lạc Thanh Hà ở bên cạnh không nói một lời, nhưng từ trong mũi phát ra một tiếng cười lạnh.

Lý do này chỉ có người ngu xuẩn như cậu mới tin nổi.

Khi Tùy Chiêu Chiêu nghe thấy giọng nói quen thuộc của ông chủ, cô đã biết mọi chuyện không ổn. Ngay cả người mặt dày như cô cũng cảm thấy xấu hổ về lý do nghỉ phép ba trăm chữ của mình, không ngờ rằng ngay trước mặt mọi người, Vương Tiêu Chúc lại trực tiếp đọc ra phần cốt lõi lý do xin nghỉ phép của cô.

“Ông chủ, anh nghe tôi giải thích một chút đã.” Tùy Chiêu Chiêu sâu sắc nhận ra rằng một lời nói dối phải đi kèm với hàng trăm lời nói dối khác để che đậy, như là một chân lý bất biến.

Lạc Thanh Hà bên kia thong thả bóc một quả cam, thảnh thơi nhàn nhã nằm một bên xem kịch vui.

Vương Tiêu Chúc nghiêm mặt đứng đó vẻ mặt ý nói “Cô tiếp tục bịa đi,” biểu cảm kinh khủng chờ cô nói tiếp.

Tùy Chiêu Chiêu trên mặt lộ ra đủ loại biểu tình do dự đấu tranh, cô dừng lại một chút: “Thực ra, anh cũng đã nghe nói… bạn trai tôi… Ai! Việc này cũng do tôi không tiết chế… Anh cũng đừng hỏi nữa!”

“…”

“…”

Quả cam vừa mới lột vỏ trong tay Lạc Thanh Hà đột ngột rơi xuống giường.

Câu nói của cô dừng lại hai lần, vừa đủ để làm tăng tình hình căng thẳng của toàn bộ sự việc.

“Ý của cô là?” Vương Tiêu Chúc từ một ông chủ hung hăng bắt lỗi nhân viên, bỗng nhiên biến thành người cẩn thận ăn dưa, “Chỗ đó của Lạc ca…”

Anh ta chưa nói hết câu, một nửa quả cam còn lại trên tay Lạc Thanh Hà đã bay thẳng vào người anh ta, khuôn mặt Lạc Thanh Hà tối sầm lại: “Cậu muốn chết à?”

Tùy Chiêu Chiêu nhanh chóng bóc một quả cam nhét vào miệng Lạc Thanh Hà, đồng thời nói với Vương Tiêu Chúc, lời lẽ chân thành khẩn thiết: “Đều là đàn ông, có một số chuyện hiểu là được, đừng hỏi linh tinh.”

Mùi cam ngay lập tức làm dịu đi mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh, cảm giác răng thú hình lưỡi liềm chạm vào da khi ngất xỉu chợt trở nên rõ ràng hơn.

“Hàng xóm, anh ngã ở nhà là ai vất vả đưa anh đến bệnh viện?” Tùy Chiêu Chiêu ghé sát tai Lạc Thanh Hà, cố gắng nhỏ giọng giảng đạo lý.

Trên người cô có một mùi hương rất trong trẻo, rất nhạt xen lẫn với mùi cam, Lạc Thanh Hà không thể xác định đó là gì, chỉ biết khi cô đến gần, cảm giác như đã ngăn cách hoàn toàn mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.

Như một làn không khí trong lành.

“Không phải vì cô không tiết chế sao?” Lạc Thanh Hà cười lạnh, cúi đầu liếc nhìn cô, “Đây là trách nhiệm của cô.”

“Lần sau tôi nhất định sẽ tiết chế, lần này anh giúp tôi ứng phó với ông chủ một chút đi, hàng xóm tốt bụng.” Tùy Chiêu Chiêu chớp mắt mấy cái.

Thực ra, ngay cả Lạc Thanh Hà, người không chú ý đến vẻ ngoài, cũng cảm nhận được Tùy Chiêu Chiêu thực sự là một mỹ nhân hiếm có.

Đặc biệt là đôi mắt màu mực của cô, giống như người đứng ở nơi cao trong sơn cốc hiểm trở, nhìn thấy hồ nước xanh biếc mạnh mẽ chảy, là một sức hút bí ẩn mê hoặc, mà cô dường như không hề biết điều đó.

Hai người cứ ở đấy không coi ai ra gì mà thì thầm to nhỏ, Lạc Thanh Hà, một thiếu gia có tính khí khó chịu như vậy, thậm chí còn lộ ra nụ cười—dù chỉ là cười lạnh.

Nhưng Vương Tiêu Chúc, người không hiểu rõ tình hình,liền nghĩ đến mấy cái bên trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo kia “Hai mươi tám năm, thiếu gia cuối cùng cũng cười” mà lão quản gia trung thành,thấy vậy thì xúc động đến nỗi khóe mắt ươn ướt.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô lừa gạt tên ngốc kia?” Lạc Thanh Hà không để mình bị cuốn vào vòng quay, “Kẻ ngu ngốc là cậu ta, không phải tôi.”

"Anh muốn gì?” Tùy Chiêu Chiêu liều mạng vì số tiền lương ít ỏi của mình.

Lạc Thanh Hà trầm tư hồi lâu, trong mắt dần dần thoáng thấy răng thú trên cổ tay cô: “Răng thú trên vòng tay của cô cũng không tệ, tôi sẽ trả tiền mua, bao nhiêu cũng được.”

Anh vừa nói những lời này, vẻ nịnh nọt trên mặt Tùy Chiêu Chiêu lập tức biến mất, cô mỉm cười: "Nếu không, Ngài hãy xem xem hai cái răng cửa của tôi có đáng giá không nhé?”

Lạc Thanh Hà không thể không nhận ra trong giọng nói của cô đột ngột có một sự chuyển biến châm chọc.

“Anh thích nói thì cứ nói đi”. Tùy Chiêu Chiêu giữ lại những nghi thức xã giao cuối cùng, “Lần sau anh lại ngất xỉu ở nhà, dù có gọi Thiên Vương lão tử cũng sẽ không ai cõng anh chạy 24 cây số mất 2 giờ đến bệnh viện đâu.”

Lạc Thanh Hà: “……”

Cửa phòng bệnh giường số 13 "rầm” một tiếng bị đóng lại.

“Lạc ca, sao chị dâu lại bỏ đi rồi?” Vương Tiêu Chúc vẫn chưa hiểu chuyện gì, đầu óc của anh đột nhiên đình trệ quay người hỏi. “Không phải chứ, hai người từ khi nào bắt đầu dính vào nhau vậy? Cô ấy chẳng phải mới đến Lâm Kinh sao?”

“Cậu cũng biết à?” Lạc Thanh Hà lười nhác dựa vào gối đầu, tùy ý hỏi.

“Tôi là ông chủ của cô ấy, cậu nghĩ sao?” Vương Tiêu Chúc không phục nói. “Vườn bách thú chỗ chúng tôi tuyển người rất nghiêm ngặt, nhưng cô ấy lại đi cửa sau. Người ta được điều từ Tây Bắc đến, mà tôi cũng không rõ lắm, nghe nói lai lịch không nhỏ, rất nhiều người chiếu cố đến cô ấy.”

“Chỉ là tôi không hiểu vì sao cô ấy lại đến Lâm Kinh. Mà cho dù cô ấy không phải… cái đó với cậu, tôi cũng không thể đuổi cô ấy được.” Vương Tiêu Trúc chiến thuật ho khan hai tiếng.

“Cậu còn nhắc lại chuyện này nữa thì cút khỏi phòng bệnh cho tôi.” Gân xanh trên trán Lạc Thanh Hà không kiểm soát được nhảy lên hai lần.

“Vậy hai người có quan hệ gì?” Vương Tiêu Chúc lấy điện thoại ra lật tìm một tấm ảnh. “Có fan chụp được hai người ở cổng bệnh viện, suýt nữa thì thành hot search trên Weibo, tôi đã phải dìm nó xuống. Công ty bên kia còn nói cậu phải chú ý chút.”

“Hàng xóm, hôm nay vừa mới quen.” Lạc Thanh Hà cau mày, có vẻ khó chịu. “Tôi cũng không phải minh tinh, cần gì phải chú ý?”

“Nhưng cậu là tác giả nổi tiếng.” Vương Tiêu Chúc thật sự kính nể ông chủ của mình, mỗi ngày làm đến ba việc.

Lạc Thanh Hà không thèm để ý: “Vậy cậu cứ báo cảnh sát đi.”

“…”

Tùy Chiêu Chiêu lúc bỏ đi khí thế hùng dũng oai vệ, nhưng vừa ra khỏi cửa bệnh viện liền hối hả chạy đi làm. Lỡ như họ Lạc kia không thân với Vương Tiêu Chúc, cô không thể đùa với số tiền lương của một người một chim được dùng để sinh hoạt được.

“Chiêu Chiêu, cuối cùng cô cũng đến!”

Tùy Chiêu Chiêu là nhân viên duy nhất trong vườn thú có kinh nghiệm tiếp xúc trực tiếp với động vật hoang dã, chỉ cần cô vắng mặt một ngày, cả hệ thống của vườn thú như bị đả kích sụp đổ.

“Ánh mắt gì vậy?” Tùy Chiêu Chiêu nghĩ rằng có lẽ mình sẽ không mất bát cơm này được, không có cô, cái nơi này cũng không hoạt động được. “Chẳng phải Tiểu Chúc đã có thể bắt tay với Đại Thông rồi sao?”

“Đó là vì cô đứng bên cạnh.” Chúc Khinh An khóc không ra nước mắt nói, “Hổ Đông Bắc chỉ là tên thôi, tôi nhắc lại lần nữa, giữa người Đông Bắc và hổ Đông Bắc không có quan hệ họ hàng gì!”

Lô động vật ăn thịt lớn này mới được chuyển đến vườn thú gần đây, rất nhạy cảm với khu vực xa lạ. Chỉ có Tùy Chiêu Chiêu mới có thể dễ dàng đưa người vào khu sinh sống của chúng để thực hiện kiểm tra và vệ sinh hàng ngày.

Cô xin nghỉ hai ngày để bắt trộm, trong thời gian đó không ai dám vào, bầy sư tử và hổ trong khu sinh sống chỉ cần nhìn thấy ai đi qua là nhe răng gầm gừ, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm,uốn éo người đi tới đi lui.

Đang đi trên đường mà bị động vật ăn thịt nhìn chăm chú nhìn vào, ai cũng sẽ cảm thấy có chút ớn lạnh.

“Bản tính của chúng vốn dĩ là đứng đầu chuỗi thức ăn, nếu cô thể hiện ra sự sợ hãi, chúng dĩ nhiên sẽ coi cô là thức ăn dự trữ.” Tùy Chiêu Chiêu chậm rãi đeo găng tay và khẩu trang. “Cách duy nhất để thân thiết với động vật là tiếp xúc, để chúng quen với mùi của cô. Khi cô hòa vào môi trường sống của chúng, chúng sẽ nhận ra sự hiện diện của cô là một phần tự nhiên. Sư tử có bao giờ bất ngờ tấn công không khí hay tảng đá đang nằm ngủ không?”

Chúc Khinh An gật gù ra chiều suy nghĩ, cô có đôi mắt to ngọt ngào, nhưng vừa mở miệng là có ngay giọng đặc sệt kiểu “cặn bã tự vị” (*) đặc trưng: “Vậy tôi vào cùng với cô để hòa vào không khí một chút nhé.”

(*)”Cặn bã tự vị” (渣子味) là một cách nói trong tiếng Trung, thường dùng để chỉ một giọng điệu hoặc phong cách nói chuyện mang tính “ngang tàng,” “ngông nghênh,” hoặc có phần “thô lỗ,” nhưng theo cách vui vẻ, hài hước. Nó có thể ám chỉ một người ăn nói bỗ bã, không quá để ý đến lễ nghi, nhưng vẫn không phải là thô tục đến mức khó chịu.

Trong ngữ cảnh trên, khi Chúc Khinh An mở miệng và nói chuyện với giọng “cặn bã tự vị,” có nghĩa là cô ấy nói một cách xuề xòa, không cần câu nệ lễ nghĩa, tạo ra cảm giác thân thiện nhưng có chút thô sơ, mộc mạc, có thể pha chút giọng địa phương.


Bị vây quanh bởi lưới sắt cao năm mét, một khu rừng rậm bao quanh hai con hổ Đông Bắc oai nghiêm đang nằm trên mặt đất, thong thả liếm lông. Chúc Khinh An mang theo hộp kiểm tra sức khỏe, đi theo sau Tùy Chiêu Chiêu. Khi họ còn cách nơi ở của bầy hổ khá xa, những con hổ Đông Bắc vốn đang lười biếng nằm dưới bóng cây đã nhạy bén phát hiện tiếng bước chân rất nhỏ, ánh mắt tập trung, từ từ đứng dậy. Cơ mặt của chúng bắt đầu chuyển động, khoe những chiếc răng sắc nhọn hướng về phía những người đang tiến đến.

Tùy Chiêu Chiêu không hề có biểu hiện áp lực, bình tĩnh mở lưới sắt và bước vào: “Da của chúng rất dày, sống ở vùng lạnh quá lâu, đột nhiên chuyển đến Lâm Kinh, chắc chắn sẽ không thích ứng. Khu vực nước đã được xây xong chưa?”

“Sắp rồi, phòng kế hoạch vẫn đang tranh cãi về dự án biểu diễn động vật, không cho phòng tài chính duyệt kinh phí.” Chúc Khinh An rón rén bước theo sau.

Thực ra không thể trách Chúc Khinh An nhát gan. Cái miệng của con hổ Đông Bắc mở ra gần như to bằng một chậu rửa mặt, đầu lưỡi đỏ tươi liếm vào những chiếc răng nanh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người. Bộ ria mép của nó trắng giống như những chiếc kim thép, dáng đi cực kì nhanh nhẹn, tựa như chỉ cần một giây nữa có thể dùng móng vuốt áp chế mười người có kích thước như Tùy Chiêu Chiêu.

Là một trong hai nữ nhân viên duy nhất của bộ phận chăm sóc động vật, Chúc Khinh An đã thân thiết với Tùy Chiêu Chiêu ngay từ khi cô ấy mới vào làm nửa năm trước, đã chứng kiến nhiều lần cô thuần hóa động vật hung dữ.

Mặc dù vậy, mỗi khi nhìn thấy cảnh này, Chúc Khinh An vẫn có chút không quen.

Con thú săn mồi khổng lồ, vừa mới đây còn ánh lên sự tấn công và cảnh giác trong mắt, dưới tay Tùy Chiêu Chiêu bỗng dưng biến thành một con mèo lớn ngoan ngoãn lăn lộn, cuống họng phát ra một tiếng kêu khe khẽ.

Cô ấy lẩm bẩm gì đó trong miệng, không rõ là gì, nhưng nghe không giống tiếng người, phát âm rất kỳ quái. Tùy Chiêu Chiêu tháo găng tay nhẹ nhàng vuốt theo chiều lông.

Trong đầu Chúc Khinh An vang lên những câu chuyện kỳ lạ cô đã đọc trước đây, ngạc nhiên hỏi: “Không lẽ cô thật sự có thể nói chuyện với động vật sao?”

Tùy Chiêu Chiêu ngẩng đầu, liếc nhìn cô bằng ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ thiểu năng: “Con người làm sao có thể nói chuyện với động vật? Cô có biết cái gì gọi là sự cách biệt giữa các loài không?”

“…”

Vậy cô còn lẩm bẩm như đang niệm chú là để làm gì chứ?

Tùy Chiêu Chiêu tháo găng tay, kỹ thuật điêu luyện vuốt nhẹ quanh mình con hổ Đông Bắc, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nó qua lớp lông dày, rồi nhíu mày: “Không ổn, khu nước phải gấp rút hoàn thành trong vài ngày tới.”

Chúc Khinh An cũng hiểu, cô chỉ biết thở dài ngao ngán: “Cô cũng làm ở đây một thời gian rồi, chắc cũng không lạ gì cái kiểu của mấy người ở bộ phận kế hoạch. Lúc nào cũng ra vẻ cao sang, khinh thường chúng ta chỉ vì chúng ta làm những công việc tay chân, coi việc cho động vật ăn là một việc vô nghĩa!Thời đại nào rồi mà vẫn dám phân biệt đối xử nơi làm việc!”

“Vậy bọn họ định làm gì? Biểu diễn động vật à?” Tùy Chiêu Chiêu xoa xoa sau tai con mèo lớn, khiến nó giật mình lắc mạnh đầu.

Chủ đề này luôn nhạy cảm.

“Cũng không phải nói như thế, họ tự hào nói rằng đó là một phần của việc tương tác với động vật để thu hút du khách tham quan.” Chúc Khinh An khịt mũi coi thường.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play