“Tôi lớn lên trong tập đoàn này từ nhỏ, mấy chiêu trò vụn vặt của cậu tôi chẳng thèm vạch trần, người nắm quyền của Ngọc Hoa giờ đây không phải Lạc Sơn Hà sao? Anh ta dám lạm dụng quyền lực trước mặt đám lão già đó à?” Lạc Thanh Hà cười khẩy, “Vương Thanh Tùng, tôi mới nhận ra cậu và ông ta giống nhau một cách đáng kinh ngạc, đều ngu ngốc như nhau.”

“Không hoàn toàn như cậu nghĩ…”

Vương Thanh Tùng, người đã trải qua vô số cuộc đấu khẩu với nhiều bậc học giả, lúc này cũng chỉ cảm thấy lời lẽ của mình trở nên vô cùng yếu ớt. Anh vốn dĩ giỏi về đàm phán, dựa vào khả năng ăn nói, nhưng đó chỉ hữu ích với những người mơ hồ trong cuộc mà thôi.

“Cậu nhìn sự việc quá rõ ràng và suy đoán quá sắc bén, Thanh Hà, đó không phải điều tốt.” Vương Thanh Tùng đeo lại kính hở dài.

Khổng Tử tôn sùng tư tưởng Trung Dung, cũng không ngoài mục đích bảo vệ ý chí cá nhân trong xã hội. Đôi khi, thông minh quá mức cũng sẽ tự làm tổn thương mình, đó là lý do.

“Vậy nên cậu tránh xa tôi ra, kẻ điên chính là như thế.” Lạc Thanh Hà trở lại trạng thái hờ hững, nhẹ nhàng đáp, dường như những lời phê phán giả tạo đó không hề ảnh hưởng đến anh, có lẽ vì đã nghe quá nhiều lời giáo huấn tự cho mình là đúng suốt bao năm, tai anh đã chai sạn rồi.

Khuôn mặt lạnh lùng và tái nhợt của anh nổi bật trong bầu không khí u ám không ánh sáng của căn phòng, cùng với những lời đồn đại lan truyền rộng rãi ít nhiều. Dù Vương Thanh Tùng đã từng trải qua nhiều cảnh tượng hoành tráng, anh cũng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

“Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!”

“Cộc cộc cộc!”

Âm thanh đầy nhịp điệu bất ngờ vang lên, giống như tiếng vật nhọn gõ vào cửa sổ thủy tinh, phá tan sự tĩnh lặng vào thời khắc này.

Lạc Thanh Hà kéo rèm cửa hẳn ra, quả nhiên nhìn thấy một con chim đen tuyền, mỏ ngậm một vật giống như tiền, không ngừng mổ vào cửa kính.

“… Đây là gì?” Vương Thanh Tùng nhìn con chim đen ngậm tiền với vẻ mặt kỳ quái.

Lạc Thanh Hà thở dài một tiếng có chút bất đắc dĩ: “Một con chim ngốc biết ơn.”

Vương Thanh Tùng không khỏi cảm thấy câu nói này có hàm ý sâu xa.

“Cút đi, nhớ kỹ một chút, đừng có đến tìm tôi nữa.” Lạc Thanh Hà mở cửa sổ, ánh sáng chiếu lên lưng anh như phủ một lớp viền vàng.

Vương Thanh Tùng thở dài một hơi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn quay người rời đi.

Cửa sổ lớn được mở ra, ánh nắng trải đầy phòng khách.

Lạc Thanh Hà nhanh tay túm lấy mỏ nhọn của con chim đen ngậm tờ tiền, cố gắng thương lượng: “Nói rồi, đừng có mang tiền đến cho tôi nữa, làm vậy là phạm pháp đấy, Chim ca (*).”

(*) Ca ở đây là từ ‘ca ca’, có nghĩa là ‘anh’.

Chim ca nhìn anh với đôi mắt to tròn trong trẻo,trên mỏ có một chùm lông đầy cá tính dựng lên một cách vui vẻ.

Anh vừa thả tay ra, tờ tiền lại bị Chim ca vỗ cánh ném xuống đất.

Lạc Thanh Hà đành cúi xuống nhặt lên: “Hôm nay vẫn là năm tệ, xem ra chủ nhân của mày dạo này kinh tế cũng không khá lắm.”

Anh quay người, đi đến kéo ngăn kéo bên cạnh bàn trà, ném tiền vào. Bên trong đầy những tờ tiền đỏ, xanh đủ loại, tất cả đều do con chim đen này đều đặn mang tới.

Lạc Thanh Hà ngồi xổm xuống, vẫy tay gọi con chim sáo đen: “Lại đây, để ta xem cánh mày hồi phục thế nào rồi.”

Con chim liền nhảy bật lên, dang rộng đôi cánh đậu xuống vai anh, chiếc đầu lông mượt mà nhẹ nhàng cọ vào má anh.

Lạc Thanh Hà nhẹ nhàng sờ cánh trái của con chim sáo đen, lông đã mọc lại, cho thấy hồi phục rất tốt. Chủ nhân của nó hẳn đã bỏ rất nhiều công sức để chăm sóc vết thương.

Tháng trước, đúng lúc trời mưa, con chim đen ướt sũng này rơi vào sân nhà anh, một cánh đầy máu, bay không nổi, tiếng kêu yếu ớt.

Lạc Thanh Hà đã băng bó sơ cứu cho nó,ngày hôm sau đã thả nó đi. Không ngờ sau đó, mỗi ngày con chim sáo này đều mang theo tiền giấy đến gõ cửa nhà anh, không rõ là tiền của ai,cứ đúng giữa trưa đều đặn xuất hiện trong ngăn kéo của anh.

So với con người, nó còn hiểu ân tình hơn nhiều. Đôi khi không biết cụm từ “có máu có thịt” nên dùng để chỉ loài nào.

*********************

“Gì cơ—?! Nhà cậu bị trộm sao?”

Tùy Chiêu Chiêu lật đống tiền trong hộp, kéo điện thoại ra xa một chút: “Tuần trước, ba trăm tệ vất vả moi ra từ tay Vương Tiêu Chúc đã bị trộm sạch.”

“Đây chẳng phải là nhà của Từ Trang Nhàn sao? Sao vậy, đại thiếu gia nhà đó có món đồ nào mà không đáng giá hơn ba trăm đồng trong cái hộp vớ vẩn của cậu?” Biện Loan Nguyệt không thể tin nổi hỏi, “Một đứa nghèo như cậu thì có gì để trộm cơ chứ?”

Tùy Chiêu Chiêu cười lạnh hai tiếng: “Tớ chính là chán ghét mấy người nông cạn như các cậu.”

“Tớ nói thật đấy, cậu là một người phụ nữ độc thân,Từ thiếu gia lại cho cậu mượn một căn nhà to như vậy, có khi nào trong nhà có giấu cái gì mà cậu không biết không.” Biện Loan Nguyệt nói đến chính mình cũng bị dọa sợ quá mức, “Không được, không được,tớ phải xem ngay chuyến bay gần nhất về Lâm Kinh.”

“Đại tiểu thư, cậu đừng làm quá lên như thế” ,Tùy Chiêu Chiêu ngược lại rất bình thản, “Tớ chỉ nuôi mỗi con sáo đen, trong nhà có người hay không, nó chỉ cần kêu lên là tớ biết ngay.”

“Cậu nghĩ cậu còn đang ở Nala sao? Toàn là chim săn lớn canh cho cậu?” Biện Loan Nguyệt sắp phát điên,”Nó chỉ là một con chim sáo! Một con chim sáo ngu ngốc, đến nói chuyện còn không biết! Hơn nữa con chim sáo này còn rất sợ cậu!”

Nuôi đã gần nửa năm, con chim này đặc biệt thích đi lang thang khắp nơi, đi ra ngoài kết bạn với các loài chim khác thì thân thiết vô cùng, nhưng cứ gặp chủ nhân của nó là Tùy Chiêu Chiêu thì lập tức ủ rũ, đứng im như một bức tượng gỗ, đôi mắt tròn xoe sáng rực cũng tắt lịm.

Biện Loan Nguyệt phân tích khoa học một chút mà kết luận rằng, điều này chắc là do Tùy Chiêu Chiêu ở Nala đã sống với những loài chim săn lớn quá lâu, trên người mang khí tức của động vật ăn thịt, làm con chim nhỏ ăn chay này hoảng sợ.

“Đừng nóng vội, tớ đã quan sát kỹ rồi, tiền của tớ biến mất theo một chu kỳ nhất định.” Tùy Chiêu Chiêu rất chắc chắn nói, “Ngày mai tớ sẽ xin nghỉ với Vương Tiêu Chúc, rồi núp trong sân làm một cú bắt rùa trong vại (*).”

(*)”Bắt rùa trong vại” là một câu thành ngữ mang ý nghĩa ẩn dụ, chỉ việc dễ dàng bắt giữ hoặc đạt được mục tiêu vì đối phương hoặc cơ hội đã rơi vào tình thế không thể chạy thoát. Rùa bị nhốt trong vại (một loại hũ hoặc thùng kín) không còn chỗ để trốn, nên việc bắt nó trở nên vô cùng dễ dàng.

“Haha, ai mà phân biệt được cậu với cảnh sát Từ gan to bằng trời nữa chứ.” Biện Loan Nguyệt bật cười cười gần như tê liệt.

Lũ bạn từ nhỏ lớn lên cùng nhau ở khu thành phố của họ, từ bé đã lén lút làm những trò trộm vặt, khi ấy Tùy Chiêu Chiêu đã bộc lộ bản tính gan dạ hơn người của mình. Cô đã đá văng Từ Trang Nhàn, người chỉ dựa vào cái vỏ bọc sang chảnh mới lên được làm đầu đàn, rồi trở thành người đứng đầu đám trẻ trong khu.

Lúc đó, Biện Loan Nguyệt đã thấy Tùy Chiêu Chiêu không giống người thường. Quả nhiên, mười năm sau, cô bé đầu đàn năm xưa không phụ lòng mọi người, chọn một ngành nghề khiến người ta phải tròn mắt. Giữa một đám con nhà giàu ăn bám vô tích sự, cô quyết tâm tốt nghiệp rồi đi làm ngay, đến vùng cao nguyên xa xôi để theo đuổi giấc mơ của mình.

Cô theo đuổi giấc mơ đó suốt năm, sáu năm, cho đến nửa năm trước, khi đột ngột bị thương nặng và phải chuyển đến bệnh viện trung tâm Lâm Kinh, nằm viện hơn một tháng. Nếu không tình cờ gặp cảnh sát Từ được điều đến Lâm Kinh, Biện Loan Nguyệt chắc hẳn cũng không biết Tùy Chiêu Chiêu gặp phải chuyện lớn như vậy.

“Cậu gọi điện cho Từ Trang Nhàn, bảo cậu ấy về ở cùng cậu đi.” Biện Loan Nguyệt lo lắng từ xa.

“Từ Trang Nhàn bận lắm, thôi bỏ đi. Người ta là đại thiếu gia mà lại phải ở ký túc xá của nhân viên, tớ đã chiếm biệt thự lớn của cậu ấy suốt nửa năm nay, cũng ngại lắm rồi.” Tùy Chiêu Chiêu thở dài.

Nói đến Từ Trang Nhàn, người này cũng là một kẻ kỳ lạ không kém Tùy Chiêu Chiêu. Gia đình cậu ấy có một tập đoàn lớn, từ nhỏ đã được đào tạo làm người thừa kế, mỗi lần trốn học piano đều huy động nửa đám trẻ trong thành phố.

Kết quả người này, cũng chẳng thua kém gì cô bé đầu đàn năm xưa, lặng lẽ theo học trường cảnh sát, gia đình chẳng can thiệp được gì,cứ thế trở thành một cảnh sát hình sự.

“Nhớ gọi video cho tớ nhé, tớ thật sự phục cậu rồi.” Biện Loan Nguyệt vẫn còn ám ảnh vì cú điện thoại nửa đêm báo tin ICU của Từ Trang Nhàn hồi nửa năm trước, hiện tại chỉ hận không thể buộc chặt cả hai người này bên cạnh mình.

“Tuân lệnh,ma dam.” Tùy Chiêu Chiêu đùa cợt trêu ghẹo, “Sao thế tiểu thư Loan Nguyệt, người sắp kết hôn chính là như vậy sao, kỹ năng lải nhải của cậu ngày càng giỏi đấy.”

Biện Loan Nguyệt ha ha hai tiếng: “Làm bạn từ nhỏ của hai cậu, tớ đúng là số làm bà mẹ.”

“Nhắc mới nhớ, khi nào cậu về Nala?”

Tùy Chiêu Chiêu theo bản năng nhìn thoáng qua lá thư gửi từ Nala trên bàn: “Chưa biết, trưởng trạm bảo tớ ở lại dưỡng bệnh thêm một thời gian nữa.”

“Vậy thì tốt quá,nhân cơ hội này, sao không giải quyết luôn vấn đề tình cảm của Tùy tiểu thư một chút đi?” Biện Loan Nguyệt thật sự lo lắng như một bà mẹ đang chuẩn bị cho đám cưới của con gái, “Cậu đừng có phí phạm gương mặt đó, còn trẻ thì tranh thủ hẹn hò đi, mẹ ngươi sắp lo chết rồi đấy.”

“Cậu nghĩ tớ không muốn sao? Nala bên kia không phải cậu không biết, cả năm cậu liên lạc được với tớ mấy lần?” Tùy Chiêu Chiêu cười, “Hơn nữa, còn nhiều chuyện chưa làm xong, có gấp cũng vô dụng.”

“Tùy cậu thôi, từ bé đến giờ chưa ai quản được cậu. Chuyện công việc của cậu tớ cũng không muốn hỏi nhiều”. Biện Loan Nguyệt cuối cùng vẫn lo lắng về chuyện nửa năm trước, “Nhớ tự bảo vệ bản thân, nếu không tớ sẽ không tha cho cậu đâu.”

Cô vẫn luôn cố gắng tìm cho Tùy Chiêu Chiêu một người bạn trai, mục đích rất đơn giản: muốn để cho người phụ nữ gan to bằng trời muốn làm gì thì làm này một sự ràng buộc.

Cuộc đời giống như một cái kén lớn, từ khi sinh ra đã có những sự ràng buộc.Mỗi người mà ta gặp đều sẽ trở thành những yếu tố khiến ta do dự trên con đường trưởng thành. Con đường mà nhiều người đi nhất và nổi tiếng nhất thường là con đường bạn sẽ tham khảo và lựa chọn.

Những thứ này đã dệt nên một vòng tròn thoải mái rộng lớn, nỗi luyến tiếc và sợ hãi đối với điều chưa biết chính là cái kén đặc biệt nhất.

Biện Loan Nguyệt và Tùy Chiêu Chiêu đã quen biết nhau từ khi mới sáu tuổi. Trong suốt hai mươi năm qua, cô đã chứng kiến Tùy Chiêu Chiêu càng chạy càng xa, càng chạy càng rộng,cô cho tới bây giờ cũng chưa thấy ai giống như Tùy Chiêu Chiêu. Cô ấy không bao giờ quan tâm đến việc mình đi đúng hướng hay không,có ai bên cạnh hay không, xa nhà bao nhiêu, hay có bao nhiêu điều xa lạ; cô ấy chỉ quan tâm xem có đáng để làm không.

Loại người như vậy có rất ít sự ràng buộc để họ dừng bước, ít đến mức như thể chỉ cần kéo nhẹ là đứt ngay.

“Yên tâm, tớ rất quý giá,” Tùy Chiêu Chiêu cười nhạt, một bên dùng ngón tay trỏ gãi gãi đầu con chim sáo đen.

Khi cúp điện thoại, tay Tùy Chiêu Chiêu vẫn không ngừng lại. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại thích nhìn con sáo đen với vẻ mặt không chịu nổi cô nhưng lại không dám mổ.

Tùy Chiêu Chiêu tiếp tục lật cánh trái của con sáo,chỗ này trước đây có vẻ như đã lủng một lỗ lớn,không biết được người nhà ai hảo tâm nhặt về băng bó, nên nó mới có thể nguyên vẹn bay về cho bác sĩ kiểm tra.

Cô thấy vết sẹo trên cánh trái đã gần như lành lặn, việc bay đi bay lại hầu như không còn ảnh hưởng nhiều, hài lòng xoa xoa lông trên trán con sáo, đầu con chim đen nhánh lại co rúm vào trong.

“Con chim nhỏ ngu ngốc không có lương tâm,” Tùy Chiêu Chiêu nhẹ nhàng gõ đầu con sáo, “Nhìn cái gan nhỏ xíu của mày, khó trách ra ngoài luôn mổ không thắng con vẹt của ông Lý ở đầu đường,thật đáng đời.”

Sáng hôm sau, Tùy Chiêu Chiêu cố tình vuốt vuốt cổ họng chuẩn bị giả vờ bị cúm mùa gọi điện báo cáo với sếp Vương Tiêu Chúc một tiếng.

Xin nghỉ bệnh cũng giống như nhìn hoa trong sương mù, điều quan trọng nhất là để lãnh đạo cảm nhận được cả linh hồn và tinh thần của bạn đều đang không ngừng giãy giụa.

Dưới sự dặn dò không ngừng của ông chủ Vương “nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá lo lắng”, Tùy Chiêu Chiêu đeo kính râm theo dõi tình hình.

“Chị gái sáng sớm đã gọi video cho em, anh rể không tức giận sao?”

“Đừng có thần kinh.” Biện Loan Nguyệt mặc kệ cô, tập trung chỉ huy Tùy Chiêu Chiêu cầm camera đúng cách, “Nhìn thấy người thì đừng phát ra tiếng, chụp lại rồi chờ cảnh sát đến.”

“Yes, ma dam.”

Tùy Chiêu Chiêu gần đây mê mẩn với tiểu thuyết trinh thám, đội mũ săn bắn cổ điển,trốn sau khu vườn quý giá của Từ đại công tử, nhìn chằm chằm vào cổng,cười lạnh, ‘Ta ngược lại muốn xem xem ai lại dám trộm cả tiền tăng ca ít ỏi của ta!’”

Mặt trời đã lên cao, ánh sáng ấm áp chiếu qua những đám mây.

Tùy Chiêu Chiêu cảm thấy hơi buồn ngủ vì ấm áp.

“Đừng ngủ đừng ngủ, có động tĩnh.”

Bên trong biệt thự đột nhiên phát ra vài tiếng động ầm ầm, liên tục không ngừng.

“Tên trộm này là đang ngủ mơ hay là không tôn trọng an ninh khu biệt thự này vậy?” Tùy Chiêu Chiêu, với tư cách là người ngoài, đưa ra đánh giá khá nghiệp dư.

Không khí trở nên căng thẳng, hai người chăm chú theo dõi cửa chính và các cửa sổ không khóa xung quanh .

Một tiếng “beng” rõ ràng, giống như tiếng xương sọ đập vào cửa kính.

Hai người khá bối rối khi thấy cửa sổ nhỏ thường dùng để dắt thú cưng bị đẩy ra ngoài.

“Không phải, cửa sổ nhỏ của nhà Từ công tử nuôi mèo dắt chó đã có thể cho người chui vào sao?” Biện Loan Nguyệt lo lắng nhìn cửa kính hình vuông chỉ đủ để một cái nồi sắt chui qua,đang từ từ bị phá vỡ, trong đầu hiện lên vô số khả năng kinh thiên động địa.

Cho đến khi hai người tận mắt chứng kiến một cái cánh đen thui, gian nan chui qua khe hở của cửa sổ nhỏ.

Một khoảng lặng ngắn ngủi,dài đến mười mấy giây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play