17.
Nửa giờ sau, xe của Cố Nhược Đồng lao vào một hố bùn trũng, không thể nào tiến về phía trước được.
Cô ta xuống xe, khóc nức nở gọi điện cho Cố Tây Châu.
Cả người tôi bị vây trong trạng thái đần độn vì cơn đau dữ dội ở bụng dưới.
Ý thức cuối cùng còn sót lại khiến tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tôi run rẩy lục túi xách, muốn gọi cho Sầm Sương Sương nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm thấy điện thoại của mình.
Không biết qua bao lâu, hình như tôi nghe được giọng nói của Cố Tây Châu.
Trong lòng dấy lên một tia hy vọng.
Tôi buộc bản thân phải giữ vững tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy Cố Tây Châu đang dịu dàng ôm Cố Nhược Đồng, nhẹ nhàng an ủi cô ta.
Tiếng khóc của cô ta liên tục truyền tới:
“Làm em sợ ch khiếp.”
“Anh hai, chân em đau quá, anh mau đưa em đi bệnh viện đi.”
Trong ánh sáng ngược, tôi thấy Cố Tây Châu cuối cùng cũng đi về phía tôi.
“Mẫn Mẫn, em thế nào rồi?”
Tôi giống như bắt được cọng rơm cứu mạng túm chặt quần áo hắn, thân thể không ngừng run rẩy:
“Cố Tây Châu, bụng tôi đau quá, đưa tôi đến bệnh viện nhanh lên.”
Hắn sờ sờ trán tôi, như là đang kiểm tra xem tôi có sốt hay không.
“Em kiên trì một chút, cứu hộ sắp tới rồi, bây giờ anh phải đưa Nhược Đồng tới bệnh viện, chân em ấy bị thương.”
Cố Nhược Đồng bị thương?
Xảy ra khi nào vậy?
Tôi nặng nề đỡ trán, mơ hồ nhớ lại lúc cô ta xuống xe vẫn còn rất tốt.
Nhưng tôi không thể chờ được nữa.
“Anh có thể đưa chúng tôi đi cùng nhau….”
Lời còn chưa dứt, dư quang của tôi quét đến chiếc xe thể thao đỗ cách đó không xa.
Hắn lái một chiếc xe thể thao.
Chiếc xe mà Cố Nhược Đồng nói trước đó.
Tôi hoảng hốt, nắm chặt lấy người kia:
“Anh đưa tôi đi bệnh viện trước, van xin anh, tôi không thể đợi thêm được nữa, đợi thêm nữa tôi sẽ ch.”
Cố Tây Châu nhíu chặt mày:
“Vết thương của Nhược Đồng cũng rất nghiêm trọng, chân chảy rất nhiều máu, em ấy luôn thích chưng diện, xử lý không kịp thời sẽ để lại sẹo.”
Tôi nắm chặt góc áo người đàn ông, gần như mang theo giọng điệu cầu xin:
“Cố Tây Châu, tôi có thai….”
“Cố Tây Châu, chân của em mất cảm giác rồi, rốt cuộc khi nào anh mới đưa em đi bệnh viện?”
“Có phải đợi đến khi chân em què mới đưa em đi không.”
Tiếng khóc thê lương bén nhọn của Cố Nhược Đồng truyền đến.
Vẻ mặt Cố Tây Châu lo lắng, cuối cùng nhìn tôi một cái:
“Mẫn Mẫn, em chờ một chút nữa, rất nhanh đội cứu hộ sẽ tới, anh không thể để Nhược Đồng xảy ra chuyện.”
Hắn kéo bàn tay đang nắm chặt của tôi ra, ôm Cố Nhược Đồng vào trong ngực.
Lên xe.
Đóng cửa.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, tôi đối diện với ánh mắt của Cố Nhược Đồng ở ghế lái phụ.
Lạnh lùng, nham hiểm.
Hung ác, tàn nhẫn.
Cách đây không lâu, tôi còn cảm thấy thủ đoạn của cô ta khá kém cỏi.
Trăm triệu lần không ngờ tới, mới ngắn ngủi hai giờ đã đảo ngược vượt bậc.
Tôi trơ mắt nhìn chiếc siêu xe biến mất trước mặt mình, cuối cùng không chịu nổi nữa, hôn mê bất tỉnh.
18.
Khi tỉnh lại, nhìn những bức tường trắng xung quanh, tôi đã biết mình đang ở đâu.
Ngay lập tức đưa tay lên bụng và cảm nhận.
Rất yên tĩnh.
Tay tôi run nhẹ.
Cửa phòng bệnh mở ra, là Sầm Sương Sương.
Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, vẻ mặt buồn bã mà ngưng trọng.
Tại thời điểm này, suy đoán của tôi đã được xác nhận.
Phòng bệnh im lặng.
“Xin lỗi, lẽ ra tôi nên đi với cô.”
Cô ấy bước tới, giọng nói áy náy.
Tôi lắc đầu.
Liên quan gì đến cô ấy chứ? Chuyện này hoàn toàn do chính tôi gây ra.
“Bác sĩ nói là con gái.”
Con gái?
Cũng tốt.
Có thể nó sợ tôi quá vất vả, nên đến nhà khác làm công chúa nhỏ rồi.
Nhất định phải hạnh phúc đó, cục cưng nhỏ của mẹ.
Còn nữa, thật sự cảm ơn con đã đến với mẹ, ở bên mẹ lâu như vậy.
“Đúng rồi, tại sao điện thoại của cô lại ngâm trong bồn rửa bát, chẳng trách tôi gọi nhiều lần như vậy cô cũng không nhận, lái xe tới biệt thự cô cũng không có ở đó, chỉ tìm thấy điện thoại của cô.”
“Nếu không phải người đưa cô tới bệnh viện thấy danh thiếp của tôi trong túi cô, nói cô ở bệnh viện này, tôi cũng không biết phải đi đâu tìm cô, may là tôi đã dự kiến trước.”
Sầm Sương Sương vừa nói vừa đưa điện thoại tới.
Tôi dứt khoát rút kim tiêm đang truyền dịch trên mu bàn tay ra, xỏ giày rồi đi ra ngoài.
Vẻ mặt cô ấy hoảng sợ, cố gắng ngăn cản tôi:
“Triệu Mẫn Mẫn, cô đi đâu vậy? Còn chưa truyền dịch xong, cô không thể chạy lung tung.”
“Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy, có nghe thấy không?”
19.
Quản gia và giúp việc nhà họ Cố đều biết tôi.
Tôi đến phòng khách ở tầng một mà không có bất kỳ cản trở nào.
Cố Nhược Đồng ngồi trên xe lăn, bắp chân trái quấn vài vòng băng gạc, thậm chí còn chẳng cần bó thạch cao.
Cô ta nhìn thấy tôi có hơi ngạc nhiên.
Chỉ là hơi ngạc nhiên, ngay cả một tia hoảng loạn cũng không có, trên mặt nở ra một nụ cười rạng rỡ:
“Chị Mẫn Mẫn, sao muộn thế này rồi chị còn đến đây?”
Tôi bất thình lình nhào tới, kéo tóc cô ta, mạnh mẽ kéo người từ trên xe lăn xuống, đè lên người cô ta.
Bốp bốp bốp…..
Một loạt cái tát rơi xuống.
Cố Nhược Đồng bị tôi đánh đến mơ hồ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, thê thảm hét chói tai.
Tôi hận không thể ăn thịt, uống máu của cô ta.
Suy nghĩ nảy ra trong đầu, tôi há miệng nhắm trúng mặt cô ta mà cắn xuống.
Cánh tay truyền đến một cơn đau nhức.
Giây tiếp theo, tôi bị ai đó kéo ra, mạnh mẽ ném ra đất.
Cố Nhược Đồng hoảng sợ, tựa như một con nai con sợ hãi, khóc nức nở hô:
“Anh hai, anh hai, mau tới cứu em.”
Cố Tây Châu ngồi xổm xuống ôm cô ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng:
“Có anh ở đây, đừng sợ.”
Một lúc sau, hắn ôm Cố Nhược Đồng đang thút thít lên xe lăn, lạnh lùng quay đầu lại:
“Triệu Mẫn Mẫn, em điên à?”
Tôi vô cảm đối diện với hắn.
Ánh mắt Cố Tây Châu lạnh lẽo, lộ ra một chút cảm xúc khó hiểu:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại muốn đánh Nhược Đồng?”
Tôi cố gắng đứng dậy, đờ đẫn đi tới trước mặt hắn, dùng hết khí lực toàn thân của mình.
[Bốp]
Tiếng tát chói tai vang vọng khắp phòng.
Mọi người nghe thấy đều sợ ngây người.
Cố Tây Châu che mặt, nhìn tôi như kẻ điên.
“Cả đám thất thần ra đó làm gì? Còn không mau báo cảnh sát đi.” Cố Nhược Đồng ở trên xe lăn sốt ruột hô lên.
Tôi ngước mắt, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, vươn tay ra:
“Đưa ảnh cho tôi.”
Mặt mày Cố Tây Châu nghiêm nghị như băng: “Ảnh gì?”
“Bức ảnh tôi đặt trên bàn làm việc của anh tối hôm đó.”
Hắn nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt càng thêm âm trầm:
“Tôi không biết cô nói cái gì?”
*Cảm xúc và tình tiết thay đổi nên đổi xưng hô anh->tôi, em->cô cho phù hợp từng ngữ cảnh nhé. Mấy đoạn sau đối với các nhân vật khác cũng vậy, mình không nhắc lại nữa nha.
Quả nhiên là vậy.
Cố Nhược Đồng chắc chắn đã nhìn thấy trước và mang đi cho nên chuyện hôm nay mới xảy ra.
“Cố Tây Châu, hôm nay anh cứu cô ta không cứu tôi, nếu bây giờ anh đánh gãy một chân Cố Nhược Đồng, tôi có thể xem xét và tha thứ cho việc anh đã làm.”
Thần sắc Cố Tây Châu hoảng sợ, giọng điệu vô lý:
“Triệu Mẫn Mẫn, cô điên thật rồi, còn điên không nhẹ.”
Tôi vô cảm cúi đầu:
“Không muốn, đúng không. Được, chúng ta dừng ở đây, đời này vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Cục cưng, xin lỗi, mẹ quá vô dụng.
Không bảo vệ được con, cũng không trả thù được.
Xem ra con rời khỏi mẹ, thật sự là quyết định vô cùng chính xác.
Tôi vòng qua Cố Tây Châu, giống như một cái xác không hồn đi ra ngoài cửa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô nói cho rõ ràng.”
Cố Tây Châu đột nhiên giữ chặt tôi, sốt ruột hỏi.
“Muốn biết? Anh đánh gãy hoặc cắt bỏ một chân của Cố Nhược Đồng, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Sự kiên nhẫn của hắn hao hết, nhìn tôi với ánh mắt chế giễu, ngữ khí lành lạnh:
“Triệu Mẫn Mẫn, cô nghĩ cô là ai? Tại sao tôi phải nghe lời cô, chẳng lẽ cô nghĩ rằng vị trí của cô trong lòng tôi cao hơn Nhược Đồng?”
“Cho dù chuyện sáng nay xảy ra một lần nữa, cho dù cô phải ch, tôi cũng sẽ cứu đôi chân của Nhược Đồng trước.”
Tôi giơ tay trái đánh hắn.
Nhưng lại bị đối phương nắm chặt.
Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Tây Châu hiện lên trước mắt tôi:
“Nhanh như vậy đã ngừng giả làm thỏ trắng nhỏ rồi à? Không phải muốn về Lâm gia làm đại tiểu thư sao? Hay là ba cô chuyển mục tiêu rồi?”
“Lần này là công ty nào? Lục thị? Dung thị?”
“Vừa hay tôi cũng chơi chán rồi, cô cũng vớt được không ít rồi, kết thúc ở đây đi.”
“Đúng rồi, có cần tôi giới thiệu giúp cô không, tôi biết rất rõ tổng giám đốc Lục thị, anh ra rất thích mẫu người của cô, lần trước còn hỏi qua cô đấy.”
…
Tôi trở tay giáng xuống một cái tát khác, lại bị Cố Tây Châu đoán trước được.
Hai tay đều bị hắn giữ chặt.
Khóe mắt tôi như muốn nứt ra, hận không thể cắn đứt cổ hắn.
Vô thức có một chút ẩm ướt, theo gò má của tôi rơi xuống.
Giọng Cố Tây Châu im bặt.
Hắn kinh ngạc nhìn tôi.
20.
“Ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Một thanh âm trầm thấp khàn khàn từ xa truyền đến.
Cố Nhược Đồng dường như cuối cùng đã đợi được quân cứu viện, lớn tiếng la hét:
“Anh cả, Triệu Mẫn Mẫn điên rồi, vô duyên vô cớ xông vào đánh người.”
“Cả đám đều ch hết rồi à? Vì sao không báo cảnh sát?”
Người đàn ông mặc âu phục giày da, đeo kính gọng vàng đi vào phòng khách.
Chính là Cố Nam Tầm.
“Tại sao cô ấy đánh cô, trong lòng cô không biết sao?”
Sầm Sương Sương cũng tới.
Cố Nam Tầm nhíu mày liếc cô ấy một cái: “Sao em lại ở đây?”
“Tại sao tôi không thể ở đây?”
“Đã đến rồi thì mau mang người đi đi, đừng ép tôi phải gọi cảnh sát.”
Sầm Sương Sương mỉm cười dịu dàng với anh ta:
“Đợi một chút, tôi sẽ rời đi ngay.”
Ngay khi mọi người cho rằng hỗn loạn sắp lắng xuống, Sầm Sương Sương đi tới trước mặt Cố Nhược Đồng, thủ đoạn rất lưu loát.
Bốp bốp bốp………
Hàng loạt cái tát giáng thẳng vào mặt Cố Nhược Đồng.
Giống như cũng đánh thẳng vào mặt quản gia và người giúp việc, phòng khách hoàn toàn im lặng.
Cố Nam Tầm bước tới ngăn cản không kịp, bởi vì Sầm Sương Sương đã đánh xong.
Cho đến khi Cố Nhược Đồng thẹn quá hóa giận, thanh âm hổn hển vang vọng cả phòng khách:
“Còn đứng đó làm cái gì, mau gọi cảnh sát, cảnh sát…”
Hai ngọn lửa giận dữ hừng hực bốc cháy trong mắt Cố Nam Tầm.
Anh ta kéo người lại, ánh mắt sắc bén:
“Sầm Sương Sương, em đang làm gì vậy?”
“Đừng nóng vội, sao có thể thiếu phần của anh chứ?”
Bốp.
Sầm Sương Sương không chút do dự vung một cái tát, cơ hồ là dùng toàn bộ sức lực của mình.
Sau khi đánh xong, cô ấy ‘shh’ một tiếng hít vào.
“Mẹ nó, đau ch bà đây rồi.”
Giống như một con mèo mướp nhỏ luôn dịu dàng nhu thuận đột nhiên xù lông, biến thành một con báo đốm.
Cố Nam Tầm chưa từng thấy bộ dạng cứng cỏi của cô ấy, nhất thời không thể tin được.
“Sầm Sương Sương, cô dám đánh tôi?”
“Tôi không thể đánh anh à?”
Vẻ mặt đối phương u ám: “Nói như vậy là không muốn quay về Lâm gia đúng không?”
Sầm Sương Sương xua tay, tiếp tục nói:
“Hai anh em các người thật là KINH TỞM, đề nghị của em trai anh hay đấy, tôi thà đi câu dẫn con trai út của tập đoàn Lục thị còn hơn.”
Cố Nam Tầm nghe vậy, ánh mắt như lưỡi dao lóe lên một tia sắc bén:
“Cô nói cái gì?”
“Tôi nói…….”
Sầm Sương Sương không chút sợ hãi nhìn anh ta:
“Cố Nam Tầm, ngủ với loại người như anh đúng là nhàm chán. Cũng biết chơi đấy, thích em gái của mình đúng không?”
“Nếu không hai người diễn [Anh trai quá yêu tôi, làm sao bây giờ] được không.”
“Cmn.”
Đôi mắt Cố Nam Tầm co lại, hạ giọng nói: “Cô đừng nói bừa.”
Sầm Sương Sương nhíu mày:
“Hả? Nói bừa, vậy tôi đoạn video quay được đêm hôm đó ở hậu viện cho Cố phu nhân xem một chút, anh cảm thấy thế nào?”
Mặt đối phương tối sầm: “Đừng làm loạn.”
“Tôi có làm loạn hay không, còn phải xem anh có báo cảnh sát hay không.”
Cố Nam Tầm do dự một lát, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ấy, sau khi quan sát hai vòng, anh ta hơi lui lại:
“Hai người đi đi.”
Sầm Sương Sương đi tới, không nhìn Cố Tây Châu đang đứng ở một bên, nói với tôi:
“Triệu Mẫn Mẫn, nên trở về thôi.”
Sắc mặt Cố Tây Châu do dự, không nói gì nhìn tôi một lúc, buông tay tôi ra.
Sầm Sương Sương liếc mắt nhìn hắn:
“Không chơi với anh em hai người nữa, thích chơi trò tình yêu cấm kỵ như vậy, ba anh em các người chơi vui vẻ nhé.”
Phòng khách hoàn toàn im lặng.
Sầm Sương Sương dìu tôi ra khỏi biệt thự Cố gia.