[Zhihu] - Không Chứa Nổi Hạt Cát

Chương 4


3 tuần


13.

Có thể thấy Sầm Sương Sương là một người nôn nóng nói một không nói hai.

Cũng có lẽ là bị Cố Nam Tầm làm cho hoàn toàn thất vọng.

Một tuần sau, cô ấy bán hầu hết những căn nhà, xe hơi, đồ trang sức…mà Cố Nam Tầm đã tặng.

“Chỗ của cô thế nào rồi?”

Sau bữa tối, cô ấy chạy đến hỏi tôi.

Mấy ngày nay chúng tôi đã biến sự thù địch thành tình bạn, bắt tay làm hòa với nhau.

Tôi nhìn qua một chút đồ đạc đang có trong tay:

“Còn hai căn biệt thự, một ít dây chuyền, mấy cái túi xách, vòng tay các loại nữa.”

Cô ấy nhíu mày:

“Sao lại chậm quá vậy, bỏ đi, để tôi hỏi giúp cô.”

Mối quan hệ của cô ấy trong lĩnh vực này rất rộng.

Tôi gật đầu: “Cũng được.”

Sầm Sương Sương chụp một ít ảnh dây chuyền và túi xách của tôi, lại gọi vài cuộc điện thoại, rất nhanh đã nhận được phản hồi.

“Túi xách và vòng tay có mấy cái được giá tốt nên tôi cảm thấy có thể bán được. Về phần nhà, buổi chiều sẽ có người đến xem nhà, nếu có mức giá hợp lý, cô không cần giữ lại, dòng tiền là quan trọng nhất.”

Tôi tiếp tục gật đầu: “Được rồi.”

“Sợi dây chuyền này chính là sợi dây Cố Tây Châu mua trong buổi đấu giá?”

Ánh mắt Sầm Sương Sương bị thu hút bởi chiếc vòng cổ bằng ngọc lục bảo.

“Ừ.”

“Muốn bán không? Cái này chắc chắn có thể bán được rất nhiều tiền.”

Tôi không phản đối: “Bán đi.”

Cô ấy nói chuyện điện thoại xong, đột nhiên nhìn chằm chằm tôi một lúc:

“Cô làm sao vậy?”

Tôi lấy lại tinh thần: “Không có gì.”

Sầm Sương Sương hừ một tiếng: “Không phải luyến tiếc Cố Tây Châu đấy chứ.”

Tôi không biết trả lời cô ấy như thế nào, chỉ lắc đầu.

Cô ấy ngồi xuống, chậm rãi nói:

“Được rồi, đừng buồn, Cố Tây Châu cũng chỉ cao hơn những người đàn ông khác một chút, có tiền một chút, còn lại thì không có gì đặc biệt cả.”

Tôi: “.......”

Cô có muốn nghe những gì cô đang nói không?

Sầm Sương Sương đột nhiên bắt đầu nói:

“Tôi đã hỏi thăm rõ ràng, Cố Nhược Đồng được Cố phu nhân nhận nuôi lúc năm tuổi, xem như là con gái nuôi của Cố gia bọn họ.”

“Hai anh em cùng yêu một người phụ nữ, thật sự quá đủ rồi, nếu không cho ba người bọn họ diễn [Nhật ký ma cà rồng] là được rồi.”

“Chỉ là được sinh ra trong môi trường tốt hơn mà thôi, có cái gì để tự hào chứ.”

“Còn nữa, Cố Nam Tầm thật sự giống như một con chó.”

“Hơn nữa kích thước còn vượt quá tiêu chuẩn nghiêm trọng, tôi đang lo lắng nếu chia tay anh ta, sau này khi có quan hệ với người tiếp theo, người ta có cảm thấy như đang chèo thuyền trên biển hay không.”

“......”

Tôi đỡ trán.

Chị gái, bình thường chị đều nói chuyện phiếm với người ta như vậy sao.

Nếu không cô vẫn nên lạnh lùng một chút đi.
Sầm Sương Sương như thế này, tôi thực sự không quen.

Tôi chợt cảm thấy nôn nao trong lòng, che miệng lao vào nhà vệ sinh như một viên đạn đại bác.

Năm phút sau tôi mới ra khỏi nhà vệ sinh.

Sầm Sương Sương vẻ mặt nghiêm túc:

“Cô có thai rồi?”

Tôi ngồi xuống sô pha, không giấu diếm, im lặng gật đầu.

“Má.”

Cô ấy nhịn không được phun ra một chữ.

“Cô định làm gì? Sinh ra hay phá bỏ?”

Vấn đề này thật ra tôi vẫn đang suy nghĩ, không thể trả lời cô ấy.

“Cố Tây Châu biết không?” Cô ấy tiếp tục hỏi.
Tôi lắc đầu.

Sầm Sương Sương im lặng một lúc.

“Sao cô không nói với anh ta, vì đứa trẻ, anh ta có thể sẽ cưới cô.”

“Hoặc nói cho Cố phu nhân, bà ấy nhất định sẽ để Cố Tây Châu cưới cô.”

Bên tai vang lên những lời Cố Tây Châu nói với Cố Nhược Đồng tối hôm đó.

[Anh biết anh không có tư cách nói em, Nhược Đồng, hai chúng ta cùng đi thì sao? Vứt bỏ hết tất cả thân phận địa vị, chỉ có hai chúng ta, tùy tiện đi một nơi nào đó, chân trời góc biển đều có thể.]

[Cô ấy cố tình tiếp cận anh để trở về nhà họ Lâm. Kết hôn? Anh chưa bao giờ coi trọng cô ấy.]

Tôi ngẩng đầu, lần này giọng điệu vô cùng chắc chắn:

“Tôi không thể đến Cố gia, cũng không thể tìm Cố Tây Châu nữa.”

Sắc mặt Sầm Sương Sương tối sầm, xoa xoa mi tâm:

“Nếu đã như vậy, thì dứt khoát phá nó đi.”

Thật kỳ lạ, tôi đã luôn rối rắm trước vấn đề này.

Nhưng vào lúc cô ấy khuyên tôi phá đi, trong lòng lại dâng lên cảm giác bài xích mãnh liệt.
Chính là bài xích câu nói [Nếu đã như vậy, thì dứt khoát phá nó đi] kia.

Đây là con tôi.

Một đứa con hoàn toàn thuộc về tôi.

Tôi không muốn gạt đi cơ hôi đến thế giới này của nó chỉ vì lời nói của người khác.

“Không, tôi muốn sinh nó ra.”

Sầm Sương Sương trừng to mắt:

“Cô điên à?”

“Tôi quyết định rồi.”

Cô ấy nhìn tôi, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng.

“Triệu Mẫn Mẫn, cô muốn con của cô từ khi sinh ra đã là con ngoài giá thú phải không? Cô muốn nó sống như cuộc đời của chúng ta à?”

“Cô đã bao giờ nghĩ tuổi thơ của một đứa trẻ không có sự tham gia của người cha sẽ tàn khốc như thế nào chưa?”

“Nếu cô sinh ra một cô con gái xinh đẹp, nó sẽ phải chịu bao nhiêu ác ý? Bị bắt nạt, ức hiếp, quấy rối.”

“Cô có thật sự muốn nó sống cuộc sống như vậy không?”

Tôi nghĩ nghĩ, kiên quyết lắc đầu:

“Sẽ không, chính vì mẹ nó đã trải qua một cuộc đời như vậy rồi, nên tôi sẽ không để nó giẫm vào vết xe đổ nữa.”

“Tôi sẽ làm việc chăm chỉ để nuôi dạy nó thật tốt, sẽ không bao giờ chơi mạt chược và uống rượu mỗi ngày rồi oán giận mình không thể sinh con trai.”

“Tôi sẽ chiều chuộng nó, kể cả phần của ba nó nữa.”

“Tôi sẽ dạy cho biết tôn trọng bản thân, tự lập, không cần lấy lòng bất kỳ kẻ nào.”

“Tôi cũng sẽ đưa nó đi học tán đả, taekwondo, nếu ai đó dám bắt nạt và quấy rối nó, chỉ cần giơ nắm đấm và mạnh mẽ chống trả là được.”

Sầm Sương Sương bất động nhìn tôi, đáy mắt phiếm hồng:

“Tùy cô, muốn sinh thì sinh, không phải chỉ là một đứa bé thôi sao, hai người chúng ta không nuôi nổi chắc?”

Không ngờ cô ấy lại là người đầu tiên nói điều này với tôi.

“Tôi ôm cô ấy, nói một cách chân thành: “Cảm ơn.”

14

Với sự giúp đỡ của Sầm Sương Sương, đồ vật có trong tay tôi được bán đi rất nhanh.

Cô ấy hỏi tôi có muốn giữ lại một số đồ trang sức và túi xách mà tôi thích không.

Tôi lắc đầu liên tục.

Thời nay, tiền mặt là vua.

Hơn nữa, cầm những đồ trang sức và hàng xa xỉ đó chạy trốn không tiện lắm, cũng không an toàn.

Tôi cũng đã bán sợi dây chuyền mà Cố Tây Châu mua ở buổi đấu giá với giá rất hời.

Nhìn số dư trong thẻ ngân hàng của mình nhanh chóng tăng lên, tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn một chút.

Lúc này, không có gì có thể mang đến cho tôi cảm giác an toàn hơn tiền bạc.

Thứ sáu, Sầm Sương Sương nói có người mua muốn xem căn biệt thự của tôi ở núi Phượng Sơn.

Núi Phượng Sơn nằm ở vị trí hẻo lánh nhưng phong cảnh không tệ.

Lúc mua nó chỉ là sự thôi thúc nhất thời, nghĩ rằng thỉnh thoảng có thể đến đó nghỉ dưỡng.

“Có muốn tôi đi cùng không?” Sầm Sương Sương hỏi tôi.

“Không cần, tôi đi một mình. Buổi chiều không phải cô mời mẹ mình đi ăn tối à?”

Vì thấy mình phải chạy trốn, hơn nữa có thể vài năm tới sẽ không trở lại thành phố này nữa, Sầm Sương Sương quyết định cùng mẹ cô ấy ăn bữa cơm, chuyển cho bà ấy chút tiền, khuyên bà ấy đừng đánh bài hay gì đó.

Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được rồi, nếu cần gì cứ gọi cho tôi.”

15.

Mặc dù tôi có bằng lái xe, nhưng kỹ thuật lái không tốt lắm.

Đường ở Tê Phượng Sơn quanh co khúc khuỷu, đi taxi vẫn an toàn hơn.

Khi đến nơi, phát hiện người xem nhà lại là Cố Nhược Đồng.

Đối phương nhìn thấy tôi cũng ngạc nhiên không kém:

“Chị Mẫn Mẫn, đây là nhà của chị sao, thật trùng hợp.”

Tôi gượng cười:

“Ồ, tôi cũng không ngờ sẽ trùng hợp như vậy, cô muốn mua nhà?”

“Đúng vậy, ngày đó em cùng bạn tới đây chơi, thấy phong cảnh nơi này rất tốt, nghĩ có cơ hội sẽ mua một căn ở đây, không ngờ lại gặp được chị, chị Mẫn Mẫn, lát nữa nhất định phải giảm giá cho em đó.”

Cố Nhược Đồng dí dỏm cười với tôi, bộ dáng ngây thơ đáng yêu.

Trải qua một màn ở hậu viện Cố gia kia, tôi đã biết cô gái này hoàn toàn không có vẻ ngoài thuần lương vô hại như vậy.

Nhưng tôi không muốn đưa tay đánh người đang cười, huống chi hôm nay cô ta cũng là người mua nhà.

Tôi điều chỉnh tâm trạng, khách sáo trả lời:

“Dĩ nhiên, giá cả có thể thương lượng, tôi dẫn cô đi xem nhà trước.”

16.

Biệt thự này có ba tầng, trang trí theo phong cách sang trọng, nhẹ nhàng và hiện đại mà giới trẻ tương đối thích.

Nội thất đã có sẵn, bếp cũng được đầu tư rất nhiều, hoàn toàn có thể xách túi vào ở luôn.

Cố Nhược Đồng có vẻ rất hài lòng.

Nhìn thấy máy pha cà phê tôi tỉ mỉ chọn trong bếp, cô ta lập tức thích thú.

“Ơ, chị Mẫn Mẫn, chị cũng thích uống cà phê sao, thật trùng hợp.”

Tôi không hiểu có cái gì trùng hợp.

Có rất nhiều người thích uống cà phê.

Cố Nhược Đồng rất nhanh đã tìm được hạt cà phê tôi đặt trong tủ bát, nóng lòng muốn thử:

“Chị Mẫn Mẫn, kỹ thuật pha cà phê của em rất tốt, hôm nay chị sẽ được thưởng thức.”

“Thật ra không cần phải làm thế đâu….”

Cố Nhược Đồng đắm chìm trong sự phấn khích khi thể hiện tài năng của mình đến nỗi không nghe thấy lời tôi nói.

Có chút không nói lên lời.

Đúng lúc điện thoại di động vang lên, tôi ra ngoài nhận điện thoại.

Khi trở về, cà phê đã được pha xong.

Cố Nhược Đồng đưa tới một ly cappuccino, cười nói:

“Thử xem, thế nào?”

Tôi uống vài ngụm.

Đây là kỹ thuật mà cô nói?

Thật sự rất bình thường.

Điện thoại lại reo, nhưng lần này không phải của tôi.

Là của Cố Nhược Đồng.

“Anh hai.” Cô ta vui vẻ nhấn nút nghe.

Hai người nói chuyện điện thoại một lúc, Cố Nhược Đồng nghĩ đến gì đó:

“Đúng rồi, chiếc xe thể thao lần trước em đặt ở cửa hàng 4S đã đến rồi, anh đi lấy giúp em nhé.”

“Không cần, em muốn anh tự mình mang về cho em.”

“Anh hai tốt nhất, cảm ơn nha, ừm ừm.”

Cô ta không e dè hôn đối phương qua điện thoại ngay trước mặt tôi.

Sau khi cúp máy lại chợt nhớ ra cái gì đó, áy náy nhìn tôi:

“Xin lỗi, chị Mẫn Mẫn, em và anh hai bình thường đều nói chuyện phiếm như vậy, chị đừng để ý nhé.”

Nếu tôi không biết khúc mắc giữa cô ta và hai anh em nhà họ Cố, có lẽ cũng chỉ coi cô ta là một cô gái bị cả nhà chiều hư.

“Đương nhiên sẽ không để ý.”

Cô ta thở phào nhẹ nhõm, cười khanh khách rồi tiếp tục trò chuyện với tôi.

“Vậy, chị Mẫn Mẫn, căn nhà này nhất định phải ưu đãi một chút cho em đấy, em vừa mới tốt nghiệp, là một tiểu quỷ nghèo, căn nhà này anh hai còn phải giúp em trả.”

Tôi hờ hững nhếch môi.

Cấp bậc trà xanh của Cố Nhược Đồng thật sự không cao lắm, cô ta sẽ không cho rằng mình âm dương quái khí nói vài câu, tôi sẽ nhảy dựng lên cùng cô ta tán gẫu đấy chứ.

Căn nhà này là dùng tiền của Cố Tây Châu để mua, lúc trang trí cũng là lấy tiền từ chỗ hắn.

Bây giờ hắn muốn mua nó từ tay của tôi đưa cho Cố Nhược Đồng, tôi tuyệt đối sẽ không để ý.

Đi đâu để tìm được một kẻ coi tiền như rác vậy chứ?

Dù sao tập đoàn Cố thị cái gì cũng không nhiều, chỉ nhiều tiền thôi.

Chỉ là tôi mơ hồ biết được ý đồ hôm nay Cố Nhược Đồng đến gặp tôi.

Đúng là nhàm chán.

Nếu cô ta không đến để mua nhà, tôi phải đưa ra quyết định nhanh chóng.

Ngay khi vừa định dứt khoát nói với Cố Nhược Đồng rằng mình có việc phải đi trước thì bụng dưới lại bắt đầu âm ỉ.

Tôi vô thức ôm bụng, hít một hơi thật sâu.

“Chị Mẫn Mẫn, chị làm sao vậy?” Cố Nhược Đồng kỳ quái hỏi.

Tôi lắc đầu, nghiến răng trả lời:

“Không sao đâu.”

Nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, nên lấy di động ra gọi cho Sầm Sương Sương.

Đang gọi.

“Chị có sao không, sắc mặt của chị không được tốt lắm.” Cố Nhược Đồng có vẻ lo lắng.

“Tôi đi vệ sinh.”

Thật vất vả mới tới được nhà vệ sinh, tôi chịu đựng cơn đau bụng, bắt đầu kiểm tra cơ thể.

Không chảy máu.

Không có gì cả.

Tại sao lại đau như vậy.

Mở cửa ra, Cố Nhược Đồng đã đợi ở bên ngoài.

Giọng cô ta lo lắng:

“Chị Mẫn Mẫn, chị không thoải mái à? Không sao đâu, bây giờ em đưa chị đi bệnh viện.”

Tôi khó chịu ngồi xổm xuống đất, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

“Không cần, cô giúp tội gọi 120 là được rồi.”

“120? Nhưng xe cứu thương tới nơi này phải mất ít nhất hơn một giờ, trở về cũng phải hơn một giờ, thân thể của chị chịu nổi sao?”

Lời nói của cô ta nhắc nhở tôi.

Đúng vậy.

Cho dù tôi có thể chờ, nhưng cục cưng lại không thể chờ được.

Cố Nhược Đồng thấy vẻ mặt tôi buông lỏng, dứt khoát đỡ tôi đứng dậy.

“Đừng do dự nữa, bây giờ em sẽ đưa chị đến bệnh viện.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play