1.
Cuối cùng Cố Tây Châu cũng kết thúc rồi đi vào phòng tắm, tôi mệt đến mức xương cốt gần như rã rời.
Nhìn những dấu hôn đầy trên người, khóc không ra nước mắt.
Không thể không nói, răng và eo của tên khốn này tốt thật.
May mắn công sức tối hôm qua không hề uổng phí.
Nhìn tờ giấy nằm yên lặng trên tủ đầu giường, tôi cẩn thận bỏ vào trong túi xách, kéo thân thể sắp rã rời ra khỏi cửa.
Vừa ra khỏi phòng thì gặp Sầm Sương Sương với hai con mắt gấu trúc đang đứng ở hành lang xoa ngực.
Tay đang vịn eo của tôi lập tức buông xuống, đứng thẳng người, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Sầm Sương Sương cũng nặn ra dáng vẻ tốt nhất, nở nụ cười.
Khi xuống cầu thang, hai người bắt đầu tâng bốc nhau:
“Nhìn không ra đó Triệu Mẫn Mẫn, thủ đoạn rất lợi hại, ngay cả một con chó sói nhỏ nổi loạn và bướng bỉnh như Cố Tây Châu cũng có thể bị cô thuần hóa.”
“Như nhau cả như nhau cả, đóa hoa nổi tiếng cao lãnh Cố Nam Tầm không phải cũng bị cô xoay mòng mòng đấy sao.”
Sau vài câu nói, cả hai bên đều cởi bỏ mặt nạ đạo đức giả xuống.
Sầm Sương Sương cười lạnh:
“Triệu Mẫn Mẫn, tôi nhất định phải giành được thân phận đại tiểu thư nhà họ Lâm, cô có kết giao với Cố Tây Châu cũng vô ích.”
Tôi khinh thường trả lời:
“Vị trí người thừa kế Cố thị rơi vào tay ai còn chưa chắc, dù sao Cố Tây Châu và Cố Nam Tầm đều có mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Cố thị.”
Hai người giằng co một lúc lâu, sau đó hung hăng ‘hừ’ một tiếng, nghênh ngang rời đi.
2.
Nửa tiếng sau, tôi và Sầm Sương Sương lại gặp nhau ở biệt thự nhà họ Lâm.
“Ba, con đã lấy được thư hợp tác dự án trí tuệ nhân tạo của Cố thị rồi.”
Sầm Sương Sương giống như dâng hiến bảo đưa bản kế hoạch hợp đồng trên tay cho ông ba Lâm Vĩ Nghiệp của chúng tôi.
“Thật sao?”
Đôi mắt ông ta sáng lên, vội vàng cầm bản hợp đồng kia lên xem.
“Chà, vẫn là Sương Sương nhà chúng ta có tiền đồ, hạng mục trí tuệ nhân tạo của Cố thị có mấy chục công ty lớn đang nhìn chằm chằm, không ngờ lại bị chúng ta cướp được.”
Sầm Sương Sương được khen ngợi, mắt cong thành vầng trăng lưỡi liềm.
Tôi vội vàng lấy tài liệu trong túi ra:
“Ba, đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản của Cố thị ở phía Đông thành phố.”
Ông ta nghe vậy, kích động đến mức hai tay đều run rẩy:
“Mảnh đất phía Đông kia? Cố Tây Châu cứ như vậy mà cho con?”
Tôi tự hào gật đầu.
“Tốt tốt tốt, đúng là con gái ngoan của ba, Mẫn Mẫn, con thật sự không làm ba thất vọng.”
Tôi ngước mắt, nụ cười trên mặt Sầm Sương Sương đã nhạt đi rất nhiều.
Đến khi bước ra khỏi phòng làm việc, trên mặt cả hai đều hiện rõ sự không cam lòng.
Bọn tôi đã tranh giành vị trí này hơn nửa năm, cũng giống như những lần trước, lần này lại hòa.
Trước mắt thắng bại vẫn chưa chắc chắn, tôi và cô ấy đều là những con ngựa ô.
*ngựa ô thường được dùng để miêu tả một người hoặc một đội không được ưu ái nhưng cuối cùng lại thể hiện tốt và thành công.
3.
Sầm Sương Sương và tôi đều là con riêng của chủ tịch Lâm thị Lâm Vĩ Nghiệp.
Cô ấy lấy họ Sầm của mẹ.
Tôi cũng lấy họ Triệu của mẹ.
Nửa năm trước, Lâm thị đối mặt với nguy cơ bị phá sản, Lâm Vĩ Nghiệp cùng lúc đưa tôi và Sầm Sương Sương đón về nhà họ Lâm, nói với cả hai chúng tôi:
“Trong hai người ai có thể thu phục được người thừa kế của tập đoàn Cố thị, người đó sẽ được nhận tổ quy tông, trở thành Lâm đại tiểu thư danh chính ngôn thuận.”
Để con gái của mình thoát khỏi thân phận con gái riêng, là tâm bệnh của mẹ tôi trong nhiều năm cho tới nay.
Đối với việc này, tôi đồng ý không chút do dự.
Vài ngày sau.
Tôi giẫm lên đôi giày cao gót 10cm, mặc một bộ váy dài màu đỏ gợi cảm xinh đẹp, xuất hiện ở hộp đêm.
Vừa lúc bắt gặp Sầm Sương Sương đang ngã vào lòng Cố Nam Tầm.
Cô chớp đôi mắt nai quyến rũ, kéo cánh tay người đàn ông, ánh mắt ngây thơ nheo lại:
“Xin lỗi, tôi không cố ý, Cố tiên sinh, anh không sao chứ?”
Người đàn ông hơi cúi đầu, ánh mắt nhợt nhạt lộ ra cảm xúc phức tạp khó phân biệt, giọng khàn khàn:
“Tôi không sao, cô thế nào rồi?”
Từ trường của nam nữ trưởng thành rất kỳ diệu, chỉ một cuộc đối thoại này, tôi đã biết Cố Nam Tầm đã sinh ra hứng thú với Sầm Sương Sương.
Ch tiệt.
Đến chậm một bước.
Tôi nắm chặt tay.
Sầm Sương Sương nghiêng mặt, chạm đến tầm mắt của tôi.
Cô nhướng mày, lộ ra một nụ cười đắc ý.
4.
Hai tháng sau, tại tiệc tối của Cố gia.
Khi tôi nắm tay Cố Tây Châu xuất hiện ở nhà cũ Cố gia, chiếc nĩa trên đĩa bánh ngọt của Sầm Sương Sương ‘lạch cạch’ một cái rơi xuống.
“Nam Tầm, đây là ai vậy?”
Cô ấy kéo Cố Nam Tầm, nũng nịu hỏi.
Người đàn ông đan ngón tay với cô, vẻ mặt cưng chiều:
“Đây là em trai anh, Cố Tây Châu, còn có bạn gái của nó Triệu Mẫn Mẫn.”
Trong một góc nhỏ của đình viện.
Tôi và Sầm Sương Sương mỗi người cầm một ly champagne, trong mắt người ngoài là một đôi chị em dâu tương lai cùng nhau trao đổi tâm sự, hình ảnh vô cùng hài hòa.
Trên thực tế, cuộc trò chuyện của chúng tôi là:
“Được đó, Triệu Mẫn Mẫn, tốc độ nhanh thật, tôi ngược lại xem thường cô.”
“Cô cũng không kém, ánh mắt Cố Nam Tầm nhìn cô như đang kéo ra tơ vậy, xem ra chuyện tốt sắp tới rồi?”
“Thôi đi, ai không biết nhị thiếu gia Cố thị tại buổi đấu giá điên cuồng đập một trăm triệu mua trang sức, chỉ vì muốn mỹ nhân cười chứ, mới quen biết một tháng liền cam lòng vì cô tiêu một trăm triệu, đây không phải tình yêu đích thực thì là cái gì?”
“Sao có thể so với cô được, tháng trước Cố Nam Tầm tặng nhà, tháng này lại tặng xe sang, khiến tôi hâm mộ đến phát khóc.”
Chúng tôi đều giỏi nịnh nọt đối phương.
Trên thực tế, đó cũng không tính là nịnh nọt, mà tất cả đều là sự thật.
Nói sao nhỉ?
Trong chuyện quyến rũ đàn ông, chúng tôi đều được di truyền từ mẹ của mình.