21.

Một tuần sau, người của cửa hàng ô tô 4S gọi điện thoại cho Cố Tây Châu, thông báo xe đã sửa xong.

Lúc này Cố Tây Châu mới nhớ tới chiếc xe bị Cố Nhược Đồng lái vào vũng bùn tuần trước.

Cũng chính bởi vì chuyện xảy ra ngày đó, Triệu Mẫn Mẫn cãi nhau với hắn một trận, đến nay vẫn chưa liên lạc với nhau.

Cố Tây Châu khó hiểu bực bội.

Buổi chiều, hắn quyết định đến cửa hàng 4S một chuyến.

Trưởng bộ phận sửa chữa nhìn thấy hắn, thái độ vô cùng cung kính.

Hắn nhận lấy chìa khóa xe, chuẩn bị rời đi.

Đối phương lắm miệng hỏi một câu:

“Đúng rồi, Cố tiên sinh, hôm đó bạn gái anh không sao chứ?”

Bạn gái?

Triệu Mẫn Mẫn sao?

Đối phương thấy thần sắc nghi hoặc của hắn, lại nói tiếp:

“Chính là cô gái hôm đó ở trên xe ngài hôn mê bất tỉnh, chảy rất nhiều máu, làm cho mấy người cứu hộ chúng tôi đều sợ hãi, chậc chậc.”

“Nhưng ngài yên tâm, chúng tôi đã rửa sạch toàn bộ vết máu rồi.”

Trái tim Cố Tây Châu chợt co rụt lại:

“Anh nói Triệu Mẫn Mẫn ngất xỉu? Chuyện khi nào?”

“Chảy máu? Tại sao lại chảy máu?”

Đối phương bị câu trả lời của hắn làm cho bối rối, đầu đầy sương mù nói:

“Khi đội của chúng tôi đến đó, cô ấy đã ngất xỉu, trên ghế ngồi chảy rất nhiều máu.”

“Thợ bên chúng tôi gọi điện thoại cho ngài, nhưng điện thoại của ngài không gọi được, chúng tôi cũng chỉ có thể đưa cô ấy đi bệnh viện trước.”

Cố Tây Châu bình tĩnh hỏi:

“Bệnh viện nào?”

“Thành phố...... Bệnh viện số 1 thành phố.”

Buổi tối hôm Triệu Mẫn Mẫn đến Cố gia làm loạn, cô ấy đúng là đang mặc quần áo bệnh nhân.

Nhưng hắn vẫn cho rằng đối phương chỉ là đau bụng kinh hoặc cảm mạo.

Dù sao mấy ngày đó mỗi tháng, Cố Tây Châu cũng đã thấy Triệu Mẫn Mẫn sụp đổ đến mức nào.

Hắn không nghĩ ngợi, lái xe đến bệnh viện thành phố.

Chỉ một cuộc điện thoại, giám đốc bộ phận nhập viện cũng đã nhanh chóng chuyển hồ sơ nằm viện lúc trước của Triệu Mẫn Mẫn ở chỗ này tới tay hắn.

Nhưng mà.

"Phẫu thuật phá thai" "Nạo tử cung".Mấy chữ này khiến hắn như bị sét đánh.

Triệu Mẫn Mẫn mang thai?

Khi nào?

Là con của hắn sao?

Không đúng, nhất định là của hắn.

Đầu óc Cố Tây Châu ong ong, trong lòng một mảnh hỗn loạn.

Hắn cầm lấy điện thoại di động, phát hiện tay mình đang run rẩy.

Mất hơn nửa ngày sức lực mới thành công bấm số điện thoại của Triệu Mẫn Mẫn, nhưng lại là một giọng nói quen thuộc thông báo:

Điện thoại ngài gọi đã tắt máy.

Hắn không cam lòng mở wechat, nhắn tin.

Phát hiện mình đã bị đối phương kéo vào danh sách đen.

Lần này, Cố Tây Châu hoàn toàn mất bình tĩnh.

Hắn vọt tới bãi đỗ xe khởi động xe, vừa lái ra liền đụng vào cây cột ven đường.

Hắn tức giận đến mức đấm thẳng vào tay lái.

Cố Tây Châu cố gắng trấn an bản thân.

Sau đó gọi điện thoại bảo tài xế trong vòng mười phút chạy tới nơi này.

“Không, năm phút, lập tức, lập tức.”

Hai mươi phút sau, cuối cùng hắn cũng tới được tập đoàn Lâm thị.

Lâm Vĩ Nghiệp tươi cười nịnh nọt, cười như một con chó pug: "Cố tổng đại giá quang lâm, thật sự làm cho công ty nhỏ này của chúng tôi tỏa sáng..."

”Triệu Mẫn Mẫn đâu?”

Cố Tây Châu đi thẳng vào vấn đề, không nói bất cứ điều vô nghĩa nào.

Đối phương hơi sửng sốt: "Mẫn Mẫn, không phải ở cùng một chỗ với ngài sao?”

Cố Tây Châu lạnh lùng nhướng mày: "Ở cùng một chỗ với tôi, tôi còn có thể tới tìm ông sao?

Lâm Vĩ Nghiệp lau trán:

“Không giấu gì Cố tổng, một tuần rồi tôi không gặp hai cô gái nhỏ nhà tôi, tôi còn tưởng hai đứa nó đang ở nhà ngài.”

Trong lòng Cố Tây Châu nảy ra một ý nghĩ không tốt lắm.

Hắn trầm tư một lát: "Dẫn tôi đến nhà ông.”

Cố Tây Châu chỉ đơn giản nhìn lướt qua đồ đạc trong phòng, hắn cơ bản có thể xác định Triệu Mẫn Mẫn đã rời đi.

Cô ấy là một người yêu cái đẹp, không thể không có một chút đồ dưỡng da và mỹ phẩm nào trên bàn trang điểm.

Lâm Vĩ Nghiệp tựa hồ cũng hiểu ra, vội vàng chạy tới phòng Sầm Sương Sương xem xét.

Quả nhiên cũng biến mất rồi.

Lâm Vĩ Nghiệp tức giận đến mức muốn mắng chửi người, nhưng ngại Cố Tây Châu ở chỗ này, kiên quyết nhịn xuống.

"Có khả năng trở về chỗ mẹ cô ấy không?"

Cố Tây Châu đột nhiên nói.

Lời này nhắc nhở Lâm Vĩ Nghiệp, ông ta vội vàng lấy điện thoại di động ra:

“Cố tổng chờ một chút, bây giờ tôi sẽ hỏi.”

Kết quả thu được là không có.

Đối phương nói một tuần trước, Triệu Mẫn Mẫn chuyển cho bà 2 triệu, nói muốn đi một nơi, tạm thời vài năm cũng không trở về, sau đó không liên lạc được nữa.

Lâm Vĩ Nghiệp nghe xong, mặt tối sầm lại.

Đợi thêm vài năm nữa, *rau cúc cũng nguội rồi.

*“再等个几年,黄花菜都凉了”: ý nói nếu tiếp tục chờ đợi lâu sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, mọi việc sẽ trở nên vô nghĩa…

Hai nha đầu thối này.

Ông ta nhớ tới Sầm Sương Sương, vội vàng gọi cho mẹ cô ấy.

Câu trả lời nhận được không kém nhiều lắm.

Lâm Vĩ Nghiệp lúc này thật sự tức giận rồi.

Hai người thua cuộc tốt xấu gì mỗi người cũng chuyển cho mẹ hai triệu, đến chỗ ông ta một xu cũng không có.

Lúc trước ông ta còn tưởng rằng hai nha đầu này có thể làm cho tập đoàn Lâm thị hoàn toàn xoay người, hiện tại xem ra ông ta thật sự đúng là bị mù.

Đúng là tức ch rồi.

Cố Tây Châu không ở lại nữa, xoay người rời đi.

Lâm Vĩ Nghiệp hấp tấp đuổi theo:

“Cố tổng, Cố tổng, hạng mục khoa học kỹ thuật sinh thái kia có thể suy nghĩ một chút về Lâm thị chúng tôi hay không, chúng tôi thật sự rất có thành ý.”

Giọng điệu của đối phương lạnh thấu xương:
“Tìm Triệu Mẫn Mẫn về đây, tôi sẽ cân nhắc.”

Cố Tây Châu về đến nhà, gọi hai cuộc điện thoại.

Không lâu sau nhận được hồi âm.

Quả nhiên, Triệu Mẫn Mẫn trước đó đã đem tất cả đồ hắn tặng bán hết đi, bao gồm phòng ở, xe, còn có sợi dây chuyền hắn tặng trong buổi đấu giá.

Rõ ràng, đối phương không phải tạm thời sinh ra ý nghĩ muốn chạy trốn.

Mà là đã có kế hoạch.

Về phần kế hoạch bắt đầu từ khi nào, hắn không biết.

Cố Tây Châu tắt điện thoại, ngồi trong thư phòng cả buổi chiều, mãi cho đến buổi tối Cố Nhược Đồng gõ cửa phòng hắn, gọi hắn ăn cơm.

"Nhược Đồng, sao sáng hôm đó em lại ở cùng với Triệu Mẫn Mẫn?"

Cô ta hồi tưởng một chút, lập tức nói:

“Một người bạn của em muốn mua nhà, bảo em thay cô ấy đến đó xem, kết quả không ngờ người bán nhà lại là Triệu Mẫn Mẫn.”

Cố Tây Châu xoa xoa mi tâm:

"Cô ấy bắt đầu không thoải mái từ khi nào, em không hỏi cô ấy chuyện gì xảy ra sao?"

Cố Nhược Đồng lắc đầu:

“Không biết, hai người bọn em đang xem phòng rất tốt, cô ấy đột nhiên đau bụng, sau đó vào nhà vệ sinh.”

“Em muốn gọi 120, nhưng cô ấy nhất định bảo muốn em lái xe đưa cô ấy đi bệnh viện, kỹ thuật của em vốn cũng bình thường, chuyện sau đó anh cũng biết rồi, đi không bao lâu em đánh lái nhầm hướng, còn bị lún vào trong hố.”

“Sao vậy, anh hai, vì sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

Ánh mắt Cố Tây Châu u ám, giọng nói trầm thấp:

“Triệu Mẫn Mẫn có thai, nhưng bị sảy vào ngày hôm đó.”

Cố Nhược Đồng khẽ kêu một tiếng, khiếp sợ che miệng, thanh âm không ngừng hoảng loạn:

“Không, không thể nào, anh hai, anh.....anh đừng dọa em.”

“Cô ấy mang thai, vì sao không nói cho em biết? Em nhất định sẽ gọi 120, cho dù cho em một trăm lá gan, em cũng không dám tự mình chở cô ấy đi bệnh viện.”

“Trời ơi! Làm sao bây giờ?”

Cố Tây Châu xoa trán, suy nghĩ hỗn loạn:

“Ra ngoài đi, chuyện này trước tiên đừng nói cho mẹ biết.”

Hắn không dám nghĩ, mẹ hắn sẽ thất vọng đến mức nào nếu biết được chuyện này.

Ba mẹ luôn hy vọng hai anh em họ có thể kết hôn sớm, sinh con sớm.

Trong nhà có trẻ con, sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều, thú vị hơn rất nhiều.

Đây là đứa con đầu lòng của hắn.

Buồn cười nhất chính là, cho đến khi đối phương không còn ở đây nữa, hắn mới biết mình từng có một đứa bé.

Nếu như ngày đó, hắn lựa chọn đưa Triệu Mẫn Mẫn đi bệnh viện trước, kết quả có thể không giống nhau hay không?

Liệu đứa trẻ có thể ở lại?

Nhưng hắn không làm như vậy.

Không những không làm, hắn còn vứt bỏ Triệu Mẫn Mẫn cả ngày hôm đó.

Bởi vì chân Nhược Đồng bị thương, lại một mực ở bên cạnh khóc sướt mướt, nên hắn gần như cả ngày đều xoay quanh cô ta.

Cho đến buổi tối Triệu Mẫn Mẫn đến Cố gia gây sự, hắn mới nhớ tới cô.

Cố Tây Châu đột nhiên nhớ lại, chuyện Triệu Mẫn Mẫn bảo hắn đánh gãy một chân Cố Nhược Đồng.

Cô ấy là muốn trả thù.

Trả thù cho đứa bé trong bụng.

Thì ra là thế.

22.

Ba năm sau.

Nhìn thấy phu nhân từ trên xe xuống với vẻ mặt u ám, Từ quản gia không cần đoán cũng biết, nhất định là một trong hai cậu chủ nhà bọn họ xem mắt được đường nửa đường lại chuồn mất.

Chắc chắn rồi.

Chỉ nghe "bốp" một tiếng, chiếc cốc trên mặt đất vỡ tan thành từng mảnh.

Phu nhân tức giận:

“Lập tức bắt Cố Tây Châu về cho tôi, ngày mai dù là trói cũng phải trói đến khách sạn, cùng con gái Chu phu nhân ăn cơm.”

“Dạ, phu nhân.”

Từ quản gia vội vàng đáp, ông biết đối phương không phải đang nói đùa.

Trên thực tế, cũng chỉ có thể làm như vậy.

Buổi tối.

Cố Nam Tầm về đến nhà, nghênh đón anh ta chỉ có ánh mắt khinh thường và trào phúng của mẹ mình:

“Lại trở về một mình? Cho dù phía sau có một con mèo cái cũng được mà.”

“Cố Nam Tầm, con không định làm hòa thượng đấy chứ, mà muốn vào miếu làm hòa thượng con cũng phải sinh cho mẹ một đứa bé rồi mới được đi.”

“Cố Tây Châu đâu rồi? Con cho rằng chuyện hai anh em các con yểm trợ lẫn nhau mẹ không biết?”

“Đừng làm mẹ sốt ruột nữa, đến lúc đó mẹ sẽ bỏ qua các bước kết hôn, trực tiếp lấy giấy rồi sinh cháu cho mẹ.”

……

Cố Nam Tầm thật sự chống đỡ không nổi sự theo đuổi và thúc giục của mẹ mình:

“Mẹ, mẹ thích trẻ con như vậy, vậy đi làm bảo mẫu đi.”

Huyệt thái dương của Từ quản gia nhảy thình thịch, theo bản năng ôm đầu.

“Bang.”

Ông thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, chỉ đập vào tường.

“Cố Nam Tầm, đúng là nghịch tử." Phu nhân tức giận đến đấm ngực dậm chân.

Lần này khó khăn rồi.

Không trả lời nhiều nhất là bị mắng hai câu.
Trả lời thì phải chịu khổ hai giờ rồi.

Từ quản gia bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thở dài: Cậu cả, cần gì phải như vậy chứ?

23.

Tối nay có lễ hội bia trên bãi biển.

Khi hoàng hôn nơi chân trời kéo ra, âm nhạc vang lên ồn ào, bầu không khí bắt đầu sôi động.

Sầm Sương Sương chậm rãi từ lầu hai đi xuống.

Cô mặc chiếc váy voan cổ chữ V xẻ sâu mang đậm phong cách Bohemian, bông tai tua rua lấp lánh, phối hợp với khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Trong quán trọ mọi người đều muốn nhìn cô ấy thêm vài lần.

Nhìn bộ dạng này của cô ấy, tôi liền biết cô ấy lại muốn đi săn.

"Lần trước chia tay rồi à?" Tôi hỏi cô ấy.

Cô vén tóc ra sau tai, ngữ khí lười biếng:

“Cậu ấy mới năm ba, còn phải trở về học đại học, tôi không chấp nhận được yêu xa, chỉ có thể chia tay.”

Năm thứ ba?

Tôi tính toán một chút rồi lắc đầu:

“Nhỏ như vậy mà cô cũng xuống tay được, đúng là cầm thú.”

Cô ấy cũng có chút hối hận: "Cô nói đúng, lần sau không tìm mấy loại em trai nhỏ này nữa, quá dính người, tình nguyện nghỉ học, cũng không chịu chia tay, tôi phải khuyên rất lâu đấy.”

Vẫn còn là sinh viên đại học.

“Vậy cũng không cần phải nghỉ học, cùng lắm thì thứ bảy bay đến thăm cô.”

“Không được, người ta học ở Anh quốc.”

Ồ.

Vậy thì hết cách rồi.

Sầm Sương Sương quét mắt nhìn tôi một cái, vẻ mặt bất mãn: "Sao cô lại ăn mặc như vậy?”

Tôi không rõ: "Sao vậy?”

Cô ấy không nói lên lời:

“Triệu Mẫn Mẫn, có thể đừng suốt ngày mặc áo sơ mi trắng, quần jean, thỉnh thoảng mặc váy một chút cũng không ch được đâu. Mau đi thu dọn đồ đạc, đêm nay chị gái dẫn cô đi chơi.”

“Một mình cô đi là được rồi, phòng lầu ba còn chưa dọn xong đâu.”

"Không phải mới mời thêm hai dì giúp việc sao?"

“Hai ngày nay nhiều người ở trọ, các dì cũng bận rộn, tôi thuận tay giúp một chút.”

“Tạm thời không vội dọn phòng, đi thôi đi thôi, đi thay quần áo, theo tôi ra ngoài uống chút rượu.”

Sầm Sương Sương không nói lời nào đẩy tôi đi.

24.

Ba năm trước, Sầm Sương Sương và tôi định cư ở thành phố ven biển này.

Không lâu sau, hai người chúng tôi hợp tác mở một quán trọ ven biển.

Vốn làm ăn bình thường, sau đó bãi biển này trở nên có tiếng chỉ sau một đêm nhờ một bộ phim truyền hình, bây giờ trở thành nơi check-in nổi tiếng trên mạng.

Người đến chơi dần dần nhiều, việc làm ăn của quán trọ cũng tốt lên.

Mỗi khi đêm xuống, trên bãi biển có đủ loại trai đẹp.

Bơi lội, lướt sóng, chơi bóng chuyền bãi biển.

Trong không khí tràn đầy hormone nam.

“A, xin lỗi.”

“Không sao.”

Một thanh âm mát mẻ dễ nghe truyền đến.

Tôi quay đầu nhìn lại, là một chàng trai cao khoảng 1m85, mặc áo T-shirt thể thao, đang mỉm cười với Sầm Sương Sương.

Thì ra cô ấy vừa mới mở nắp lon, không cẩn thận làm đổ bia lên mu bàn tay đối phương.

Rất khó đánh giá đây rốt cuộc có là cố ý hay không.

Ba mươi phút sau, Sầm Sương Sương và anh chàng đẹp trai vô cùng thân thiết ngồi trên ghế nói chuyện trên trời dưới đất.

Một giờ sau, bàn tay nhỏ bé ẩm ướt của cô ấy đã chậm rãi bám lên cơ bắp cánh tay to lớn của anh trai nhỏ kia.

Hai giờ sau, đang lúc bầu không khí có chút mập mờ, Sầm Sương Sương chuẩn bị tiến đến dán lên mặt anh chàng đẹp trai.

Miệng bị ai đó che lại.

Cô ấy kinh ngạc quay đầu, thấy là tôi, vẻ mặt nghiêm túc.

Ánh mắt đó giống như đang cảnh báo: "Cô tốt nhất nên có chuyện khẩn cấp.”

“Hình như tôi nhìn thấy Cố Nam Tầm.”

Sầm Sương Sương giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên:

“Thật hay giả? Khi nào?”

Tôi nhớ tới thân ảnh vừa rồi chợt lóe lên, cơ hồ nắm chắc 60%.

“Một phút trước, ở chỗ này.”

Sầm Sương Sương nhanh chóng tạm biệt anh đẹp trai, trước khi đi còn không quên thêm wechat.

Trở lại quán trọ, hai người đều có chút lo lắng.

Tôi an ủi cô ấy:

“Ba năm nay chúng ta đều trốn rất tốt, không có khả năng đột nhiên bị bọn họ tìm được, có lẽ là tôi nhìn nhầm.”

Sầm Sương Sương ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói:

"Cái đó... khoảng thời gian trước tôi gọi điện thoại bảo một người hàng xóm trước kia lấy ít tiền cho bà ngoại tôi, có phải là..."

Nghe vậy, tôi nhíu chặt mày.

Trong trường hợp này, đúng thật là có khả năng.

Sầm Sương Sương vô cùng ảo não:

“Xin lỗi, tôi cho rằng ba năm trôi qua, bọn họ hẳn là cũng quên rồi.”

Làm sao tôi có thể trách cô ấy được.

Sầm Sương Sương và bà ngoại cô ấy có tình cảm rất tốt, ba năm trước khi chúng tôi rời khỏi thành phố Thượng Hải, tuy rằng cô ấy đã chuyển một khoản tiền vào thẻ của bà ngoại, nhưng dù sao cũng đã qua thời gian dài như vậy.

Bà ngoại cô ấy đã hơn bảy mươi tuổi.

Cháu ngoại chỉ muốn gọi điện thoại hỏi thăm thân thể một chút, chuyển thêm chút tiền, vốn không có gì đáng trách.

Để đảm bảo an toàn, tôi và Sầm Sương Sương thảo luận nếu không hai người ra ngoài trốn vài ngày, coi như là nghỉ phép.

Dù sao quán trọ cũng đủ người làm, có chuyện gì một cuộc điện thoại là có thể giải quyết.

Việc này không nên chậm trễ, hai người lên lầu thu dọn đồ đạc.

Đột nhiên, Tiểu Lộ hoảng hốt chạy tới:

“Chị Sương Sương, không hay rồi, xe của chị có người đụng phải.”

Sầm Sương Sương có chút khó hiểu: "Xe của tôi không phải đỗ ở ven đường sao, như vậy cũng có thể đụng vào?"

“Đúng vậy, hơn nữa va chạm còn rất nghiêm trọng, hình như phải đưa đến cửa hàng 4S để sửa chữa.”

“Cái gì? Vậy tôi phải ra ngoài như thế nào, rốt cuộc là thằng ngốc nào vậy? Có bằng lái hay không?”

Tiểu Lộ bất đắc dĩ thở dài:

“Nếu không chị xuống xem một chút đi, bọn họ hiện tại đang ở dưới lầu.”

Sầm Sương Sương nổi giận đùng đùng xách vali đi xuống lầu.

Nếu như xe thật sự bị đâm hỏng, vậy chỉ có thể bắt xe.

Tôi vẫn đang suy nghĩ có nên mở phần mềm bắt xe hay không, phía trước truyền đến một tiếng kinh hô:

“Đụ má.”

Sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Sầm Sương Sương, nhưng vừa mới thò được cái đầu ra, đã bị người nào đó bắt trở về.

Một thanh âm bình tĩnh ở dưới lầu vang lên:
“Lần này lại muốn chạy đi đâu?”

Lúc này, tôi tự nhiên không thể bỏ lại Sầm Sương Sương một mình chạy mất.

Hơn nữa cũng chạy không thoát.

Một lát sau, tôi đi xuống lầu, nhìn thấy Cố Tây Châu và Cố Nam Tầm đã ba năm không gặp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play