8.
Nửa tháng sau, Cố Tây Châu về nước.
Nghe nói vị đại tiểu thư Cố gia kia cũng theo hai anh trai trở về.
Thứ bảy, tôi nhận được điện thoại của Cố phu nhân, mời tôi tối chủ nhật tới dự tiệc nhà họ Cố.
Sau khi cúp điện thoại, tôi không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cố Tây Châu về nước suốt một tuần cũng không liên lạc với tôi, ngay cả tin nhắn tôi gửi qua cũng đều là đá chìm đáy biển, ngược lại Cố phu nhân lại gọi tới trước một bước.
Có lẽ hắn thật sự rất bận.
9.
Tối chủ nhật.
Cuối cùng tôi đã gặp được vị đại tiểu thư Cố gia trong truyền thuyết kia——Cố Nhược Đồng.
Cô ta rất xinh đẹp.
Khuôn mặt nhỏ, đôi mắt tròn, là loại mắt nai rất linh động và giảo hoạt.
Làn da mịn màng, mặt mày cong cong.
Vóc dáng nhỏ nhắn.
Nhưng không thể phủ nhận, đúng là một cô gái ngọt ngào chuẩn mực.
Sầm Sương Sương lấy ra một sợi dây chuyền đá quý của nhà C làm quả gặp mặt.
Cố Nhược Đồng cười dịu dàng lại ngọt ngào.
“Cảm ơn chị dâu.”
Tôi nhất thời bị sự hào phóng của Sầm Sương Sương làm cho kinh sợ.
Người phụ nữ này thực sự tiêu rất nhiều tiền.
Chiếc vòng cổ này có giá trị ít nhất một triệu.
So ra, chiếc vòng tay Bvlgari của tôi thua kém rất nhiều.
Nhưng Cố Nhược Đồng hoàn toàn không biểu hiện ra cái gì, lộ ra nụ cười tươi đẹp động lòng người:
“Cảm ơn chị dâu.”
Sau đó cô làm nũng kéo cánh tay Cố phu nhân:
“Mẹ, sao mẹ không nói cho con biết anh cả và anh hai đều đã có bạn gái, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy, con thiếu chút nữa cho rằng nhà mình có hai ngôi sao lớn đấy.”
“Anh cả và anh hai phúc khí tốt quá rồi.”
Cố phu nhân cũng cười khanh khách nói:
“Con cũng không phải không biết tính cách của hai anh con, mắt cao hơn đầu.”
“Mẹ hiện tại không muốn gì khác, chỉ mong có thể sớm ổn định cuộc sống, tốt nhất là trong năm nay có thể kết hôn, để cho mẹ ôm cháu trai.”
Phải nói rằng với tư cách là bà chủ của một gia đình *chaebol hàng đầu, Cố phu nhân một chút kiêu ngạo của hào môn cũng không có.
*chaebol: tài phiệt
Kể từ khi tôi hẹn hò với Cố Tây Châu, bà ấy chưa bao giờ cho tôi thấy sắc mặt không tốt của mình.
Mỗi lần nhìn thấy tôi đều là ý cười dịu dàng, như đang đứng trong gió xuân ấm áp.
Thỉnh thoảng còn hỏi tôi và Cố Tây Châu hẹn hò thế nào, dự định khi nào kết hôn, v.v…
Sầm Sương Sương cũng như vậy.
Có đôi khi bà ấy còn nói đùa nếu không thì hai anh em cùng cử hành hôn lễ, như vậy náo nhiệt biết bao.
Đáng tiếc, so với sự nhiệt tình tích cực của mẹ mình, Cố Nam Tầm và Cố Tây Châu bên kia ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, chậm chạp không đề cập tới chuyện kết hôn.
Than ôi.
10.
“Nhược Đồng, em làm sao vậy?”
Giọng của Sầm Sương Sương cắt ngang.
Tôi nhìn lên, phát hiện sắc mặt Cố Nhược Đồng tái nhợt.
Cả người giống như bị rút đi hồn phách, lung lay sắp đổ.
Cô bất giác ngẩng đầu, giọng nói có chút hốt hoảng:
“Không…không có gì, mẹ, con có chút không thoải mái, con lên lầu trước.”
Lạ thật, vừa rồi vẫn còn tốt.
Vẻ mặt Cố phu nhân thản nhiên:
“Được, con lên lầu nghỉ ngơi một lúc đi.”
Tôi cảm thấy Cố Nhược Đồng có gì đó không đúng, cụ thể chỗ nào không đúng lại không nói ra được.
Bỏ đi.
Đi tìm Cố Tây Châu vậy.
Vừa vặn tối nay tôi có vài lời muốn nói với hắn.
11.
Tôi ở trên lầu tìm suốt hai vòng, nhưng vẫn không thấy Cố Tây Châu ở đâu.
Gọi điện thoại không nhận, phòng cũng không thấy người.
Cuối cùng chỉ có thể đi xuống.
Vừa đến bệ cửa sổ cầu thang tầng hai, liền nhìn thấy trên con đường đá ở sân sau, Cố Nhược Đồng đang kéo một cái vali lớn đi về phía trước.
Trông vừa kích động vừa giận dữ.
Không biết có phải khóc hay không, thỉnh thoảng lấy mu bàn tay lau trên mặt một chút.
Tôi thấy rất kỳ lạ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết có nên nói cho Cố phu nhân một tiếng hay không.
Ngay lúc tôi đang do dự thì có hai người đàn ông nhanh chóng lao ra từ phía sau đại sảnh.
Bọn họ bước nhanh về phía trước, mỗi người túm lấy một tay Cố Nhược Đồng, hung dữ nói:
“Em lại muốn chạy trốn đi đâu?”
“Cho dù là chạy đến chân trời góc biển, bọn anh cũng sẽ bắt em trở về.”
Cố Nhược Đồng phẫn nộ hất hai người ra, nước mắt rơi như mưa, sụp đổ hét lên:
“Em muốn trốn đi đâu liên quan gì đến hai người? Hai người không phải muốn kết hôn sao? Đi kết hôn đi, lập tức đi kết hôn, em vĩnh viễn không muốn gặp lại hai người nữa.”
Cố Nam Tầm nhíu chặt mày, thái độ đã dịu dàng hơn rất nhiều:
“Ai nói với em là anh muốn kết hôn?”
Cố Nhược Đồng cười lạnh:
“Còn có thể là ai? Đương nhiên là mẹ nói. Cố Nam Tầm, không phải anh nói anh rất yêu em sao? Kết quả thì sao, tốc độ tìm thế thân lại rất nhanh.”
“Anh sẽ không kết hôn.” Cố Nam Tầm nói chắc như đinh đóng cột.
“Mặc kệ anh có thích kết hôn hay không, tóm lại em đã đặt vé máy bay, phiền anh tránh ra.”
“Cố Nhược Đồng, chỉ cần anh còn ở đây, em hôm nay đừng nghĩ tới có thể bước ra khỏi cánh cửa này.”
Đóa hoa cao lãnh Cố Nam Tầm lúc này hai mắt đỏ ngầu, tựa như đang nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Cố Nhược Đồng không hề sợ bộ dạng này của anh ta, lạnh lùng giằng co.
Xa xa có bước chân truyền đến.
Ba người đồng thời sửng sốt.
Khi đối phương đến gần, Cố Nam Tầm và Cố Tây Châu đã sớm buông lỏng tay.
“Cậu cả, phu nhân đang tìm ngài.”
Là quản gia Từ.
“Biết rồi, tôi tới ngay đây.”
Quản gia Từ đi rồi, Cố Nam Tầm lạnh lùng nói với Cố Tây Châu một câu:
“Coi chừng, đừng để em ấy chạy.”
Cố Nam Tầm vừa đi, Cố Nhược Đồng xách vali cũng muốn đi, lại bị người kia mạnh mẽ túm lấy.
“Shhh.”
“Cố Tây Châu, anh kéo em đau quá, mau buông tay.”
Cố Tây Châu khựng lại, trong mắt hiện lên một tia tức giận:
“Đau? Em có đau như anh không? Em biết mấy năm nay anh sống như thế nào không?”
Trên mặt Cố Nhược Đồng hiện lên một tia châm chọc, gần như bật cười:
“Một người hai người thâm tình vô cùng, nhưng lại tìm thế thân nhanh hơn ai hết.”
“Cố Tây Châu, bạn gái của anh rất tốt, rất xinh đẹp, ngực lại lớn, nghe nói hai người đã bên nhau nửa năm rồi, trải nghiệm hẳn là rất tốt nhỉ.”
Cố Tây Châu cũng chế nhạo:
“Nói cứ như em chưa từng có bạn trai ở Úc vậy.”
Ánh mắt Cố Nhược Đồng đờ đẫn, có chút thẹn quá hóa giận.
Cô hung hăng hất tay đối phương ra:
“Vậy anh muốn em thế nào? Biết rõ ba mẹ sẽ không đồng ý, còn muốn tiếp tục chờ đợi sao? Em không vĩ đại như vậy, anh cũng không có tư cách nói em.”
Cố Tây Châu mím chặt môi, mây mù trên mặt dần dần tản đi.
Hắn nắm tay Cố Nhược Đồng, bình tĩnh nói:
“Anh biết anh không có tư cách nói em, Nhược Đồng, hai chúng ta cùng đi thì sao? Vứt bỏ hết tất cả thân phận địa vị, chỉ có hai chúng ta, tùy tiện đi một nơi nào đó, chân trời góc biển đều có thể.”
Cố Nhược Đồng dường như không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, nhìn hắn với nụ cười mỉa mai:
“Vậy anh không muốn kết hôn à? Triệu Mẫn Mẫn làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Cố Tây Châu cứng đờ, trên mặt tựa hồ có gợn sóng.
Sau một hồi im lặng, hắn cuối cùng cũng lên tiếng:
“Cô ấy cố tình tiếp cận anh để trở về nhà họ Lâm. Kết hôn? Anh chưa bao giờ coi trọng cô ấy.”
Những lời này rõ ràng làm Cố Nhược Đồng hài lòng, thanh âm lộ ra vui vẻ nhàn nhạt:
“Thật sao? Anh không lừa em chứ?”
Ánh mắt người đàn ông chân thành, nhẹ nhàng thở dài:
“Anh sẽ không bao giờ lừa em.”
12.
Cho đến khi một cơn gió lạnh ùa vào từ cửa sổ, tôi mới lấy lại tinh thần.
Khi quay người, lại phát hiện Sầm Sương Sương đang đứng bên cạnh mình, chăm chú nhìn hai người trong sân.
Tôi không biết cô ấy đã đứng đây bao lâu.
Chắc chắn trong lòng đang cười nhạo tôi.
“Sầm Sương Sương, cái danh đại tiểu thư Lâm gia tặng cho cô, tôi muốn chạy trốn.”
Nói xong, tôi quay người rời đi.
Cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy.
“Cô muốn chạy? Được, vậy tôi cũng chạy.”
Tôi nhất thời ngơ ngẩn.
“Cô cũng muốn chạy? Vì cái gì?”
“Tôi đã ở đây lâu rồi.”
Ồ.
Tôi im lặng.
Có lẽ cô ấy cũng nhìn thấy cảnh Cố Nam Tầm mất khống chế.
Trong một khoảnh khắc, tôi không biết ai trong chúng tôi thê thảm hơn.
Có lẽ là tôi.
Một lát sau, Sầm Sương Sương lại hỏi tôi:
“Khi nào thì đi?”
Hình như cũng không cần thiết phải ở đây nữa.
“Đi thôi.”