[Zhihu] - Không Chứa Nổi Hạt Cát

Chương 2


3 tuần


5.

Sáng sớm, tôi xuống lầu ăn sáng.

Sầm Sương Sương đã ngồi vào bàn ăn rồi.

Sau khi được Lâm Vĩ Nghiệp đưa về từ nửa năm trước, cả hai chúng tôi đều sống ở đây.

Hai người thường không chào hỏi nhau nếu không cần thiết.

Sầm Sương Sương nhìn thấy tôi, trên mặt theo thói quen lộ ra vẻ đề phòng, không nói chuyện.

Tôi cũng chỉ thản nhiên liếc qua đối phương, ngồi xuống rót cho mình một ly sữa.

Cầu thang truyền đến tiếng động.

Thì ra là Lâm Vĩ Nghiệp và Lâm Tùng Bách xuống lầu.

Lâm Tùng Bách là con trai người vợ đầu tiên của ba tôi, hơn tôi và Sầm Sương Sương ba tuổi.

“Ba, anh, chào buổi sáng.”

Sầm Sương Sương và tôi đứng dậy chào.

“Sớm, sớm, sớm.”

Ba tôi cười tươi.

Vẻ mặt Lâm Bách Tùng lại lạnh lùng, xa cách.

Vào Lâm gia hơn nửa năm tới nay, thái độ của anh ta vẫn như thế.

Anh ta ghét tôi, khẳng định cũng không thích Sầm Sương Sương cho lắm.

Tôi cũng vậy.

Không có đứa con trai nào lại thích con gái riêng của ba mình cả.

Trên bàn ăn, ba tôi đột nhiên nhắc tới một chuyện.

“Nghe nói Cố thị dự định xây dựng một khu công nghệ sinh thái ở khu vực phía Nam, kết hợp với robot trí tuệ nhân tạo mới nhất của họ để quản lý thông minh toàn bộ cộng đồng.”

“Mẫn Mẫn, Sương Sương, hai đứa có biết ai trong hai anh em Cố thị đang phụ trách dự án này không?”

Tôi lập tức vểnh tai lên.

Khu công nghệ sinh thái?

Sao tôi chưa từng nghe Cố Tây Châu nhắc tới.

Nhìn vẻ mặt của Sầm Sương Sương, cô ấy có vẻ cũng bối rối như tôi.

Rõ ràng ba tôi là muốn cho Lâm thị nhận được một phần trong dự án khu công nghệ khoa học sinh thái này.

6.

Vì có thể sớm giành được hạng mục công nghệ khoa học sinh thái kia, bữa sáng vừa ăn xong, tôi liền bắt đầu liên lạc với Cố Tây Châu.

Lạ thật, điện thoại không kết nối được.

Tôi gọi cho thư ký của hắn, nhanh chóng biết được sáng nay Cố Tây Châu đã ra nước ngoài.

Do dự một lúc, tôi lấy lịch trình của đối phương từ chỗ thư ký và đặt vé máy bay.

Tám giờ tối, khi xuất hiện trong phòng khách sạn ở nơi đất khách quê người, vẻ mặt của Cố Tây Châu…

Chỉ có thể nói có ngạc nhiên, nhưng không vui.

“Sao em lại ở đây?”

Hắn hơi nhíu mày.

Tôi cảm thấy hơi hối hận, không biết có phải hắn ở đây đàm phán nghiệp vụ không thuận lợi hay không, sớm biết thế đã không hấp tấp liều lĩnh như vậy.

“Chỉ là…có chút nhớ anh, nên muốn tạo cho anh một bất ngờ.”

Tôi đi tới bên cạnh hắn, cười tươi như hoa.
Cố Tây Châu nheo mắt, nâng cổ tay nhìn đồng hồ.

“Ăn gì chưa? Hôm nay có lẽ anh không có thời gian.”

Tôi nhanh chóng xua tay:

“Không sao không sao, em tự mình xử lý được, anh cứ đi làm việc của mình đi.”

Ngoài cửa có người, sau hai tiếng gõ, trợ lý đi vào:

“Cố tiên sinh, trong phòng Cố tiểu thư không có ai, trường học cũng đã tìm khắp nơi, điện thoại không liên lạc được.”

“Tuy nhiên, theo lời kể của bạn cùng phòng, có lẽ là cùng mấy người bạn đi du lịch Iceland mừng tốt nghiệp rồi.”

Cố Tây Châu nhíu mày, đôi mắt đen lóe lên vài phần không vui, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh:

“Chạy nhanh lắm.”

Trợ lý do dự nói: “Cố tiên sinh, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Đừng tìm nữa, con bé không muốn để người ta tìm được nên cứ để con bé đi đi. Nhớ chuyển tiền vào tài khoản cho con bé, không lại khóc lóc phàn nàn với ba mẹ rằng mình không có tiền để tiêu.”

“Tôi biết rồi, Cố tiên sinh.”

Nghe nói Cố gia có tổng cộng ba anh em.

Tôi và Cố Tây Châu ở bên nhau lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua vị đại tiểu thư Cố gia kia, thì ra là học ở nước ngoài.

Trợ lý đi rồi, tôi cũng định ra ngoài, lại nghe thấy Cố Tây Châu nói: “Đi thôi.”

Tôi ngẩn người: “Đi đâu?”

“Không phải em vẫn chưa ăn cơm à?”

“Nhưng anh vừa mới nói không có thời gian mà?”

“Chẳng lẽ em không muốn cùng anh ăn cơm?”

Tôi lập tức vui mừng, hào hứng bước tới ôm hắn.

“Tất nhiên là không phải.”

Cố Tây Châu ôm chặt lấy tôi.

“Cục cưng, em thơm quá.”

Hắn ngửi tóc tôi, thanh âm lưu luyến.

Có thể không thơm sao?

Vừa xuống máy bay tôi đã đến khách sạn gần đó tắm rửa, đắp mặt nạ dưỡng ẩm, thay váy dài xinh đẹp, toàn thân mang hương hoa thơm ngát sau đó mới đón xe tới đây.

Đừng bao giờ xuất hiện với khuôn mặt xám xịt trước mặt một người đàn ông, đó là điều mẹ đã dạy tôi từ nhỏ.

Tôi chưa kịp nói gì đã bị hắn đè ở trên cửa, hôn đến mức như đang bay trên thiên đường.

Từ cửa đến giường, Cố Tây Châu thuần thục cởi váy của tôi ra, bàn tay to lớn di chuyển khắp cơ thể tôi.

Đôi môi ấm áp dọc theo vành tai đi xuống.

Tôi nhắm mắt lại, cơ thể bắt đầu nóng lên.

Màn dạo đầu của người đàn ông này vẫn rất tốt.

Động tác ôn nhu, mười phần kiên nhẫn.

Thường xuyên tra tấn khiến trái tim tôi phát run, cả người run rẩy.

Về phần sau, đều là nước mắt.

Đôi khi tôi thật sự cảm thấy, đàn ông quá mạnh mẽ cũng không tốt.

Lãng phí.

7.

Sáng sớm hôm sau, trợ lý của Cố Tây Châu giúp tôi đặt vé máy bay trở về.

“Triệu tiểu thư, dạo này lịch trình của Cố tiên sinh hơi kín, có thể không có thời gian ở bên cô nên bảo tôi đặt vé trở về cho cô, hy vọng cô sẽ không để ý.”

Tất nhiên là tôi không để ý.

Hành vi cơ bản của một người bạn gái đủ tư cách đó chính là không làm phiền một người đàn ông khi anh ta đang bận rộn với công việc kinh doanh của mình.

Điều thú vị là, khi trở về, tôi phát hiện người ngồi bên cạnh mình ấy vậy mà lại là Sầm Sương Sương.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Cô ấy cũng không ngờ tôi ở đây, thiếu chút nữa không khống chế được ánh mắt khinh thường của mình.

“Thế nào? Cố Tây Châu cũng tới đây công tác?”

“Ừ.” Tôi miễn cưỡng trả lời, “Cố Nam Tầm cũng vậy nhỉ.”

Sầm Sương Sương lấy bịt mắt ra, xem ra chuẩn bị ngủ bù.

“Vốn là vậy, nhưng hôm nay bay đến Iceland rồi.”

Iceland?

Tôi giật mình: “Đi tìm em gái anh ta?”

Đối phương không hiểu gì: “Tìm em gái cái gì? Không phải nói bên kia có hạng mục sao? Cố Tây Châu của cô cũng đi rồi.”

“Cố Tây Châu đi Iceland rồi? Sao cô biết?”

Sầm Sương Sương lộ ra vẻ mặt ‘nói chuyện với cô thật vất vả’.

“Sáng nay tôi nghe Cố Nam Tầm nói [nhất định phải đến trước Cố Tây Châu], cho nên Cố Tây Châu của cô không phải cũng đi rồi đấy sao?”

Cô ấy nói xong không thèm để ý đến tôi nữa, đeo bịt mắt đi ngủ.

Tôi rơi vào trầm tư.

Không lẽ vị đại tiểu thư Cố gia kia ở Iceland xảy ra chuyện gì? Cho nên hai anh em họ với vội vàng chạy tới.

Sao có thể chứ.

Nếu thật sự có chuyện gì, vẻ mặt trợ lý không thể bình tĩnh lạnh nhạt như vậy được.

Nhất định là do tôi suy nghĩ nhiều. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play