“Cậu có việc gì sao?” Kiều Tang không thể không dừng lại hỏi.

“Nếu không phải cậu làm lãng phí thời gian, hôm nay tôi đã không mất công đến đây một chuyến rồi.” Nữ sinh oán trách nói.

Kiều Tang khẽ nhíu mày, đáp: “Tôi nhớ rõ lúc gọi số của cậu, cậu không có tới.”

Nữ sinh hăng hái, “Nếu không phải cậu nhanh chân trước thì tôi đã ngồi ở đó rồi. Cậu có biết cậu vừa ngồi xuống hai giây, tôi đã chạy tới rồi không!”

Kiều Tang hết biết nói gì.

Đứa nhỏ này đầu óc vẫn bình thường đó chứ?

Kiều Tang trực tiếp vòng qua cô nàng bỏ đi. Tuy hiện tại cô là thiếu nữ 15 tuổi nhưng linh hồn bên trong là người trưởng thành. Nữ sinh mặc đồng phục cấp ba trước mặt, ở trong mắt cô vẫn là đứa con nít.

Cãi nhau với đứa trẻ con hung hăng như vậy, thắng có ý nghĩa sao?

Ai ngờ còn chưa đi được hai bước, nữ sinh lại chạy lên trước mặt Kiều Tang ngăn lại, chất vấn nói: “Sao cậu bỏ đi?”

Kiều Tang nhìn cô nàng, nhàn nhạt nói: “Cậu muốn đánh nhau à?”

Vấn đề có thể giải quyết bằng nắm đấm, hơi đâu dùng miệng chi cho mệt.

Cãi nhau với bọn ranh con không có ý nghĩa, nhưng đánh một trận thì có ý nghĩa à nha!

“Cái gì?” Lúc này đến phiên nữ sinh ngơ ngác.

“Đánh nhau thì đi ra ngoài, không đánh nhau thì tránh đường.” Kiều Tang sở hữu đôi mắt phượng hơi xếch lên, lúc bình thường trông rất  đẹp nhưng khi cô nghiêm túc nhìn chằm chằm một người thì khá là hung dữ.

Nữ sinh ngẩn ra vài giây, nhìn đồng phục Kiều Tang mặc trên người, lại liếc sang Hỏa Nha Cẩu và Bàn Gia Cưu một chút, cắn răng nói: “Đánh thì đánh!”

Hai người tới bãi đất trống phía sau trung tâm ngự thú Hàng Cảng, khu đất này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thỉnh thoảng có người mang thú sủng đến đây huấn luyện.

Kiều Tang kinh ngạc nhìn hoàn cảnh xung quanh, hỏi: “Ở chỗ này ổn không vậy, hay là đi tìm chỗ không người đi?”

Nghe xong, khóe miệng nữ sinh nọ cong lên châm biếm, “Sao đây? Sợ rồi à?”

Kiều Tang nhướng mày, “Tôi sợ cậu bị mất mặt thôi. Nếu cậu muốn ở đây thì cứ ở đây.”

“Đến đây đi!” Chân phải nữ sinh bước sang bên cạnh.

Kiều Tang thấy nữ sinh bày sẵn thế trận, mới đặt Hỏa Nha Cẩu xuống một bên.

Nữ sinh thấy thế, nâng tay lên, còn chưa kịp kết ấn thì thấy một cái giò quét tới mặt mình, cô nàng theo phản xạ ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Một trận tiếng gió vút qua đầu cô.

“Cậu làm gì thế hả!” Cả người Từ Linh Lam đổ mồ hôi lạnh.

Cô đứng dậy nhanh chóng lui ra sau hai bước, vẻ mặt kinh hồn chưa định, không tin nổi nữ sinh trước mắt lại trực tiếp dùng chân đá mình, đã vậy còn nhắm vào đầu!

Nghe tiếng gió thôi đủ biết, nếu lỡ trúng đầu là não chấn động như chơi!

Quá ác!

Kiều Tang đầy mặt vô tội, “Không phải cậu muốn đánh nhau à?”

Đồ mất dại, ai nói đánh nhau kiểu này!

Từ Linh Lam cạn cmn lời, cô nàng cảm thấy 100% là đối phương cố ý, nhưng lại không có chứng cứ.

“Ngự thú sư đánh nhau đương nhiên là dùng thú sủng rồi. Cậu có thấy ngự thú sư nào trực tiếp tự mình động thủ không!” Từ Linh Lam hét lên với Kiều Tang.

Kiều Tang sửng sốt, mở miệng nói: “Tôi đã là ngự thú sư đâu!”

Từ Linh Lam: “……”

Quả thật, vừa nãy cô cũng có nghe thấy.

Nhưng đây chỉ là phía chính phủ chứng thực, thú sủng cũng đã khế ước luôn rồi, mi nói không phải là không phải à?

Từ Linh Lam cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp làm cái kết ấn, trên mặt đất bỗng nhiên sáng lên tinh trận màu trắng, một thân ảnh trắng muốt xuất hiện ở trong trận.

Nhìn thú sủng nhà mình, Từ Linh Lam tự tin hẳn lên, “Tôi là ngự thú sư, tất nhiên phải dùng phương thức đánh nhau của ngự thú sư. Có phải cậu không dám dùng thú sủng đánh với tôi không?”

Con nhỏ ngự thú sư hung hăng trước mặt này, Bàn Gia Cưu là thú sủng trung cấp không thể là của nó được. Cái con Hỏa Nha Cẩu nhỏ xíu chưa lớn kia chắc là thú sủng nó khế ước.

Hôm qua, Bạch Sa Hồ đã vượt qua giai đoạn một, tiến hóa thành Mạc Vĩ Hồ.

Con cún này lấy cái gì đánh với bé cưng nhà mình?

Mạc Vĩ Hồ là hình thái tiến hóa của Bạch Sa Hồ, tính tình cực kỳ ôn hòa, so với lúc còn là Bạch Sa Hồ chỉ khác phần đuôi. Sau khi tiến hóa thành Mạc Vĩ Hồ, đuôi nó dài hơn 2 mét, có kích thước gấp năm lần cơ thể, cũng là nơi chứa sức mạnh.

Kiều Tang nhìn sinh vật siêu phàm trắng muốt có đôi mắt màu hổ phách đối diện, trong đầu tự động hiện lên tư liệu về nó, dù sao hôm qua mới vừa nghiên cứu xong.

Mạc Vĩ Hồ là thú sủng trung cấp, trong khi Hỏa Nha Cẩu mới sinh còn chưa đến một tháng, vả lại cô mới vừa khế ước nên chưa huấn luyện gì cho nó cả.

Đánh không lại.

Kiều Tang trong lòng đã có kết luận.

Thực lực cách xa như thế, đương nhiên cô sẽ không để Hỏa Nha Cẩu đi lên đơn phương chịu đòn.

“Bàn Gia Cưu, em lên đi.” Kiều Tang quay sang nói với Bàn Gia Cưu đứng im lặng bên cạnh từ nãy giờ.

“Cưu.”

Bàn Gia Cưu vỗ vỗ cánh, không có cự tuyệt, trực tiếp tới gần Mạc Vĩ Hồ.

Từ Linh Lam trào phúng nói: “Đây đâu phải thú sủng của cậu.”

Kiều Tang gật gật đầu, không có phản bác.

“Ok, Bàn Gia Cưu thì Bàn Gia Cưu, dù gì tôi cũng thắng.” Từ Linh Lam cũng không có ý kiến.

Chỉ huy thú sủng của người khác và chỉ huy thú sủng của mình, căn bản không giống nhau, cùng là thú sủng trung cấp nhưng Từ Linh Lam rất tự tin mình sẽ thắng.

“Mạc Vĩ Hồ, Lưu Sa (cát lún)!” Từ Linh Lam quyết định tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp mở miệng phát lệnh.

“Mạc.”

Mạc Vĩ Hồ ngẩng đầu kêu một tiếng, cái đuôi dài hơn hai mét lắc lư, dưới đất từ từ nổi lên vòng sáng màu vàng.

“Bàn Gia Cưu, bay lên.” Kiều Tang không hoảng không loạn.

Bàn Gia Cưu dang cánh ra, vừa định bay lên thì thấy một cái bóng màu đỏ vọt tới đối diện, trực tiếp húc vào người Mạc Vĩ Hồ, cắt đứt chiêu Lưu Sa mà Mạc Vĩ Hồ còn chưa kịp xuất ra.

Bàn Gia Cưu quên luôn cả việc cất cánh, cái đầu tròn trĩnh đầy dấu chấm hỏi bự chảng. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Không phải nó đánh sao?

Là Hỏa Nha Cẩu, Kiều Tang nhìn thân ảnh màu đỏ trước mắt, hơi sửng sốt.

“Gâu!”

“Gâu, gâu!”

Hỏa Nha Cẩu bất mãn quay về phía Kiều Tang sủa to.

Kiều Tang rõ ràng cảm giác được Hỏa Nha Cẩu đang tức giận, còn có ủy khuất.

Hỏa Nha Cẩu cực kỳ bức xúc!

Không phải nó mới là đối tượng khế ước với cô sao! Vì cớ gì để người khác đánh thay nó!

Kiều Tang cảm nhận được ý của Hỏa Nha Cẩu, cổ họng hơi khô khốc, vừa định mở miệng thì…….

“Đồ hèn! Cậu chơi đánh lén! Còn muốn 2 đánh 1!” Từ Linh Lam tức giận rống to.

Tuy Bạch Sa Hồ đã tiến hóa thành Mạc Vĩ Hồ, nhưng não vực của cô vẫn chỉ khai phá ở mức 7%, còn một khoảng thời gian nữa Ngự Thú Điển mới thức tỉnh lần thứ hai nên chưa thể khế ước với thú sủng thứ hai.

Mạc Vĩ Hồ là thú sủng trung cấp, Bàn Gia Cưu cũng vậy. Vả lại, Bàn Gia Cưu là hệ Phi Hành, là khắc tinh của Mạc Vĩ Hồ.

Về phần Hỏa Nha Cẩu, nó là thú sủng sơ cấp nhưng thuộc hệ Hỏa, lực công kích mạnh, nếu 2 đánh 1, cô nàng tuyệt đối bất lợi!

Từ Linh Lam nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ sinh trước mặt.

Con nhỏ này không chỉ hung hăng mà còn hèn hạ!

Kiều Tang ngẩn người mất hai giây, bó tay.

2 đánh 1?

Sao hồi nãy mình không nghĩ ra nhỉ!?

Đây là đánh nhau, chứ đâu phải thi đấu. Miễn thắng là được, vả lại đâu có quy định gì.

Vừa lúc Hỏa Nha Cẩu cũng muốn đánh nhau, cô có thể nhân cơ hội này nhìn xem trình độ Hỏa Nha Cẩu tới đâu, đồng thời nghiệm chứng một số ý tưởng trong lòng.

Kiều Tang nhìn cô nàng cáu giận trước mặt, cười nói: “Hỏa Nha Cẩu, lại đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play