Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ Số 0

Chương 1: Không thể trách cô.


3 ngày

trướctiếp

Tỉnh Chiết Hải, thành phố Hàng Cảng.

Trường trung học cơ sở Văn Thành, lớp 9/7(*).

(*)9/7( 三七班 ): cấp 2 bên Trung chỉ có ba lớp là sơ nhất, sơ nhị và sơ tam. Ngữ cảnh trong truyện là năm cuối cấp 2, tương đương với lớp 9 bên VN, nên mình để là lớp 9/7 cho dễ hiểu nhé!

“Đợt thi thử này, tất cả các em đều tiến bộ hẳn, đặc biệt là bạn Tần Thủ xếp thứ hai toàn khối, thiếu 2 điểm nữa là đạt điểm tuyệt đối rồi. Các em nên học tập bạn ấy.”

“Đại đa số các em đều làm bài rất tốt. Trong khi cá biệt có một số bạn lại chẳng tiến bộ gì cả. Thậm chí còn bị điểm 0, kéo điểm trung bình của lớp xuống.”

“Thầy sẽ không nêu tên nói họ, hy vọng bạn đó tự giải quyết cho tốt. Chỉ còn 21 ngày nữa là đến kỳ thi trung học rồi, thành tích kiểu này đừng nói là vào trường trung học phổ thông ngự thú, trường nghề thông thường còn chưa chắc đậu nữa là.”

Ông thầy chủ nhiệm Địa Trung Hải (1) liếc nhìn vị trí cạnh cửa sổ ở hàng thứ ba ngoài cùng bên phải, nhìn thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngồi thẳng lưng, rất nghiêm chỉnh, hệt như một học sinh ba tốt (2).

(1) Trong tiếng Trung, “地中海” chỉ Địa Trung Hải là vùng nước Đại Tây Dương được bao bọc bởi đất liền xung quanh. Ở đây, ý của tác giả là ông thầy bị hói á!

(2)Học sinh ba tốt: hạnh kiểm tốt, học tập tốt, thể lực tốt.

Khóe miệng ông giật giật, giả bộ cái gì mà giả bộ! Tôi đang nói em đó!

Kiều Tang đương nhiên biết chủ nhiệm lớp đang nói mình, nhưng cô biết làm sao đây, cô đâu phải Kiều Tang của thế giới này.

Hai ngày trước, cô mới vừa xuyên qua, còn chưa kịp thích ứng đã đụng phải kì thi thử nghiệt ngã.

Chẳng qua chỉ là một kì thi thử cấp hai mà thôi, đương nhiên cô không sợ. Dù gì đời trước cô cũng thi đậu vào trường hàng đầu 985 (*) chứ bộ.

(*)985 là một loạt các trường đại học hàng đầu ở TQ thuộc tầm đẳng cấp thế giới và nằm trong đề xuất được chính phủ ưu tiên phát triển.

Nhưng đọc đề xong, cô ngu luôn.

【 não vực nhân loại sau khi được thức tỉnh sẽ hình thành cái gì? 】

【 Vảy lân tim có sức hấp dẫn đối với loài sinh vật siêu phàm nào, và có tác dụng gì với nó? 】

【 hình thái tiến hóa cuối cùng của Xú Xú Thu (cá chạch thúi) gọi là gì? 】

【 nhân loại đã di cư đến những hành tinh nào? 】

Mấy…… Mấy vấn đề này là gì vậy?!

Chẳng còn cách nào, cô chỉ đành áp dụng bí kíp: câu hỏi trắc nghiệm ba dài một ngắn thì chọn ngắn, ba ngắn một dài thì chọn dài, câu hỏi điền vào chỗ trống thì hên xui, phần tự luận thì để giấy trắng.

Hai ngày qua, Kiều Tang đã dần thích ứng thân thể, ký ức của nguyên chủ cũng được dung nạp vào, nên cô tương đối hiểu biết về thế giới này.

Đây là thế giới chủ yếu về kiểm soát động vật, gọi đơn giản là ngự thú. Kể từ khi nhân loại phát hiện mình có thể ngự thú cho đến hiện tại đã phát triển được 32,05 triệu năm, đồng thời hệ thống xã hội ngự thú đã được hình thành hoàn toàn.

Tuy nói là thời đại ngự thú nhưng không phải toàn dân đều ngự thú. Khi con người đến 15 tuổi, não vực thông qua sóng điện từ kích thích có thể thức tỉnh ra Ngự Thú Điển.

Ngự Thú Điển là khế ước cũng là không gian, có thể kết nối quan hệ giữa nhân loại và sinh vật siêu phàm một cách hoàn mỹ.

Nếu đến 15 tuổi mà não vực không thể thức tỉnh, vậy thì kiếp này khả năng cao sẽ vô duyên với ngự thú.

Tuy rằng thời đại ngự thú đã phát triển hàng chục triệu năm, nhưng nhân loại vẫn không thể thức tỉnh ra Ngự Thú Điển 100%.

Trong kỳ thi tuyển sinh trung học toàn quốc năm ngoái, chỉ có 73% thí sinh thức tỉnh Ngự Thú Điển và 27% thí sinh chưa thức tỉnh. Thậm chí, có cả những học sinh xuất sắc trong số đó cũng đã định sẵn không thể thi đậu vào trường trung học phổ thông ngự thú.

Mà người không thể ngự thú chỉ có thể trở thành người bình thường, suốt cuộc đời chỉ ở tầng lớp thấp trong xã hội.

Đây là vấn đề thực tế. Nếu không biết ngự thú thì ngay cả công việc khiêng gạch cũng không làm nổi.

Có những sinh vật siêu phàm có thể khuân vác mấy trăm kg, thậm chí mấy ngàn kg gạch bằng tay không cùng một lúc. Thế thì người ta còn dùng nhân lực để làm gì, vừa tốn thời gian vừa phí công sức.

Ngay cả phục vụ nhà hàng cũng vậy.

Mặc dù tiền lương chi trả cao hơn mấy lần so với người bình thường, nhưng nhà hàng vẫn chấp nhận mời sinh vật siêu phàm tới bưng bê, bởi vì như vậy có thể thu hút nhiều khách hàng hơn.

Với tư cách là một học sinh cấp hai sắp bước vào kỳ thi tuyển sinh cấp 3, lại sống trong thế giới hoàn toàn khác biệt với xã hội bình thường trước đây, Kiều Tang cảm thấy rất lo lắng!

Trước kia là tri thức thay đổi vận mệnh, hiện tại là ngự thú thay đổi cuộc đời.

Tuy cô có ký ức của nguyên chủ, nhưng cô nàng là một học sinh dốt đặc!

Thành tích hàng năm ổn định thứ ba trong lớp từ dưới đếm lên. Đợt thi thử tháng trước thật ra có chút tiến bộ, xếp thứ tư từ dưới đếm lên.

Chẳng qua, đó là bởi vì người xếp thứ tư từ dưới lên hôm đó bị tiêu chảy nên đã bỏ thi hai môn.

21 ngày nữa là đến kỳ thi trung học phổ thông, cô cũng không hy vọng thi đậu vào trường trọng điểm, hiện tại chỉ cần có thể lên được cấp ba là cô cảm tạ trời đất rồi.

Kiều Tang nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài, ghi chú cẩn thận, mãi đến khi tan học vẫn còn cầm sách giáo khoa, quả thực thái độ nghiêm túc y hệt như cái thời chuẩn bị thi đại học năm đó.

“Kiều Tang, người ăn trứng vịt mà lão Ban nói là cậu nhỉ!” Phương Tư Tư ngồi cùng bàn, sáp lại thấp giọng, hỏi.

Đây không phải nghi vấn, mà là xác nhận. Tuy lão Ban không nêu tên tuổi cụ thể nhưng ai bảo Kiều Tang quang minh chính đại ghi chú ngay trên bài thi 0 điểm làm gì, còn không biết che điểm lại nữa chứ.

Kiều Tang gật gật đầu.

Trong trí nhớ của Kiều Tang, bạn ngồi cùng bàn có quan hệ với cô không tồi, ăn gì, chơi gì đều rủ nhau đi chung.

Một trong những nguyên nhân quan trọng nhất khiến hai người thân nhau như vậy chính là vị này cũng là học sinh dốt.

Đợt thi thử tháng trước, Phương Tư Tư chính là người bị mắc chứng “ải chỉa” để nguyên chủ Kiều Tang có cơ hội thay thế vị trí thứ tư từ dưới đếm lên.

“Ngầu dzị, tớ thấy cậu làm hết mấy câu trắc nghiệm mà một điểm cũng không có luôn. Chuyện này còn khó hơn là thi đạt điểm tuyệt đối á.” Phương Tư Tư dựng thẳng ngón tay cái, tỏ vẻ khâm phục.

Kiều Tang nghẹn họng, không nói nên lời. Sao mà trách cô được chứ? Muốn trách thì trách cái bí kíp ba dài một ngắn thì chọn ngắn mắc dịch kia!

“Cậu thi được bao nhiêu điểm?” Kiều Tang hỏi.

“263, tiến bộ hơn lần trước 98 điểm.” Phương Tư Tư có chút đắc ý.

Không hổ là học dốt mà, thi thêm hai môn mà chỉ hơn 98 điểm.

Tuy nhiên, những lời này Kiều Tang chỉ làu bàu trong bụng, dẫu sao đều dốt như nhau, hà tất tổn thương đối phương!

“Thi khá lắm!”

Không phải Kiều Tang nói lời trái lương tâm. Mặc dù điểm số của bạn cùng bàn trong mắt cô hơi kém, nhưng so với mức 200 điểm trước đây, cô nàng thực sự có tiến bộ trong khoảng thời gian này.

“Còn phải nói! Dạo này ngày nào mẹ tớ cũng nhìn tớ chằm chằm……”

Còn chưa nói hết câu, người ngồi trước Phương Tư Tư liền quay đầu lại, căng thẳng nói: “Các cậu nói Đới Thục Thục lớp 9/9 được cử đến trường trung học phổ thông ngự thú Lê Đàn học là thật hay giả?”

Phương Tư Tư cảm thán, “Đã đồn rùm beng hổm nay, chắc chắn là thật rồi.”

Kiều Tang ngồi im lặng lật sách giáo khoa.

Đới Thục Thục mà hai người đang nói đến chính là người đứng đầu cả khối trong đợt thi thử lần này. Với cô mà nói, chuyện này chẳng có gì hay ho để hóng hớt. Hiện tại, quan trọng nhất chính là đọc sách, tiếp thu thêm chút kiến thức.

“Nghe nói cậu ấy được cử đi học là bởi vì tự chủ thức tỉnh rồi á.” Bạn học ngồi trước Kiều Tang cũng xoay lại thảo luận.

Nghe vậy, Kiều Tang liền ngẩng đầu.

Trường trung học phổ thông Ngự Thú tuyển sinh chính là các ngự thú sư tương lai. Vì vậy, việc não vực có thể tự chủ thức tỉnh hay không, đương nhiên được ưu tiên hàng đầu. Những người có thể tự chủ thức tỉnh thành công, trong tương lai thường có thành tích cao hơn những người thức tỉnh thông qua sóng điện từ kích thích.

Hơn 30 triệu năm trước, nhóm ngự thú sư đầu tiên đều tự chủ thức tỉnh. Khi đó, tỷ lệ ngự thú sư chỉ chiếm 0,01% dân số, ngàn dặm mới tìm được một.

Phải đến 2563 năm trước, một nhà nghiên cứu tên là Trần Nhạc Thâm mới phát hiện ra rằng, não bộ con người có thể thông qua sự kích thích của sóng điện từ để thức tỉnh ra Ngự Thú Điển. Kể từ đó, thời đại ngự thú mới thực sự mở ra.

Nhưng những người có thể tự chủ thức tỉnh thành công vẫn là người giỏi nhất.

“Tự chủ thức tỉnh à?” Phương Tư Tư lâm vào trầm tư, “Các cậu nói xem, bây giờ tớ chạy tới bợ đít cậu ấy còn kịp không?”

Bạn học ngồi trước Phương Tư Tư lắc đầu, “Đừng mơ nữa, người ta được cử đi học, chắc chắn sẽ không ngây ngốc ở đây làm gì. Nếu biết trước mình có thể lên thẳng cấp ba, cậu còn tới trường học sao?”

Phương Tư Tư ngậm ngùi chấp nhận.

“Nếu tớ tự chủ thức tỉnh thành công, nhưng điểm văn hóa lại không đạt tiêu chuẩn, vậy có được cử đi học không?” Kiều Tang hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Câu hỏi đưa ra thành công làm ba người đổ dồn ánh mắt về phía cô.

“Đừng nói không đạt tiêu chuẩn, cậu thi được 0 điểm chần dần thế kia, làm gì có trường nào thèm tuyển cậu.” Bạn học ngồi trước Kiều Tang trêu chọc.

“Đừng mơ nữa. Trước giờ, người có thể tự chủ thức tỉnh thành công đều là học sinh xuất sắc, học sinh dốt không có cửa đâu.” Phương Tư Tư vỗ vỗ bả vai Kiều Tang, “Hai ngày trước, tớ cũng nằm mơ y chang cậu.”

Kiều Tang cúi đầu không nói lời nào.

Ba người cho rằng cô bị đả kích nên không thảo luận tiếp chủ đề tự chủ thức tỉnh nữa.

Chỉ có quỷ mới biết Kiều Tang đã ráng kìm chế biết bao nhiêu mới ngăn được xúc động muốn ngửa mặt lên trời cười to.

Tự chủ thức tỉnh!

Thời điểm cô mới vừa xuyên tới đã tự chủ thức tỉnh thành công!

Tuy nhiên, khi đó cô không biết là cái gì, còn tưởng rằng là bàn tay vàng gì đó. Sau khi ký ức dung hợp mới biết được khi tới 15 tuổi sẽ thức tỉnh Ngự Thú Điển.

Nếu đa số mọi người đến 15 tuổi đều sẽ thức tỉnh thì cô cũng không để trong lòng. Nhưng sau khi dung hợp ký ức, cô mới biết giữa tự chủ thức tỉnh và thức tỉnh bằng sóng điện từ lại có sự chênh lệch lớn như vậy!

……

……

Không còn áp lực của kỳ thi chuyển cấp, Kiều Tang học hành với tâm thái nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhìn thấy một số điểm kiến thức cũng không đơn giản chỉ là học thuộc lòng như trước.

【 Thâm Mao Quy (rùa rậm lông) thuộc hệ Thổ, thường sống ở khu vực sa mạc nhiệt đới, chúng có quầng mắt màu đen, và không giỏi bơi lội 】

Rùa mà không giỏi bơi lội?

Không biết bơi lội mà lại gọi là rùa à?

Vì sao rùa là hệ Thổ mà không phải hệ Thủy nhỉ?

【 Cương Nghị Thử (chuột thép cứng) không nên gặp mưa, nếu không cơ thể sẽ dễ dàng bị rỉ sét, rất thích ánh mặt trời 】

Một sinh vật siêu phàm mà lại bị rỉ sét á?

Thuộc tính là thép (cương), thép gặp mưa sẽ rỉ sét, vậy sao còn thích ánh mặt trời?

Chẳng lẽ không sợ tạo ra phản ứng oxy hoá gây rỉ sét sao?

Đọc quá nhiều kiến thức ngược đời, Kiều Tang chỉ muốn chửi thề.

Nhưng cũng bởi vì vậy mà cô không cảm thấy nặng nề, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị, không cần cố sức vẫn nhớ rất nhanh.

Chẳng mấy chốc đến giờ tan học.

Kiều Tang đang thu dọn đồ đạc thì một nữ sinh đeo kính đi tới, “Kiều Tang, chủ nhiệm lớp gọi cậu xuống văn phòng kìa.”

Kiều Tang sửng sốt một chút, “Tớ biết rồi.”

Nữ sinh đeo kính tên là Mã Tiêu, là lớp phó học tập. Thấy Kiều Tang bị gọi xuống văn phòng, cô nàng chẳng có vẻ gì là kinh ngạc.

Là người thường xuyên xếp thứ ba đếm từ dưới lên nên chuyện này với Kiều Tang như ăn cơm bữa.

Nguyên chủ Kiều Tang quen, nhưng Kiều Tang hiện tại lại không quen.

Đặc biệt là thời điểm lão Ban phun mưa đầy mặt cô.

“Em làm sao thế hả! Sắp thi tới nơi rồi mà thành tích em tệ thế này! Em ăn nói với bản thân em ra sao! Ăn nói với ba mẹ em kiểu gì!”

Kiều Tang lặng lẽ lui ra sau một bước, “Dạ…… thầy, bình tĩnh ạ.”

Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa kêu ổng là lão Ban rồi……

“Bình tĩnh! Em kêu thầy làm sao mà bình tĩnh được đây! Thầy đã dạy không biết bao nhiêu lứa học sinh, nhưng chưa thấy ai kém như em cả!” Lão Ban càng mắng càng hăng, tiếp tục lấy nước miếng công kích.

Là học sinh xuất sắc được người người công nhận ở kiếp trước, đây là lần đầu tiên Kiều Tang được hưởng đãi ngộ kiểu này. Cô lặng lẽ lui ra sau một bước, “Em thi kết quả như vậy là có nguyên nhân ạ.”

Lão Ban lạnh mặt nói: “Nguyên nhân gì?”

“Thật ra, em đã tự chủ thức tỉnh rồi, đầu óc vẫn còn chưa ổn định ạ.”

Giờ khắc này, Kiều Tang cảm phục độ cơ trí của mình quá đi mất.

“Ồ.” Lão Ban cười lạnh một tiếng, “Xem ra ngày thường thầy đối tốt với em quá, đúng không?”

Kiều Tang đầy mặt nghi hoặc, chuyện này thì có liên quan gì đến ngày thường tốt hay không tốt chứ?

Bấy giờ, lão Ban lấy quyển sổ thông tin từ trong ngăn kéo, mở ra và bấm một dãy số bên trong.

Không bao lâu, cuộc gọi liền được kết nối.

“Xin hỏi là phụ huynh của em Kiều Tang phải không? Tôi là chủ nhiệm lớp của em Kiều Tang. Bây giờ, chị có thời gian tới trường không?”

Kiều Tang: “……”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp