“Đúng rồi, đùi vàng……” Phương Tư Tư còn muốn nói gì đó.
“Cậu có thể đừng gọi đùi vàng nữa được không?” Kiều Tang trực tiếp ngắt lời.
“Hay tớ gọi cậu là đùi đẹp nha?” Phương Tư Tư hỏi.
Kiều Tang: “……”
Dưới ánh nhìn giết người của Kiều Tang, cuối cùng Phương Tư Tư mới chịu sửa miệng, “Kiều Tang, có phải cậu đã khế ước với thú sủng rồi không?”
Bất kỳ ngự thú sư mới thức tỉnh nào cũng đều không thể cưỡng lại sự cám dỗ khế ước với thú sủng ngay lập tức.
Kiều Tang gật gật đầu, không phủ nhận.
“Vậy cậu……”
Phương Tư Tư vừa định hỏi tiếp thì tiếng ồn trong lớp đột nhiên im bặt.
Ngẩng đầu nhìn, hóa ra là lão Ban tới……
Giây tiếp theo, sắc mặt Phương Tư Tư xanh lét.
Thảm rồi, cô nàng còn chưa chép xong bài tập nữa!
“Năm phút sau, tập hợp dưới sân thể dục.” Lão Ban vừa dứt lời liền nhìn thoáng qua Kiều Tang.
Hơn 4.000 học sinh và hơn 300 giáo viên tại chức của trường trung học cơ sở Văn Thành đều tập trung đông đủ trên sân thể dục.
“Sao cả giáo viên cũng tới thế?” Phương Tư Tư đứng đằng sau chọc chọc lưng Kiều Tang.
“Không biết.” Kiều Tang nói.
Học sinh khối chín đang trong giai đoạn chạy nước rút, về cơ bản sẽ không tập trung buổi sáng cùng với khối 7 và khối 8. Cho dù trường có yêu cầu tập trung thì vẫn luôn có một hoặc hai lớp ngoại lệ.
Kiều Tang ngẩng đầu nhìn lên bục phát biểu, thấy tất cả các cán bộ cấp cao của trường, bao gồm hiệu trưởng, hiệu phó và chủ nhiệm giáo vụ đều có mặt. Thế trận như vầy rất hiếm khi diễn ra.
Hiệu trưởng Trần Dũng Phong ở trên bục phát biểu mấy lời cũ rích, lần nào tập trung buổi sáng cũng nói mấy câu y chang nhau, không hề đổi mới.
Kiều Tang chán muốn chết, trên bục nói cái gì đều không nghe vào.
Hơn mười phút sau, bên tai vang lên tiếng vỗ tay, Kiều Tang theo bản năng vỗ theo.
Một bóng dáng nhỏ xinh từ khu vực khối 9 bước lên bục.
“Kính thưa các thầy cô, các bạn thân mến, xin chào mọi người, em là Đới Thục Thục lớp 9/9, hôm nay em rất vinh hạnh……”
Vốn tưởng chỉ là buổi tập trung bình thường, không ngờ thì ra là đại hội khen ngợi Đới Thục Thục.
Kiều Tang không hề quen Đới Thục Thục, nhưng người xung quanh nghị luận nhiều nên cũng biết sơ sơ.
Hoàn cảnh gia đình cô nàng không tốt, là học sinh duy nhất trong trường nhận được học bổng. Suốt ba năm cấp hai đều là đứng nhất toàn khối, sau đó tự chủ thức tỉnh được cử đi học đến trung học phổ thông, đây quả thật là nhân vật đại diện truyền cảm hứng tiêu biểu.
“Được cử đi học thì có ích lợi gì, nhà cậu ta như vậy, mua nổi thú sủng chắc?” Nam sinh đứng bên phải châm chọc.
“Ba mẹ cậu ta đều không phải ngự thú sư, vậy mà không biết sao sinh ra được ngự thú sư tự chủ thức tỉnh.” Có người nghị luận.
Kiều Tang có chút kinh ngạc. Theo sự phát triển của xã hội ngự thú, nhân loại đã sớm ý thức được ngự thú sư kết hợp với ngự thú sư sẽ có khả năng cao sinh con ra là ngự thú sư.
Ngự thú sư cấp bậc càng cao càng dễ sinh ra con cái có thiên phú cao.
Ngược lại, nếu hai vợ chồng đều là người thường thì tỷ lệ con cái của họ có thể trở thành ngự thú sư chỉ có 2%.
Người thường sinh ra được ngự thú sư mà chỉ có tỷ lệ nhỏ như vậy, thì cơ hội để con cái họ tự chủ thức tỉnh hiếm hoi đến cỡ nào, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không có khả năng.
Kiều Tang nổi lên hứng thú, dỏng tai lắng nghe.
“Lần này, em được giới thiệu đến học tại trường trung học Thánh Thủy, ngoại trừ tự thân nỗ lực, còn nhờ có các thầy cô……”
Lông mi Kiều Tang run lên.
Các cô đều là tự chủ thức tỉnh, hiện tại có một người được vào trung học Thánh Thủy, làm sao Kiều Tang không lấy bản thân so sánh với cô nàng được. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
Vừa đặt lên bàn cân, chậc chậc, những gì đối phương nói tiếp theo, khiến cô hết hứng thú muốn nghe.
Trở lại phòng học, Kiều Tang liền tập trung vào sách vở.
Kỳ thi trung học gần kề, chương trình học đã sớm học xong, chủ yếu chính là ôn tập, giải đề thi.
【 hơn 3000 năm trước, thiên tai từ trên trời rơi xuống, động đất, cuồng phong, núi lửa phun trào và các hiện tượng thiên tai siêu cấp khác khiến cả thế giới đắm chìm trong bầu không khí tận thế, ngự thú sư nào đã ngăn chặn thảm họa này? 】
【 A. Trần Gia Định 】
【 B. Sâm Tiểu Mạn 】
【 C. Vương Văn Dư 】
【 D. Vương Diệu 】
Mấy ngày nay, Kiều Tang đọc khá nhiều những vấn đề lịch sử, thảm hoạ hơn 3000 năm trước cũng không phải thiên tai mà là thảm họa do con người gây ra.
Chính Vương Diệu đã dùng thú sủng của mình chế tạo thiên tai. Là ngự thú sư cấp SS, ông ta hoàn toàn có đủ năng lực thay đổi tự nhiên.
Theo số lần thức tỉnh Ngự Thú Điển, khi ngự thú sư đạt tới cấp D, thọ mệnh và thể chất sẽ được thú sủng chu cấp năng lượng ngược lại.
Theo cấp bậc gia tăng, năng lượng thu được càng ngày càng lớn..
Trừ phi trực tiếp công kích bản thân, nếu không rất khó bị sát thương.
Vương Diệu dựa vào thể chất ngự thú sư cấp SS của mình, ông ta đã thoát khỏi sự truy bắt của Liên Minh, còn giết chết 223 ngự thú sư, trong đó bao gồm 11 Ngự Thú Sư cấp S.
Một ngự thú sư cấp S cần ít nhất 100 năm nỗ lực, Liên Minh tổn thất nặng nề.
Sau đó, ngự thú sư Vương Văn Dư cấp SS từ Viêm Thiên Tinh trở về mới chế phục được Vương Diệu, nhưng trong trận chiến ấy năm con thú sủng luôn ở cạnh ông đã hy sinh.
Từ đó trở đi, Vương Văn Dư ở ẩn.
Nếu đọc không kĩ câu hỏi, chắc chắn sẽ chọn câu D.
Đợt thi thử lần trước cũng có câu hỏi này, không phải Kiều Tang không đọc kĩ câu hỏi, mà là cô áp dụng bí kíp “ba dài một ngắn” mới chọn D.
Cô nhìn đề mục, sửa lại đáp án.
“Kiều Tang, có người tìm cậu kìa.” Bạn nữ ngồi ngay cửa, hô to.
Kiều Tang ngẩng đầu nhìn, một nữ sinh mặc đồng phục bạc màu đứng ở cửa nhìn cô cười cười.
“Là Đới Thục Thục kìa, cậu quen biết nhỏ đó hồi nào thế?” Phương Tư Tư kinh ngạc hỏi.
Đới Thục Thục là nhân vật nổi tiếng trong trường, tất nhiên bị các bạn chú ý, mọi người đều nhìn qua.
“Không quen biết.” Kiều Tang cũng lấy làm khó hiểu.
Cô cất bước đi ra.
“Tìm tôi có chuyện gì không?” Kiều Tang đầy mặt nghi hoặc.
Cô xác định kiếp trước lẫn kiếp này đều không hề quen biết Đới Thục Thục. Đứa học dốt, đứa học giỏi, lại học khác lớp, gần thi tốt nghiệp tự dưng tìm tới, cô nghĩ không ra đối phương tìm mình vì chuyện gì.
“Chuyện lần trước tôi thay mẹ tôi xin lỗi.” Đới Thục Thục nói.
Vẻ bề ngoài của cô nàng trong sáng ngây thơ, lại vì thiếu ăn mà nhìn yếu ớt, dường như gió thổi qua liền ngã.
“Chuyện gì?” Kiều Tang nhướng mày.
“Dì không nói cậu biết hả? Thứ năm tuần trước, mẹ tớ có nói mấy lời không dễ nghe với dì, lúc ấy chung quanh đều là giáo viên, tớ không thể chen miệng, dì về nhà vẫn ổn chứ?” Đới Thục Thục nhỏ giọng nói.
Kiều Tang trầm mặc một hồi, hỏi: “Mẹ cậu đã nói gì?”
Đới Thục Thục tỏ vẻ áy náy, “Thì là mấy câu khó nghe í. Mẹ tớ không phải cố ý đâu, lúc ấy dì cũng có đáp trả lại mà.” Cô nàng tạm dừng một chút, “Chỉ là giáo viên thấy lúc ấy hai người sắp đánh nhau tới nơi nên trực tiếp đuổi dì ra ngoài, tớ có chút băn khoăn.”
Kiều Tang mặt không cảm xúc, nói: “Giáo viên đuổi mẹ tôi ra ngoài, liên quan gì đến cậu?”
Đới Thục Thục vén tóc, “Nếu không phải vì tớ, các thầy cũng sẽ không đuổi dì đi.”
“Tôi biết rồi.” Kiều Tang lại lần nữa hỏi, “Lúc đó, mẹ cậu đã nói gì?”
Đới Thục Thục cúi đầu, cô nàng vốn dĩ thấp hơn Kiều Tang nửa cái đầu, nên khi cúi đầu người đối diện liền nhìn không rõ biểu cảm.
“Mẹ tớ nói thành tích của cậu không tốt là bởi vì không có cha dạy dỗ, đạp phải vận cứt chó nên mới tự chủ thức tỉnh, còn nói dì dữ dằn như vậy hèn chi bị chồng bỏ.”
Cô nàng ngẩng đầu, vẻ mặt ngây ngô, “Vậy là, cậu thật sự tự chủ thức tỉnh rồi ư?”