Im lặng và bóng tối bao trùm xung quanh, không gian yên tĩnh đến quỷ dị.
Bóng đen đột nhiên tới gần, phát ra tiếng cười khặc khặc.
Nó không có tứ chi, chỉ có đầu và thân hình to bằng cơ thể người lơ lửng trong không trung, đôi mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm cô gái mặc đồ trắng như đang nhìn con mồi.
Khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay chỉ có hai ngón đột nhiên mọc ra từ cơ thể không có tứ chi, định moi trái tim cô gái.
Bàn tay thọc qua thân thể cô gái xuyên qua tới sau lưng.
Bóng đen kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Cô gái ngẩng đầu, một gương mặt không có ngũ quan chậm rãi xuất hiện trên màn ảnh……
“Gâu!”
Hỏa Nha Cẩu nhào vào lòng Kiều Tang.
Nó không dám xem nữa!
Kiều Tang xoa xoa đầu nó, hơi tiếc……
……
……
Hai ngày sau vừa lúc là cuối tuần, Kiều Tang từ chối ra ngoài chơi với Phương Tư Tư, vì muốn ở nhà học bài.
Ngoại trừ dành thời gian đến Trung tâm Ngự Thú để đăng ký danh tính ngự thú sư và làm hộ khẩu cho Hoả Nha Cẩu ra, thời gian còn lại gần như cô đều vùi đầu vào sách vở.
Không biết có phải do não vực thức tỉnh hay không mà trí nhớ của cô tốt hơn nhiều so với kiếp trước, chỉ cần đọc một lần là có thể nhớ được.
Chẳng mấy chốc đã đến lúc phải đi học lại.
“Hỏa Nha Cẩu, nghe lời nha, tan học rồi chị sẽ thả em ra.” Kiều Tang dỗ dành Hỏa Nha Cẩu.
Từ lần Hỏa Nha Cẩu đòi chơi trò đi ra đi vào Ngự Thú Điển, nó đã chán rồi nên không vào đó nữa.
Lần này, Kiều Tang muốn nó chui vào, nó hơi có ý kháng cự.
So với Ngự Thú Điển, nó thích tung tăng ở bên ngoài hơn.
“Gâu.”
Hỏa Nha Cẩu lắc đầu, tỏ vẻ mình không muốn vào.
Kiều Tang có chút bất đắc dĩ, nhà trường không quy định rõ ràng không được mang thú sủng đến đó. Tuy nhiên, hiện tại mọi người đều chưa khế ước thú sủng mà mình lại mang Hoả Nha Cẩu đến thì quá gây chú ý.
Kiều Tang không thích bị nhiều người vây xem.
“Nếu em chịu chui vào, chút nữa về chị sẽ mua Hồng Đoàn Quả cho ăn.” Kiều Tang dụ dỗ.
Hỏa Nha Cẩu chảnh choẹ quẹo đầu sang một bên.
Nó không thèm.
Kiều Tang giật giật khóe miệng.
Lần trước, mẹ mua sáu trái Hồng Đoàn Quả, ngày đầu tiên cô đã cho Hoả Nha Cẩu ăn một lượt bốn trái, hai ngày tiếp theo mỗi ngày một trái.
Chẳng lẽ ngán rồi?
“Nếu em không chui vào, vậy thì chị đành đi một mình thôi.”
“Chị đi nha.”
“Chị thật sự đi đó.”
Kiều Tang bước tới ngưỡng cửa, ngồi xổm xuống mang giày vào, làm bộ đi.
“Gâu!”
Hỏa Nha Cẩu nhào vào lòng Kiều Tang, nâng đôi mắt ướt dầm dề nhìn cô, trông rất đáng thương.
“Nếu em muốn đi với chị thì phải chui vào Ngự Thú Điển trước. Chị bảo đảm tan học là thả em ra liền.” Kiều Tang nói.
“Gâu.” Hỏa Nha Cẩu cúi đầu, yếu ớt đáp lại.
Tim Kiều Tang mềm nhũn.
Vẫn chỉ là đứa bé thôi.
Thanh Thành Gia Viên cách trường Trung học Cơ sở Văn Thành chỉ 9 km, có thể đến thẳng bằng xe buýt số 23, 36 và 57 hoặc ngồi tàu điện ngầm tuyến số 5 và số 7.
Kiều Tang không đi tàu điện ngầm như thường lệ.
Cô chọn tuyến xe buýt số 36.
Hỏa Nha Cẩu ngồi trong lòng Kiều Tang vui sướng vươn đầu ra ngoài cửa sổ, gió táp vào mặt xù cả lông.
Nó hưng phấn nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
“Khi nào gần đến trường, em phải ngoan ngoãn chui vào biết không?” Kiều Tang cười nói.
“Gâu!”
Hỏa Nha Cẩu vui vẻ đồng ý.
Kiều Tang nhịn không được vuốt ve đầu nó.
Xuống trạm, Hỏa Nha Cẩu ngoan ngoãn để Kiều Tang thu nó vào Ngự Thú Điển, thậm chí còn lắc đuôi vui vẻ.
******
Trung học cơ sở Văn Thành, lớp 9/7.
“Cậu làm bài tập xong chưa? Cho tớ mượn copy cái.”
“Không thấy tớ còn đang mò sao?”
“……”
“Hôm qua có xem khu vực Liên Bạc thi đấu không?”
“Vô nghĩa, từ 7 giờ tối là tớ đã ngồi trước TV chờ rồi, Huyết Thương Long của Lâm Kim Dương nhìn ngầu thật đấy!”
“Đúng đúng đúng, còn cái con Thực Lân Nghĩ (kiến ăn vảy) nữa, màu vàng kim đó. Tớ chưa gặp Thực Lân Nghĩ màu vàng kim bao giờ! Chói mù mắt tớ luôn!”
“……”
“Nghe nói Đới Thục Thục lớp 9/9 được tiến cử vào trung học Thánh Thủy á.”
“Ủa, bữa trước nghe đồn là vào trường Lê Đàn mà ?”
“Hình như là bị trượt rồi.”
“Không hổ là trường trung học phổ thông nhất tỉnh, ngay cả Đới Thục Thục cũng không vào được.”
“Cậu thử vô trung học Thánh Thủy cho tớ xem đi.”
“……”
Một bóng dáng mảnh mai xuất hiện trước cửa lớp.
Sau khi người đó đi vào thì âm thanh thảo luận dần nhỏ đi.
Kiều Tang ngồi vào vị trí của mình, phát hiện chung quanh có vài bạn học trộm liếc mình.
Cảm giác được bầu không khí trong lớp kì lạ, Kiều Tang sờ sờ mũi, hạ giọng hỏi Phương Tư Tư: “Cậu nói cho mọi người biết tớ tự chủ thức tỉnh rồi hả?”
Phương Tư Tư còn đang say sưa sao chép bài tập, nghe thấy người bên cạnh nói chuyện mới phát hiện là Kiều Tang đã tới.
“Đù, cuối cùng cậu cũng xuất hiện.” Hai mắt Phương Tư Tư sáng lên, sáp lại, “Không có sự đồng ý của cậu, tớ đâu dám nói. Cần tớ tuyên truyền cho cậu không?”
“Làm ơn đừng.” Kiều Tang vội lắc đầu, sau đó khó hiểu, “Vậy sao bọn họ nhìn tớ kinh thế?”
“Không phải mẹ cậu tới trường hai lần sao, sau đó cậu lại nghỉ một ngày không phép, một ngày có phép, mọi người đều đoán không biết cậu bị gì.” Phương Tư Tư giải thích. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
Kiều Tang sửng sốt, “Một ngày không phép?”
“Đúng vậy.”
Tuy đoán mẹ đã quên xin nghỉ, thời điểm đoán đúng Kiều Tang vẫn có chút không biết nói gì.
Lão Ban sẽ không lại gọi cô vào văn phòng tiến hành nước miếng công kích đó chứ……
Lúc này, Phương Tư Tư còn nói thêm: “Còn nữa, mọi người đều biết đợt thi thử vừa rồi người ăn trứng vịt chính là cậu.”
Lão Ban không trực tiếp phê bình thẳng tên tại lớp là bận tâm mặt mũi Kiều Tang nhưng sau đó lại bảo lớp phó học tập gọi Kiều Tang xuống văn phòng, còn mời phụ huynh tới.
Nếu chỉ có như vậy thì cũng không làm mọi người hứng thú. Suy cho cùng, thành tích Kiều Tang xưa nay vẫn luôn yếu kém, bị gọi vào văn phòng phê bình cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng bị mời phụ huynh thì nghiêm trọng rồi.
Phải biết rằng, ngày thường ngoại trừ đánh nhau ẩu đả, lão Ban rất ít liên lạc với phụ huynh.
Hết buổi học ngày hôm đó, Kiều Tang không nói, lớp phó học tập không nói, lão Ban cũng không nói nên không có ai biết.
Ai dè, ngày hôm sau Kiều Tang xin nghỉ, ngày thứ ba còn trực tiếp trốn học.
Nghỉ học vào thời điểm mấu chốt này đã chứng minh là có vấn đề, máu nhiều chuyện dồn lên tới nách, nên chẳng bao lâu cả lớp đã tra ra ngọn nguồn sự việc.
Kiều Tang dở khóc dở cười, cũng không có cảm giác gì.
Địa bàn như trường học í hả, bất cứ chuyện gì xảy ra đều truyền đi cực nhanh.
Cô thi 0 điểm bị mời phụ huynh cũng không phải là giả. Việc này nếu mà xảy ra trên người bọn trẻ trâu bị toàn trường biết có lẽ sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng Kiều Tang không hề có áp lực tâm lý.
“Đúng rồi, cậu làm bài tập phân tích tâm linh thực vật chưa, cho tớ mượn chép đi.” Phương Tư Tư huých nhẹ tay Kiều Tang.
“Đi học tớ còn không đi, làm gì mà biết làm bài tập gì. Vả lại, cậu là đứa hạng tư từ dưới lên lại đi chép bài đứa thứ ba đếm ngược như tớ có thấy mất mặt không!?” Kiều Tang có chút cạn lời.
“Đùi vàng, không cho phép cậu nói bản thân như vậy.” Phương Tư Tư chỉ trích, tiếp theo bày vẻ mặt ai oán, “Thì tớ tưởng thứ sáu mẹ cậu tới trường sẵn tiện mang bài tập về cho cậu chứ bộ. Thật hâm mộ mấy người có thể không cần làm bài tập.”
Kiều Tang: “……”
Không quan tâm Phương Tư Tư nữa, Kiều Tang lâm vào trầm tư.
Hình như cô còn không biết lần trước mẹ đến trường làm gì.