Kiều Tang nhìn Đới Thục Thục hai giây, cười nói: “Đúng vậy, cậu còn có chuyện gì nữa không?”
Tròng mắt Đới Thục Thục khẽ động, lắc đầu nói: “Không có.”
Kiều Tang xoay người trở vào lớp.
Mới vừa ngồi xuống, Phương Tư Tư liền sáp lại, “Đới Thục Thục nói gì mà sắc mặt cậu lại kém như vậy?”
“Sắc mặt tớ kém lắm sao?” Kiều Tang hỏi.
“Đúng vậy, mặt nghiêm thấy ớn, làm tớ sợ muốn chết.” Phương Tư Tư trêu ghẹo nói.
Nếu có gương ở đây, Kiều Tang rất muốn soi thử.
Ngay sau đó, Phương Tư Tư hỏi: “Rốt cuộc, nhỏ đó tìm cậu chi vậy?”
“Không có gì.” Kiều Tang lại cầm sách lên.
Phương Tư Tư định hỏi tiếp nhưng nhìn thấy Kiều Tang không muốn nói nhiều nên đành ngậm miệng.
Đến khi chương trình học buổi sáng kết thúc, Kiều Tang thu dọn đồ đạc xong, liền đến văn phòng khối 9.
“Thưa thầy, em muốn xin nghỉ.” Kiều Tang nhìn chằm chằm cái đầu đầy tóc của lão Ban.
Lão Ban đứng bật dậy.
Trong văn phòng còn có một giáo viên nữ, thấy vậy bà liền lia mắt nhìn sang.
Lão Ban cố gắng khắc chế, “Em biết em đang nói cái gì không? Chỉ còn mấy ngày nữa là tới kỳ thi chuyển cấp rồi mà em còn xin nghỉ. Vụ em trốn học lần trước thầy còn chưa bắt em viết kiểm điểm đấy.”
Kiều Tang nghiêm túc nói: “Thưa thầy, nếu thầy không cho em nghỉ, em đành trốn học, bản kiểm điểm em sẽ viết sau.”
Huyệt thái dương Lão Ban nổi gân xanh, nói: “Người nhà em có biết em xin nghỉ không?”
Kiều Tang không trả lời.
Lão Ban hít sâu một hơi, ngồi xuống, nhẹ nhàng khuyên: “Nếu em không muốn mẹ em lại đến trường nữa thì quay về lớp học đi. Chuyện lần trước là thầy trách oan em, nhưng dù em đã tự chủ thức tỉnh rồi, cũng không thể bỏ bê học hành, không mấy ngày nữa là tới ngày thi rồi.”
Kiều Tang cười nói: “Thứ sáu tuần trước, mẹ em tới trường, thầy cũng có mặt đúng không?”
Lão Ban sửng sốt một chút, trả lời: “Là tôi gọi mẹ em tới trường, giải thích việc em nghỉ học không xin phép.”
Kiều Tang nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Vậy vì sao lại đuổi mẹ em ra khỏi trường?”
Lão Ban ngẩn người, sắc mặt phức tạp, muốn nói nhưng lại không biết nói sao.
Ông và chủ nhiệm lớp 9/9 sử dụng cùng một văn phòng.
Hôm đó, Đới Thục Thục lớp 9/9 cùng mẹ mình đến trường, vừa lúc gặp phải mẹ Kiều Tang.
Đới Thục Thục mới vừa được tiến cử đi học tại trung học phổ thông Thánh Thủy, chủ nhiệm giáo vụ cũng lại chúc mừng.
Tất cả người trong văn phòng đều đặt sự chú ý đến em học sinh lớp 9/9 kia.
Lúc này, mẹ Kiều Tang mới giải thích nguyên do con gái hôm trước nghỉ học không xin phép là vì tự chủ thức tỉnh đi khế ước thú sủng nhất thời vui quá nên quên.
Trẻ em sẽ nói dối, nhưng người lớn không đến mức không hiểu chuyện, tất nhiên là ông tin.
Đây vốn là chuyện vui, nhưng không ngờ người trong văn phòng lại chú ý bên này, một hỏi hai đáp, tất cả “tiểu sử” của Kiều Tang đều bị lôi ra.
Mẹ Đới Thục Thục châm chọc mỉa mai vài câu, mẹ Kiều Tang cũng đáp trả lại.
Đới Thục Thục chỉ đứng một bên khóc.
Cô nàng là trò cưng của trường, tất nhiên không thể khiến cô nàng cảm thấy bị ủy khuất, thế là chủ nhiệm giáo vụ liền lên tiếng đuổi mẹ Kiều Tang ra ngoài.
Lão Ban tự nhận là giáo viên đủ tư cách.
Ông không xây dựng các mối quan hệ giao tế, chỉ tập trung vào công tác, lăn lộn 20 mấy năm mới lên làm chủ nhiệm lớp.
Cuộc đời đủ chông chênh đã cọ mòn hết khí phách của ông, phụ huynh học sinh lớp mình bị phân biệt đối xử cũng không dám đứng ra nói câu nào.
Nhưng ông lại cảm thấy mình không làm gì sai, trong suốt quá trình chỉ làm người đứng xem mà thôi. Chuyện này cũng không cần thiết giải thích với bọn trẻ.
Lão Ban dừng một chút, nói: “Không phải đuổi, mà là mời, chỉ là bảo mẹ em bình tĩnh một chút thôi.”
Kiều Tang cười cười, “Em biết rồi, nhưng lời mời đó đã khiến mẹ em ngã bệnh. Thầy cũng biết hoàn cảnh nhà em, chỉ có mình em chăm sóc cho mẹ thôi.”
Lão Ban nghe xong, khí thế cũng chẳng còn, “Em muốn nghỉ bao lâu?”
Kiều Tang trả lời: “Chờ mẹ em hết bệnh mới đi học lại.”
Lão Ban chần chờ một chút, mở miệng nói: “Em tranh thủ quay lại học, kỳ thi chuyển cấp không còn mấy ngày nữa đâu.”
Kiều Tang gật gật đầu xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Kiều Tang, lão Ban không yên tâm lại dặn dò một câu, “Ở nhà cũng phải chịu khó ôn tập, sắp thi tới nơi rồi, mẹ em khỏi bệnh thì phải đi học lại đó.”
Kiều Tang quay đầu nhìn lão Ban liếc mắt một cái, cười nói: “Thầy à, tóc giả thầy bị lệch rồi kìa.”
Lão Ban: “……”
Giáo viên nữ: “……”
……
……
Câu lạc bộ đối chiến ngự thú Tường Chấn Hàng Cảng.
“Xin hỏi thuê một ngự thú sư sơ cấp để luyện tập giá cả bao nhiêu một ngày?”
“Xin chào, chúng tôi tính phí theo giờ, sơ cấp 1000 Liên Minh tệ 1 giờ, nếu bao trọn gói một ngày, chúng tôi sẽ giảm giá 2%.” Chị gái tiếp tân cười nói.
Câu lạc bộ đối chiến ngự thú sẽ cung cấp nhân viên luyện tập theo yêu cầu của khách hàng, đây là một ngành nghề khá phổ biến trong xã hội ngày nay, bao trùm từ tỉnh thành đến các quận huyện, đủ quy mô lớn bé.
Ở một số câu lạc bộ đối chiến ngự thú, nếu có đủ tiền, thậm chí có thể tìm được đối tác huấn luyện là ngự thú sư cấp S, nhưng không có nhiều câu lạc bộ như vầy.
Câu lạc bộ đối chiến ngự thú Tường Chấn Hàng Cảng đã là nơi thứ năm Kiều Tang tìm đến.
Lý do duy nhất khiến cô đi từ câu lạc bộ này đến câu lạc bộ khác là vì…
Không đủ tiền……
Kiều Tang sờ soạng toàn bộ gia sản trong túi, lặng lẽ ôm Hỏa Nha Cẩu đi ra.
Kiều Tang có chút hoang mang, nhất thời không biết đi đâu.
Đối với trường trung học phổ thông Thánh Thủy, cô ôm tâm thái đậu thì tốt, không đậu cũng chẳng sao. Có thể vượt qua đợt tuyển sinh đặc biệt tất nhiên là vui, không được thì học trung học ngự thú Số 6 thôi, cũng không có gì ghê gớm.
Chỉ là hiện tại, cô muốn vào ngôi trường này.
Mười ngày sau trường trung học phổ thông ngự thú Thánh Thủy sẽ triệu tập thí sinh dự thi. Dựa vào trình độ của mình, Kiều Tang có vượt qua điểm sàn hay không, cô còn chưa biết.
Xếp thứ hai đến thứ năm phải thi được số điểm cao hơn điểm sàn 50 điểm mới có thể trúng tuyển, Kiều Tang không nắm chắc.
Một khi đã như vậy, cô phải giành được hạng nhất trong đợt triệu tập dự thi đặc biệt thì mới được đặc cách nhận vào trường với số điểm bằng số điểm sàn.
Để thực hiện được điều này, trước tiên phải huấn luyện Hỏa Nha Cẩu.
Tuy Hỏa Nha Cẩu là thú sủng hệ Hỏa, thiên về tấn công, nhưng dù sao cũng chỉ là ấu thú, không có kinh nghiệm đối chiến, lần trước có thể thắng thống khoái cũng là dựa vào 2 đánh 1 và do đối phương phản ứng quá chậm. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
Muốn giành lấy hạng nhất trong đợt tuyển sinh đặc biệt, thật sự là nằm mơ.
Chỉ còn 10 ngày, cứ ở trường chỉ lãng phí thời gian, cô có thể vừa tự học vừa huấn luyện Hỏa Nha Cẩu ở nhà mà.
Cô có bàn tay vàng, thông qua thực chiến có thể rút ngắn thời gian nâng cao sức chiến đấu của Hỏa Nha Cẩu.
Kiều Tang nghĩ rất hay nhưng khi bắt tay thực hiện thì lại khó khăn.
Hiện nay có rất nhiều địa điểm tổ chức thú sủng thi đấu lớn lớn bé bé, nhưng yêu cầu cũng rất nhiều, một số cuộc thi còn đòi hỏi cấp bậc ngự thú sư.
Người ta tổ chức thi đấu thú sủng là vì muốn thu hút khán giả và kiếm tiền vé vào cửa. Tân ngự thú sư chỉ có một con thú sủng sơ cấp, đánh tới đánh lui chỉ có mấy chiêu, xem sao đã ghiền.
Khán giả chê không xem, tất nhiên không có ban tổ chức nảo bỏ tiền ra tổ chức cho lỗ vốn.
Kiều Tang xem xét một chút, ở thành phố Hàng Cảng ngày gần nhất cho phép ngự thú sư cấp F tham gia thi đấu là ngày 30 tháng 6.
Ban tổ chức canh thời gian thật khéo, khi đó học sinh cấp hai đã thi xong kỳ thi trung học phổ thông, nên khế ước thú sủng cũng đều đã khế ước.
Có một lượng tân ngự thú sư, khẳng định là không thiếu người đến đăng ký.
Cộng với phụ huynh của họ, các thầy cô trong trường, bạn bè thân thích đến xem, ắt hẳn khán giả sẽ không ít.