Cuối cùng Tạ Ngạn Phỉ đã làm cho mình và Bùi thế tử ăn no, lơ đãng ngẩng đầu lên, liền đối mặt với ánh mắt như có điều suy nghĩ của Minh Hiền Đế, y liền nghiêng đầu nhếch miệng cười một tiếng với Minh Hiền Đế: Chẳng lẽ chưa ăn no?
Bên chỗ y chỉ còn lại nửa con, nếu lại cho Minh Hiền Đế, rõ ràng là không đẹp mắt, vẫn để lại thì hơn.
Nhưng nửa con này y mới chỉ nướng, chứ chưa động tới, không thể rõ ràng đưa đến chỗ Minh Hiền Đế được, nhưng y có thể đưa cho lão Lục. Nếu Minh Hiền Đế muốn ăn, đến lúc đó chắc chắn sẽ có biện pháp, nếu không cảm thấy hứng thú, thì cứ để lão Lục nếm thử giải thèm một chút đi, hắn ta cứ nhìn mình lâu như vậy, quá đáng thương.
Thế là Tạ Ngạn Phỉ liền gọi tiểu thái giám cách đó không xa tới, bưng nửa con còn lại đến cho Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử nhìn nửa con gà rừng được đưa tới, lập tức ngồi thẳng lên: Vẫn là Ngũ ca biết quan tâm đến hắn ta nhất, hắn ta ngồi ở bên cạnh nhìn phụ hoàng ăn lâu như vậy, nào có tâm trạng ăn thịt rừng tầm thường không có mùi vị nào chứ?
Chờ tiểu thái giám bưng tới, theo thông lệ vừa mở miệng hỏi thăm, hắn ta liền nhanh chóng nhấc tay bảo bưng tới đây.
Chỉ là lúc vừa cầm lấy dao, hắn ta vẫn nhìn về phía phụ hoàng, nhún nhường một phen: Phụ hoàng, người sẽ không còn cướp đồ ăn với con trai chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT