Sau Khi Xuyên Thành Nam Nhân Xấu Xí Bị Bạo Quân Quấn Thân

Chương 1


1 tuần


Tạ Ngạn Phỉ nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt rất lâu rồi, rượu trong suốt, vị ngọt thuần khiết, là rượu ngon trong các loại rượu ngon.

Nhưng uống hay không uống lại là một vấn đề.

Suy cho cùng rượu có ngon cỡ nào đi chăng nữa thì nó cũng đã bị hạ tình dược.

Y do dự đổi sang tư thế chống đầu, thuận tiện vén ống tay áo lên, để lộ cánh tay mập mạp đầy thịt, năm ngón tay phía trên cũng trắng nõn bóng loáng.

Bởi vì quá mập nên chẳng nhìn thấy cổ tay đâu cả, nhìn lên cũng chỉ toàn là thịt và thịt.

Chỗ xương cổ tay nối từ bàn tay đến cánh tay bị thay thế bởi một vạch đen, đen đến mức khiến y lóa cả mắt.

Đây chính là nguyên nhân khiến y do dự nên uống hay không uống.

Ba ngày trước y tỉnh dậy trong thân thể này, lúc đó vạch đen này còn chưa xuất hiện.

Cho đến khi y ý thức được mình xuyên vào một quyển sách, thậm chí còn âm mưu thay đổi cốt truyện thì vạch đen này liền xuất hiện.

Theo cùng với nó là một âm thanh vang lên trong đầu.

[Kiểm tra phát hiện kí chủ có ý đồ thay đổi cốt truyện gốc, giá trị hảo cảm -1, tổng giá trị hảo cảm là -1, trong ba ngày cần gia tăng trị giá hảo cảm lên +1 để tiêu trừ vạch đen, nếu không, mở ra trừng phạt cấp một: Tự thiến.] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Sự điềm tĩnh, thờ ơ của Tạ Ngạn Phỉ lúc đó đã bị hai chữ cuối cùng phá tan.

Tự thiến? Làm thái giám?

Còn đau khổ hơn cả giết y nữa.

Vì vậy, để giữ được hai lạng thịt nên dù Tạ Ngạn Phỉ biết rõ trong buổi thọ yến ở Tuyên Bình Hầu phủ này, mình sẽ bị coi như pháo hôi mà đánh, đã thế còn không thể chùn bước được.

Mà chén rượu này chính là bắt đầu cho bi kịch đen tối của tên pháo hôi là y theo trong sách. 

Trong rượu bị hạ tình dược, dựa theo cốt truyện trong sách, nguyên thân uống ly rượu bị hạ tình dược rồi bị lừa rời khỏi yến tiệc, vô tình gặp được nữ chính cũng bị bỏ thuốc, sau đó nguyên thân vì tác dụng của dược liệu mà ý loạn tình mê nhào qua chiếm tiện nghi của nữ chính.

Tuy thật sự vẫn chưa làm được gì, nhưng trong lúc đang ôm ấp lại bị người mưu hại dẫn người trong yến tiệc chạy tới, vừa vặn bắt gặp.

Nữ chính bị từ hôn.

Gần như hiển nhiên, nguyên thân đính hôn với nữ chính bị từ hôn.

Rồi sau đó, trong đêm đại hôn, nguyên thân pháo hôi đã bị nam chính giết chết.

Tạ Ngạn Phỉ thầm chửi mẹ kiếp trong lòng, khóe miệng giật một cái, tất cả đốm đen lớn nhỏ trên mặt vặn vẹo chung một chỗ, dữ tợn xấu xí đáng sợ không ai có thể sánh bằng.

Tạ Ngạn Phỉ chính mắt thấy cô nương ngồi đối diện lơ đãng nhìn thấy y, rồi không nhịn được mà suýt nôn ra ngoài.

Tạ Ngạn Phỉ: “…”

Đời này không còn thiết sống nữa!

Trước khi y xuyên sách cũng là một mỹ nam tuyệt trần, có vô số fangirl mê muội, dáng người y còn đẹp nữa chứ, nhưng sau khi xuyên vào quyển sách chết tiệt này thì đã mất hết sạch rồi.

Tạ Ngạn Phỉ hối hận tại sao đang yên đang lành y lại đi đọc quyển sách kia làm gì? Kết quả đọc được một nửa thì bất tỉnh, đến khi tỉnh lại thì y đã trở thành Ngũ hoàng tử Tạ Ngạn Phỉ trùng tên trùng họ, xấu xí nhất nước Tạ rồi.

Tạ Ngạn Phỉ lại thở dài lần nữa, y nhắm hai mắt, không chùn bước cố uống một hơi cạn sạch ly rượu bị bỏ thuốc này.

Kỳ hạn ba ngày chỉ còn một canh giờ cuối cùng, không lấy được giá trị hảo cảm của nữ chính hoặc không nâng giá trị hảo cảm đến mốc cân bằng là 0 thì y sẽ trực tiếp biến thành thái giám.

Giữa thái giám và giày vò cốt truyện, y quả quyết chọn cái sau.

Dù sao sau khi y xuyên tới cũng đã không thể đổi được cốt truyện nữa rồi.

Nhưng một kẻ dị biệt như y có thể tự thay đổi bản thân, cho nên y tình nguyện phí chút công sức, chứ không muốn bị cắt “cái đó” đâu.

Khi y uống ly rượu kia, cốt truyện chính trong sách đã được kích hoạt, cô nương xinh đẹp nhất trong đám nữ nhân bên kia cũng đồng thời bị hạ thuốc.

Tiểu cô nương đó chính là nữ chính trong sách, Tam cô nương Đỗ Hương Vũ của Tuyên Bình Hầu phủ, là danh môn quý nữ hàng thật giá thật, chỉ tiếc là bị mưu hại, nguyên thân chết thì nàng cũng thành quả phụ.

Sau đó còn bị bắt đi hòa thân, cũng may có hào quang của nữ chính, kết cục cuối cùng coi như tốt, nhưng cũng phải trải qua nhiều khổ nạn.

Đỗ Hương Vũ không biết trong nước trà của mình bị hạ thuốc, nàng uống xong không bao lâu thì bị nha hoàn Diệu Linh bên người thứ muội gọi đi, nói là Tứ cô nương không ổn.

Nàng vội vã đứng dậy đi ra ngoài.

Tạ Ngạn Phỉ nhìn hết một màn này, cố ý làm bộ nóng người mà kéo cổ áo một cái, để lộ ra một mảng thịt béo dưới cổ, dựa theo cốt truyện gốc bảo gã sai vặt sau lưng quạt gió châm trà rót nước cho y.

Cuối cùng y tức giận mắng đôi câu, lảo đảo đứng dậy đi hóng gió, thuận tiện xả nước.

Y đi được nửa đường, gã sai vặt sau lưng bị gia đinh trong Tuyên Bình Hầu phủ gọi đi, y làm bộ như đau đầu cả người không còn chút sức lực nào tiếp tục loạng choạng đi về trước, sau đó lén nuốt thuốc giải giấu trong ống tay áo. 

Cảm giác nóng bức trong người ngay lập tức được gột rửa sạch sẽ, cảm giác sạch sẽ và sảng khoái. 

Y tiếp tục làm bộ như bị trúng thuốc, không có chỗ trút ra bước thấp bước cao đi về phía trước.

Lúc này người đi theo y mới yên lòng đi bẩm báo, để cho Diệu Linh dẫn nữ chính tới đây rồi vô tình gặp được.

Đợi đám người đi rồi, Tạ Ngạn Phỉ nhanh chóng đứng thẳng, híp mắt nhìn theo hướng gia đinh kia rời đi, bĩu môi, dưới chân xoay chuyển một cái, lượn quanh đường tắt từ một hướng khác đi chặn đường nữ chính.

Ba ngày trước biết mình xuyên tới, không thể trở về, không thể cản được cốt truyện bắt đầu, Tạ Ngạn Phỉ đã cho người cầm bản đồ Tuyên Bình Hầu phủ đến để nghiên cứu.

Y còn nắm rõ đoạn nữ chính bị bỏ thuốc này trong lòng bàn tay.

Giờ, địa điểm cũng đều tính toán kỹ càng.

Còn nhanh hơn nha hoàn kia nửa nén hương.

Tạ Ngạn Phỉ đã đoán được tất cả những thứ này, duy chỉ quên mất dáng người mập mạp và thể lực không thể chịu nổi một kích của mình, chạy chưa được hai bước bắt đầu thở hổn hển, vừa chạy vừa thở, đợi đến khi y chạy đến chỗ của nữ chính thì đã mệt mỏi như chó chết.

Bởi vì tốc độ chạy đến quá chậm, đợi đến lúc Tạ Ngạn Phỉ đến, thời gian gia đinh tới cũng chỉ còn lại một cái nháy mắt.

Tạ Ngạn Phỉ không có thời gian giải thích ngọn nguồn với nữ chính, chỉ có thể núp ở sau núi giả tốc chiến tốc thắng.

Nữ chính vừa xuất hiện, y liền tiến lên che miệng nữ chính lại, kéo nàng tới sau núi giả, lưu loát nhét giải dược vào miệng nàng.

Chuyện phát sinh ngoài ý muốn quá nhanh, nữ chính Đỗ Hương Vũ bị dọa sợ, liều mạng giãy giụa, nàng cảm thấy trên đường đến đây cơ thể mình càng lúc càng nóng, đến khi phát hiện bị đút thứ gì đó thì nước mắt nàng lã chã rơi.

Xong rồi, nàng xong rồi.

Trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, có phải có người xấu nhân lúc thọ yến chui vào phủ, có mưu đồ quấy rối với nàng hay không?

Cơn tuyệt vọng càng làm nàng liều mạng giãy giụa hơn, trong lúc nàng kịch liệt giãy giụa đạp phải bắp chân Tạ Ngạn Phỉ. Y đau đến mức tí nữa thì gào lên, nhưng vẫn quyết không buông tay.

Y nhìn chằm chằm nữ chính nuốt viên thuốc xuống, bị trì hoãn như vậy cho nên tiếng bước chân của nha hoàn đi theo đã tới gần.

Tạ Ngạn Phỉ nhìn nữ chính còn giãy giụa trong lòng mình, trực tiếp dùng tay đập nàng hôn mê, giấu xong, thừa dịp trước khi nha hoàn tới, lắc cả thân hình đầy thịt liều mạng chạy như điên trở lại chỗ vừa rồi.

Nơi đó là chỗ xảy ra chuyện, y phải sang trông, dám hãm hại y, không thể ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy được.

Sổ nợ này phải tính toán cho rõ ràng.

Mà sau khi Tạ Ngạn Phỉ rời đi, nha hoàn Diệu Linh vội vã chạy tới, nàng mới vừa mượn cớ rời đi để một mình Tam cô nương đến đây chờ trước, nhưng thật ra là nàng ta ở một nơi chờ tin phía bên Ngũ hoàng tử, chắc chắn Ngũ hoàng tử mắc câu, nàng ta lại tới dẫn Tam cô nương đến.

Nếu không sao có thể vừa vặn để cho hai người vô tình gặp được?

Diệu Linh nhận được tin bên kia thì vội vàng tới, vốn cho là Tam cô nương sẽ ở chỗ này, nàng ta chỉ cần dẫn Tam cô nương đến chỗ Ngũ hoàng tử là được.

Chờ đến đó, Tam cô nương sẽ bị Ngũ hoàng tử đang bị hạ thuốc làm…

Nhưng Diệu Linh nhìn bốn phía? Tam cô nương đâu? Tại sao Tam cô nương không ở chỗ này?

Tiểu nha hoàn nghi ngờ, chẳng lẽ quá lo lắng cho Tứ cô nương, cho nên tiếp tục đi về phía trước?

Nàng ta giậm chân, nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ có thể vội vàng đuổi theo.

Mà nha hoàn vừa rời đi, từ núi giả sau lưng, có động tĩnh nhỏ xíu truyền tới.

Cùng lúc đó, một bóng người cao lớn bước ra, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô song, mắt phượng hẹp dài, con ngươi đen nhánh như diệu thạch, môi mỏng trời sinh nhếch lên, để cho người ta một loại ảo giác dịu dàng như nước.

Giờ phút này Bùi Hoằng lạnh lùng nhìn phía trước, giống như một đóa sen tuyết trên vách đá vậy, lạnh đến trong xương cũng lạnh theo.

Bùi Hoằng cau mày nhìn chằm chằm về một nơi phía trước, chính là núi giả giấu Đỗ Hương Vũ đang hôn mê, hắn mặt không cảm xúc đi tới, như đi trên đất bằng.

Nhưng cố tình ánh mắt hắn lại không có tiêu cự, hiển nhiên là người có bệnh về mắt, cho dù như vậy, hắn vẫn có thể ung dung tránh tất cả chướng ngại, đi lại giống như người bình thường.

Chỉ cần nhìn kỹ, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là hắn bước đi chậm hơn một chút.

Bùi Hoằng đến gần chỗ của Đỗ Hương Vũ, từ hô hấp của nàng mà xác định đúng chỗ, hắn ngồi xuống, nâng tay lên dừng lại đúng chỗ phía trên người nàng ba tấc, xác định vị trí thì rơi xuống, đè lên cổ tay Đỗ Hương Vũ.

Chẳng qua là xem mạch đập, kết quả lại khiến cho Bùi Hoằng kinh ngạc: Không có vấn đề?

Vậy trước đó Ngũ hoàng tử bỏ thuốc gì?

Hắn có thể nghe tiếng động để đoán, ví dụ như tiếng bước chân nặng nề và lực đạp lúc trước, sức nặng này, trong toàn bộ tiệc rượu cũng chỉ có một mình Ngũ hoàng tử, hắn vốn chỉ đi ngang qua đây, không nghĩ tới sẽ gặp một màn này.

Vốn nghĩ nếu Ngũ hoàng tử thật sự dám làm chuyện gì đó thì hắn sẽ ra tay, không ngờ Ngũ hoàng tử lại vội vã rời đi.

Từ động tĩnh hắn nghe được có thể đoán y chưa kịp làm gì, nhưng nếu như đã đút thuốc rồi thì tại sao vị cô nương này lại không bất kỳ khác thường nào?

Như vậy nguyên nhân Ngũ hoàng tử làm tất cả việc này là gì? Cần gì phải phí công phí sức?

Bùi Hoằng nghi ngờ khó hiểu mà thu tay về, cau mày trầm tư.

Không lâu lắm, lỗ tai hắn giật giật, sau khi nghe có động tĩnh, hắn lấy một chai thuốc từ trong lồng ngực ra cho Đỗ Hương Vũ ngửi một cái, làm xong tất cả, hắn ngồi dậy, rời khỏi nơi này.

Cách mấy chục bước ngược lại với hướng mà Bùi Hoằng đi, vừa vặn gặp phải gã sai vặt tới tìm hắn: “Thế tử gia, sao ngài lại chạy tới nơi này? Quốc công gia đang tìm ngài, mau theo tiểu nhân tham gia tiệc rượu thôi, sắp muộn rồi.” ( truyện trên app T Y T )

Bùi Hoằng rũ mắt che kín toàn bộ tâm trạng, mặt không cảm giác ừ một tiếng, động tác như nước chảy mây trôi lúc trước biến thành đần độn vụng về, giống như một người sứ tinh xảo, được gã sai vặt đỡ lấy, chậm rãi rời đi.

Và không lâu sau khi họ rời đi, Đỗ Hương Vũ phía sau núi giả giật giật, xoa gáy tỉnh lại.

Bên kia, Tạ Ngạn Phỉ lại trở về chỗ cũ, y lại ăn tình dược giống trong rượu lúc trước, lúc này mới ngồi dưới đất thở mạnh.

Mệt chết y rồi, chờ sau chuyện này, phải làm cơ thể gầy đi mới được, chứ nếu còn như vậy nữa, chỉ sợ y chưa bị kẻ địch chỉnh chết thì đã sớm tim đập nhanh mà ngỏm rồi.

Tạ Ngạn Phỉ thở hổn hển mấy cái, dược liệu phát tác, sắc mặt bắt đầu đỏ ửng, hô hấp dồn dập.

Y tính giờ mà lảo đảo đứng dậy, cởi áo khoác xuống, ném một cái vào trong lùm cây, vò đi vò lại một lát, sau đó tháo một chiếc giày, lòng bàn chân đặt nằm ngang, hướng ra ngoài lùm cây.

Cuối cùng vò loạn quần áo trên người mình, khom lưng sửa soạn.

Rất nhanh sau lưng có tiếng bước chân nhốn nháo truyền tới, y tính toán khoảng cách rồi chợt quay đầu lại, đỏ mắt, mặt mũi dữ tợn, thở hổn hển, quần áo xốc xếch, cộng thêm cơ thể to lớn mà gần như ngăn cản tất cả tầm nhìn.

Chỉ lộ ra vạt áo và chiếc giày kia.

"Ra ngoài!!!" Y thở hổn hển với giọng khàn khàn như thể bị làm phiền.

Nha hoàn Diệu Linh bị dọa sợ mà ngã ngồi xuống đất, lấy lại tinh thần bò dậy chạy mất.

Chạy được nửa đường mới tỉnh lại từ sợ hãi, nghĩ đến hình ảnh mới vừa thấy, giảo hoạt cười một tiếng, vui mừng không xiết đi báo tin: Được chuyện rồi.

Tạ Ngạn Phỉ trợn mắt, đá văng một chiếc giày khác, nuốt nửa viên giải dược.

Dược liệu không giải hết, nhưng không đến nỗi mất lý trí.

Y đi về trước một bước, ép lùm cây thành một cái hố to.

Không tới một nén nhang, sau lưng có tiếng bước chân vội vã truyền tới, kêu bắt thích khách, rất nhanh vây lại lùm cây có y lại.

Chờ gia đinh tới gần mới choáng váng, thích khách chưa bắt được, làm sao lại gặp phải loại chuyện này?

Phía sau, Tuyên Bình Hầu cùng nhóm người đang dự tiệc thì bất ngờ nghe thấy tiếng hét lên, nói là Ngũ hoàng tử gặp phải thích khách khó giữ được tính mạng, bọn họ nào còn có tâm tư uống rượu, vội vàng dẫn người chạy tới.

Lúc này Tuyên Bình Hầu sợ Ngũ hoàng tử chết trong phủ ông ta, liền đi từ đằng sau lên, đẩy gia đinh đang cản đường, thở hổn hển lên trước nhìn một cái, còn chưa gọi “Ngũ hoàng tử”, nhìn tình huống này cũng thấy choáng váng.

Phía sau cũng có một nhóm khách đến, nhưng họ cũng không sốt ruột như Tuyên Bình Hầu, nghe tin Ngũ Hoàng Tử bị ám sát nên chỉ đến xem vui.

Ngũ hoàng tử xấu xí đến mức khiến người ta nhìn là muốn ói đó sẽ bị ám sát? Ai lại thay trời hành đạo như thế?

Kết quả, khi đến gần, nhìn thấy cảnh tượng này trong bụi cây, ngược lại hít một hơi: “Ngũ hoàng tử say rượu, không biết là gieo họa cho tiểu cô nương nhà ai rồi?”

Lần này cũng có không ít quý nữ đến chúc thọ lão phu nhân Tuyên Bình Hầu phủ!

Tuyên Bình Hầu lúc đầu còn bối rối, nhưng khi nghe đến lời này liền biến sắc mặt, giận đến thẳng cả mắt.

Nếu Ngũ hoàng tử làm gì quý nữ nhà khác trong phủ ông ta, chủ nhân nhà này là ông ta cũng khó thoát khỏi liên lụy!

Vì để giảm tính nghiệm trọng xuống mức thấp nhất, Tuyên Bình Hầu vội vàng giải quyết tốt cho Ngũ hoàng tử, cười xoay người ngăn cản đám khách muốn tiếp tục xông về phía trước: “Ha ha ha, đều là hiểu lầm hiểu lầm, xem ra là Ngũ hoàng tử say rượu ngủ ở chỗ này, nào có thích khách gì? Giao cho hạ nhân xử lý là được, chư vị cùng bổn hầu tiếp tục trở về uống rượu…”

Mọi người hai mắt nhìn nhau một cái, nói ra lời này bản thân Tuyên Bình Hầu có tin được không?

Nghĩ bọn họ bị mù hả?

Ở đây làm gì có một mình Ngũ hoàng tử, rõ ràng Ngũ hoàng tử còn đè một người dưới thân kìa.

Tuy việc Ngũ hoàng tử này không được sủng ái là thật, còn là một người không đàng hoàng, nhưng cho dù thế nào thì thân phận kia vẫn còn, dù có khốn nạn đến đâu thì y vẫn là hoàng tử.

Bọn họ muốn xem náo nhiệt, nhưng sau khi xem xong cũng muốn giữ cả người trong sạch, mọi người hai mắt nhìn nhau một cái, cười khan hai tiếng, coi như là cho Tuyên Bình Hầu mặt mũi, định rời đi trước.

Một nữ tử phía sau vốn định xem kịch vui, đang không ngừng đắc ý, thấy một màn này, vừa nghe Tuyên Bình Hầu muốn giải tán, suy nghĩ một chút, cắn răng một cái, trong ánh mắt thoáng qua ánh sáng oán độc, đột nhiên một tiếng khóc tỉ tê xông tới: “Tam tỷ! Tam tỷ, tỷ sao vậy? Có phải tỷ bị khi dễ hay không? Tên khốn đáng chém ngàn đao, ta liều mạng với ngươi! Ai cho ngươi bắt nạt Tam tỷ của ta!”

Tốc độ của nàng ta quá nhanh, Tuyên Bình Hầu hoàn hồn muốn kéo người lại mà không kịp.

Không chỉ Tuyên Bình Hầu ngây ra, mọi người cũng trợn tròn mắt.

Có người nhận ra nữ tử kia, chính là Tứ cô nương Đỗ Hương Ly, thứ nữ của Tuyên Bình Hầu phủ.

Mà Tam tỷ trong miệng nàng ta, người bị Ngũ hoàng tử ức hiếp, há chẳng phải là… Đích nữ Tam cô nương của phủ Tuyên Bình Hầu?

Mọi người bị một màn này làm cho vừa giật mình vừa nhiệt huyết sôi trào, có người nhìn ra bát quái, soạt một cái chuyển tầm mắt sang một vị công tử tuấn tú phía sau.

—— Nhị công tử Vu Dung Lang của Tướng phủ Vu gia, vị hôn phu của Tam tiểu thư Đỗ Hương Vũ của Tuyên Bình Hầu phủ.

Vu Dung Lang vốn theo mọi người tới xem náo nhiệt, bỗng nhiên bị một cái sừng không báo trước nện xuống đầu: “???”

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play