Lúc đầu Tạ Ngạn Phỉ cảm thấy bộ dáng này của mình mà cưỡi ngựa trắng sẽ bị mọi người để ý đến, nhưng nghĩ đến thế tử từ ba năm trước ngã ngựa hỏng mắt, đây cũng là lần đầu cưỡi ngựa ở trước mặt mọi người, có y ở đó thu hút sự chú ý, người khác cũng sẽ không để ý đến Bùi thế tử, không để hắn phát hiện ra ánh mắt người khác mà ảnh hưởng đến tâm trạng.
Nghĩ như vậy, Tạ Ngạn Phỉ cảm thấy mình cưỡi ngựa trắng cũng là chuyện tốt.
Càng đau mắt càng thu hút được chú ý, người khác sẽ không nhìn Bùi Thế tử nữa.
Sau khi Tạ Ngạn Phỉ nghĩ thông suốt, liền vui mừng đi tìm quản gia muốn bảo ông ta chuẩn bị gia vị, lần này đi săn, nhất định phải tạo ra ký ức mới mẻ cho Bùi Thế tử, để hắn quên hết sự không thoải mái lúc trước cưỡi ngựa đi.
Đi săn tốt biết bao, những miếng thịt ngon miệng kia, được nướng trên lửa, rắc gia vị lên, mùi dầu mỡ bốc lên xông vào mũi.
Tạ Ngạn Phỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy vô cùng thèm ăn rồi.
Mặc dù quản gia lấy được thực đơn mà vương gia cho, nhưng trên đó có rất nhiều thứ ông cũng không nhận ra, nhất là có cái còn nhìn giống như tên thuốc, nhưng mà Vương gia bảo ông tìm thì ông cứ tìm, chỉ là thời gian quá ngắn, ông chỉ tìm được mấy thứ trong đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play