Nhưng Ảnh Thanh cũng không dám hỏi, có điều suy nghĩ một chút thấy cũng phải, trước khi mắt chủ tử xảy ra vấn đề chưa từng gặp Ngũ hoàng tử được mấy lần, vốn đã không có ấn tượng gì, bây giờ lại qua mấy năm, càng không nhớ được cũng không phải là không thể.
Hắn ta lại khác, hắn ta đi theo chủ tử lâu như vậy, mặc dù ba năm qua chủ tử không nhìn thấy hắn ta, ấn tượng mơ hồ thì cứ mơ hồ, nhưng có thể vẫn nhớ được, không chừng bây giờ chủ tử vẫn còn nhớ rõ hắn ta ấy chứ.
Nghĩ như vậy, trong lòng Ảnh Thanh thoải mái hơn nhiều, lại trộm nhìn Ngũ hoàng tử và chủ tử lần nữa.
Mười ngón tay của chủ tử thon dài trắng nõn, mấy năm nay mắt không thấy đường, hắn cũng không đi ra ngoài nhiều, màu da càng trắng hơn. Có điều vì không hề ngừng luyện công cho nên thân hình cao lớn vững chắc, cao hơn Ngũ hoàng tử nửa cái đầu, lúc này hắn đang rũ mắt, ngón tay như ngọc sờ tới sờ lui trên khuôn mặt đốm đen của Ngũ hoàng tử, mang đến cho hắn ta một loại cảm giác đả kích cực nặng.
Đây còn chưa tính là gì, Ảnh Thanh mới vừa bị một màn xấu đẹp này đánh cho tan tác, đã nghe được chủ tử nhà mình rốt cuộc cũng mở miệng: “Hình dáng của Vương gia không tệ, da thịt trơn nhẵn, cảm giác rất tốt, ngày sau đừng coi nhẹ mình nữa, ta có thể sờ được đây là khuôn mặt cực đẹp rồi.”
Tạ Ngạn Phỉ vốn muốn dỗ dành, để mặc Bùi thế tử tùy tiện sờ, nhưng mà Thế tử à, ngươi sờ thì cứ sờ thôi, đôi mắt không tốt không sao, nhưng làm sao tay cũng không tốt nữa vậy?
Cảm giác rất tốt? Y thừa nhận, nhưng mà khuôn mặt cực đẹp? Làm sao Thế tử biết được? Chẳng lẽ ngươi còn biết sờ xương sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play