Tạ Ngạn Phỉ mặc kệ Vũ thị ở chủ viện đấm ngực dậm chân hối hận không thôi, y chạy vào lầu các không thấy người, liền kêu một tiếng Bùi thế tử, chạy dọc theo cầu thang đi lên.
Ảnh Thanh ở phía trên cảm thấy cả đình rung chuyển, sợ hãi đến mức vội đáp: "Vương Gia, ngài cứ ở phía dưới đi, thuộc hạ sẽ dẫn chủ tử đi xuống.”
Ở tầng trên cùng có không ít đồ của chủ tử, nhỡ may không cẩn thận bị Ngũ hoàng tử làm hỏng thì sao?
Bùi Hoằng nhìn hắn ta một cái, mặc dù không cảm xúc gì nhưng Ảnh Thanh lại cảm giác chủ tử không cao hứng với việc hắn ta tự ý làm chủ, hắn ta sờ đầu một cái, sao chủ tử lại đột nhiên tốt với Ngũ hoàng tử như vậy? Trước kia có người muốn vào lầu các còn khó, hôm nay Ngũ hoàng tử không chỉ tiến vào, chẳng lẽ nếu hắn ta không ngăn cản, chủ tử thật sự định để cho Ngũ hoàng tử đi lên à?
Tuy nói trên tầng cao nhất chỉ để không ít sách, nhưng là địa bàn của chủ tử, trừ những người như bọn họ thì rất ít có người ngoài có thể đặt chân lên.
Tạ Ngạn Phỉ vốn muốn gặp Bùi thế tử sớm một chút, chờ đạp lên thật thì nghe thấy tiếng vang kẽo kẹt, lại nghe được một câu kia của Ảnh Thanh, sờ lỗ mũi ho khan một tiếng, yên lặng lui về, chờ Bùi thế tử xuống, y vội vàng đi sang, cười hắc hắc: “Lầu các này cũng khá lâu đời rồi nhỉ.”
Bùi Hoằng cười một tiếng, nói: “Rất lâu rồi, nơi này là thư phòng, tầng trên cùng cất sách, nếu mấy ngày này Vương gia không có việc gì, có thể cùng Bùi mỗ lên đó đọc sách đánh cờ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT