Ban đầu Bùi Hoằng vẫn chưa ý thức được rốt cuộc Tạ Ngạn Phỉ có ý gì, chờ nghe được từ đầu đến đuôi, nhất là một câu cuối cùng, cho dù bình thường hắn có ổn trọng thế nào đi nữa thì lúc này cũng phải giật khóe môi một cái, yên lặng đặt chén trà trên tay phải xuống mặt bàn.
Sau đó từ từ rút tay trái ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Tạ Ngạn Phỉ.
Kết quả không rút ra được.
Tạ Ngạn Phỉ nào dám buông tay, mặc dù y đề nghị như vậy, nhưng trong lòng lại thấy hỏng bét. Y không có vấn đề gì, vốn y đã nhìn quen loại chuyện này rồi, còn từ hậu thế đến nữa, thấy chuyện như vậy khá bình thường, nhưng để một quý công tử chưa từng tiếp xúc đồng ý, đúng thật là còn khó hơn lên trời.
Nhưng nếu không có hy vọng thì thôi, giờ đây, ứng cử viên phù hợp nhất đang ở ngay trước mặt, Tạ Ngạn Phỉ không muốn bỏ cuộc.
Tạ Ngạn Phỉ lấm lét nhìn Bùi Hoằng, sợ nhỡ may Bùi thế tử tức giận chạy mất, cho nên không chỉ không buông tay, còn siết càng chặt hơn: “Thế tử à, ta biết chuyện này đối với ngươi mà nói rất khó tiếp nhận, cũng có chút làm người khác khó chịu. Nhưng nếu có biện pháp khác ta cũng sẽ không có ý tưởng này mà phải không? Ngươi yên tâm, ta bảo đảm sẽ không để cho người khác biết chuyện này đâu, Vu Dung Lang cũng tuyệt đối không thấy được mặt mũi thật của ngươi, Thế tử  chỉ cần lộ một đôi mắt là được!”
Bùi Hoằng sống nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu có người ở ngay trước mặt hắn đề nghị hắn thay nữ trang đi dẫn dụ một tên hái hoa tặc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play